Thiếu Soái Trở Về

Chương 1032-1033




Chương 1032:

 

Diệp Chấn Quân thấy đám người Triệu Vân từ đầu đến cuối vẫn không đặt mình vào mắt liền điên tiết lên.

 

Hắn giận đến bật cười: “Ha hả, tôi không có quyền xử lý các người? Cậu có tin bây giờ tôi liền dùng quân pháp xử lý các người, sau đó quay sang đàm phán vài câu với phía Bắc Cảnh, mọi chuyện liền như không có gì không? Các người nghĩ rằng quân Bắc Cảnh sẽ vì mấy người mà làm loạn với tôi sao?”

 

Đám người Triệu Vân im lặng không nói.

 

Xem ra, đám người Triệu Vân thật sự là sẽ không nói chuyện tiếp với Diệp Chắn Quân.

 

Diệp Chấn Quần hoàn toàn bị chọc giận. Hắn giận dữ hét lên: “Tôi không tin tôi không trị được mấy tên các cậu.

 

Người đâu, trước tiên đem tên Triệu Vân này ra ngoài bắn chết.”

 

Triệu Vân nghe vậy nhíu mày! Mười bảy người còn lại của Thập Bát Ky đều phẫn nộ, có người quát: “Ông dám?”

 

Diệp Chấn Quân cười lạnh: “A, tôi chẳng những dám bắn chết hắn, tiếp theo liền sẽ tới lượt các người. Nếu còn không chịu khai ra Tống Sính Đình, tôi liền đem các người bắn chết hết.”

 

Bắc Cảnh Thập Bát Ky toàn bộ đều phẫn nộ, cả giận n “Chúng tôi là người của Thiếu soái Bắc Cảnh, có giỏi thì ông giết hết chúng tôi xem.”

 

Diệp Chấn Quân cười lạnh: “Như các người mong muốn.

 

Người đâu, đem mười tám tên này ra ngoài bắn chết.”

 

“Tuân mệnh!”

 

Những tên lính xung quanh vai vác súng, đạn lên nòng lập tức vây quanh Thập Bát Ky, muốn đem toàn bộ họ ra ngoài xử bắn. Đám người Triệu Vân kinh sợ, do dự có nên phản kháng hay không?

 

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng quát lạnh: “Dừng tay!”

 

Mọi người ở hiện trường nghe vậy đều kinh ngạc, đồng loạt quay về phía âm thanh. Chỉ thấy một cô gái tư thế hiên ngang oai vệ mặc quân trang, chân mang giày đen, trên môi nở nụ cười lạnh lùng, tiêu sái tiền vào.

 

Chính là Tần Tước!

 

Diệp Chấn Quân kinh nghỉ bất định nhìn Tần Tước: “Cô là ai? Nơi này là Bộ An ninh của quân khu Giang Nam, vệ binh chịu trách nhiệm canh giữ bên ngoài ai dám cho cô đi vào?”

 

Tần Tước lạnh lùng nói: “Tôi là đội phó đội cảnh vệ bên cạnh Thiều soái, Tần Tước!”

 

Đội phó đội cảnh vệ bên cạnh Trần Ninh?

 

Ị | Diệp Chấn Quân nhíu mày: “Hóa ra là đội phó đội cảnh vệ .

 

bên cạnh Thiếu soái, cô tới đây làm gì?” Ị Tần Tước liếc mắt nhìn Thập Bát Ky một cái, lạnh lùng – nói: “Đến đem người Bắc Cảnh chúng tôi đi.”

 

Diệp Chắn Quân nhìn Bắc Cảnh Thập Bát Ky, sau đó cười lạnh nói với Tần Tước: “Thực xin lỗi, bọn họ ở Giang Nam đại khai sát giới, trái với quân luật, tôi không thể để cô mang họ đi.”

 

Giọng nói Tần Tước lạnh lùng: “Bọn họ là người của Bắc Cảnh quân chúng tôi, cho dù bọn họ có sai cũng phải do.

 

người của Bắc Cảnh chúng tôi quản, ông dựa vào đâu không cho phép tôi dẫn họ đi?”

 

Diệp Chắn Quân nghiêm mặt, kiêu căng nói: “Dựa vào cấp bậc của tôi cao hơn cô!”

 

Tần Tước hừ lạnh: “Ý của ông là muốn dùng cấp bậc đàn áp chúng tôi?”

 

Diệp Chấn Quân đắc ý nói: “Đúng vậy, tôi chính là dùng cấp bậc đàn áp các người! Mười tám tên này đã xác định rồi, đến Thiên Vương lão tử cũng không cứu được! Cô gái nhỏ, hôm nay nếu cô dám ở trước mặt tôi mang bọn họ đi, chúng tôi liền ăn tường ăn ba cân(*).”

 

Hắn vừa dứt lời. Tần Tước liền lấy ra thứ gì đó, hung hăng ném lên bàn, lạnh lùng nói: “Vậy ông chuẩn bị ăn cho đủ đi, nhìn xem đây là gì?”

 

Diệp Chắn Quân kinh hãi lắp bắp, theo bản năng vươn tay lấy thứ Tần Tước vừa ném trên bàn lên. Hắn kinh ngạc phát hiện đó là một phong thư, chính xác hơn, là một phong thư thông báo. | Diệp Chắn Quân kinh nghỉ bắt định mở ra, bên trong là thư thông báo triệu hồi binh sĩ.

 

“Gửi Bộ An ninhh quân khu Giang Nam: Quân Bắc Cảnh có mười tám binh sĩ vương bài, bao gồm nhóm người Triệu Vân, đang đóng quân tại quân khu Giang Nam. Hiện nay, tôi có nhiệm vụ trọng đại cần triệu hồi mười tám binh sĩ khẩn cấp trỏ về Bắc Cảnh. Bắt cứ cá nhân, đơn vị nào cũng không được phép gây cản trở.

 

Tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, Trần Ninh.”

 

Diệp Chấn Quân khiếp sợ nhìn thư triệu hồi binh sĩ trong tay, tay khẽ run.

 

Tần Tước híp mắt, lạnh lùng nói: “Diệp thứ trưởng, ông nhìn cho rõ xem đây có phải thư triệu hồi binh sĩ của Thiếu soái chúng tôi hay không?”

 

Sắc mặt Diệp Chấn Quân khó coi nói: “Thấy rõ rồi!”

 

Tần Tước nói: “Vậy bây giờ tôi có thể dẫn người đi chưa?”

 

Diệp Chắn Quân cắn răng, rõ ràng không muốn thả người.


Chương 1033:

 

Tần Tước lạnh lùng nói: “Diệp thứ trưởng, quân Bắc Cảnh chúng tôi có nhiệm vụ trọng đại, ông không thẻ làm hỏng thời cơ. Ông biết rõ tội làm hỏng thời cơ chiến đấu là tội gì chứ?”

 

Sắc mặt Diệp Chắn Quân kịch biến. Hắn nghẹn tức nói: .

 

*Thả người, thả bọn họ đi!” Ị Nhóm người ở hiện trường vội vàng thả nhóm người Triệu Ị Vân ra.

 

Tần Tước thấy thế cười cười, mang theo Bắc Cảnh Thập.

 

Bát Ky rời đi.

 

Thời điểm trước khi đi, Tần Tước còn quay đầu khẽ cười nói: “Diệp thứ trưởng, người tôi dẫn đi, ăn tường tam cân(*), ông từ từ ăn.”

 

Diệp Chấn Quân nghe vậy, nháy mắt mặt liền đỏ bừng giận dữ! Tần Tước cùng Bắc Cảnh Thập Bát Ky ha ha cười rời đi…

 

(*) Câu này vốn có nghĩa là ăn thịt người, nghĩa bóng chỉ sự kinh tởm, bẩn thỉu. Nó còn một nghĩa khác (th.ô tục) là ăn sh*t.

 

Khu nghĩ dưỡng Quan Vân.

 

Diệp Băng Tâm đang ăn cơm chiều, tên luật sư Cầu Đức Chí đầu đổ đầy mồ hôi chạy tới tìm bà ta, đem phản ứng của Tống Sính Đình lúc nhận được thư luật sư toàn bộ kể cho bà ta nghe. Sau khi nghe xong, bà ta vừa kinh ngạc vừa tức giận.

 

“Cậu nói cái gì? Con tiện nhân Tống Sính Đình kia dám trả lại thư luật sư của Diệp gia tôi, còn dám nói con tôi gieo gió gặt bão?”

 

Cầu Đức Chí cười khổ đáp: “Vâng! Cô ta còn nói, nếu Diệp phu nhân vẫn dây dưa không dứt, nếu muốn nháo đến tòa án, cô ta sẽ theo bồi tới cùng.”

 

Diệp Băng Tâm cả giận: “Ngông cuồng, thật sự quá ngông cuồng! Vốn định để cô ta bồi tội nhận lỗi, néu cô ta đem tập đoàn Ninh Đại ra bồi thường cho Diệp gia, tôi sẽ không truy cứu chuyện cô ta đả thương con tôi. Không nghĩ đến cô ta vậy mà không hề biết tốt xáu, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

 

Cầu Đức Chí nói: “Tôi nghe nói Diệp tiên sinh đã bắt được mười tám tên hôm đó đánh người. Chỉ cần Diệp tiên sinh làm 18 tên đó thừa nhận là do Tống Sính Đình sai khiến, như vậy Tống Sính Đình liền xong đời.”

 

Diệp Băng Tâm nghe vậy hai mắt liền sáng lên. Bà ta vừa điện gọi cho em trai Diệp Chấn Quân, nhưng không ngờ em trai bà ta đã từ bên ngoài bước vào.

 

“Cậu đến đúng lúc lắm. Cậu không phải bắt được 18 tên lính đánh người rồi sao? Luật sư Cầu nói chỉ cần cậu làm 18 tên đó khai ra chuyện Tống Sính Đình sai khiến, như vậy Tống Sính Đình liền xong rồi.”

 

Diệp Chấn Quân cười khổ: “Chị, em đến là muốn nói cho chị biết. Em đã thả 18 tên kia rồi.”

 

Diệp Băng Tâm vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Cậu nói cái gì? Bọn chúng đã thương nhiều thuộc hạ của Diệp gia như vậy, còn đánh gảy chân cháu của cậu, cậu lại thả bọn chúng đi?”

 

Diệp Chấn Quân bát đắc dĩ nói: “Không thả không được!

 

Trần Ninh vậy mà lại gửi đến một phong thư triệu hồi binh sĩ đến, nói cái gì quân Bắc Cảnh có nhiệm vụ trọng đại, khẩn cấp triệu hồi 18 binh sĩ vương bài đó. Còn ra lệnh không cá nhân đơn vị nào được cản trở, nếu làm hỏng thời cơ chiến đấu sẽ bị xử trí. Nếu em không để người đi, Trần Ninh kia liền có cớ giết em. Em có thể không thả người sao.”

 

Diệp Băng Tâm: “Cậu sợ cậu ta? Một phong thư của cậu ta liền dọa chết cậu rồi?”

 

Diệp Chấn Quân có chút xấu hổ, nói không nên lời. Trong lòng ông ta nghĩ: “Quân pháp như núi, tôi không thể không cần thận, lỡ như Trần Ninh thật sự dựa vào đó, nói tôi phá hỏng thời cơ của cậu ta, sau đó xử trí tôi, chẳng phải tôi quá oan rồi sao?”

 

Lần này Diệp Băng Tâm tự mình đến Giang Nam, chính là muốn trả thù Tống Sính Đình, báo thù cho con trai bà ta.

 

Nhưng bà ta không ngờ đến, em trai Diệp Chấn Quân của bà ta lại bị Trần Ninh dùng một phong thư hù dọa, mà bà ta gửi thư luật sư đến Tống Sính Đình, cô cũng không để mắt đến. Điều này khiến bà ta giận điên lên!

 

Đúng lúc này, một thuộc hạ của bà ta, vội vội vàng vang từ bên ngoài chạy vào.

 

“Báo cáo phu nhân, bên ngoài có một người đàn ông tự xưng là Trần Bắc, nói muốn gặp ngài.”

 

Diệp Băng Tâm kinh ngạc: “Trần Bắc? Là ai?”

 

Diệp Chấn Quân kinh sợ nói: “Là một trong những vệ sĩ bên cạnh Tống Sính Đính, xương sườn của Mục Thiên là do cậu ta đạp gảy, còn có cậu ta chính là người đã ra lệnh đánh gảy chân Mục Thiên.”

 

Trong mắt Diệp Băng Tâm nháy mắt ngưng tụ một luồng sát khí lạnh như băng.

 

“Thật to gan, đả thương con tôi, còn dám đến gặp tôi. Để cậu ta vào!”

 

Thuộc hạ đáp: “Vâng, phu nhân!”

 

Diệp Băng Tâm cùng Diệp Chấn Quân, còn có rất nhiều cao thủ của Diệp gia, cùng đám thuộc hạ của Diệp Chấn Quân đều lạnh mắt nhìn về phía cửa.

 

Rất nhanh, dưới ánh mắt lạnh băng chăm chú của mọi người, một người đàn ông thân hình cao ngất, tướng mạo đường đường, không nhanh không chậm tiêu sái bước vào.

 

Người này đúng là Trần Bắc. Hay nói đúng hơn là Trần Ninh cải trang.

 

Diệp Băng Tâm nhìn thấy người đã đả thương con trai bảo bối của mình, sát khí trong mắt càng đậm.

 

Bà ta híp mắt, lạnh lùng nói: “Cậu chính là người đã đả thương con tôi, Trần Bắc?”

 

Trần Ninh mỉm cười: “Là tôi!”

 

Diệp Chấn Quân phẫn nộ quát: “Mày còn không quỳ xuống?”

 

Trần Ninh cười hỏi lại: “Vì sao tôi phải quỳ?”