Thiếu Soái Trở Về

Chương 1007




Chương 1007:

 

Tuy rằng thực lực Diệp gia hùng hậu, nhưng việc ủng hộ Hạng Thành tranh đoạt vị trí Quốc chủ, nhất định phải tốn không ít tiền.

 

Nếu như có thể đem tập đoàn Ninh Đại của Tống Sính Đình lừa gạt thu được, như vậy hỗ trợ sự hiến tặng chính trị của Hạng Thành, cũng không phải là ván đề.

 

Diệp Mục Thiên nhấp một ngụm rượu sâm banh, thản nhiên căn dặn: “Lưu Tam Đao, anh phái người đi mời Tống Sính Đình tới nơi này gặp tôi, tôi muốn nói chuyện với cô ta về việc mua lại công ty của bọn họ.”

 

Lưu Tam Đao nhỏ giọng nói: “Diệp thiếu, hiện tại tập đoàn Ninh Đại ngày thu đấu vàng, hơn nữa đà phát triển nhanh chóng, chỉ sợ cô ta sẽ không đồng ý công ty bị mua lại, thậm chí sẽ không đồng ý đến gặp ngài…”

 

Diệp Mục Thiên nhìn Lưu Tam Đao một cái, lạnh lùng nói: “Đó là vấn đề của anh sao.”

 

“Tôi chỉ cho anh hai giờ thời gian, trong hai giờ nếu cô ta không ngoan ngoãn tới nơi này gặp tôi, vậy anh cũng không cần trở về gặp tôi, tự mình tìm một chỗ chôn mình đi.”

 

Lưu Tam Đao nghe vậy cả người run lên!

 

Hắn vội vàng nói: “Diệp thiếu ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến Tống Sính Đình theo sự chỉ phối, ngoan ngoãn tới nơi này gặp nagif.”

 

Diệp Mục Thiên cười lạnh hỏi: “Anh định làm thế nào?”

 

Lưu Tam Đao quả thật cũng không có cách hay, hẳn kiên trì nói: “Tiên lễ hậu binh(*), nếu cô ta không nể mặt, tôi kêu người trực tiếp trói cô ta lại…”

 

() trước tiên dùng lý thuyết nói sau đó mới dùng đến áp lực.

 

Diệp Mục Thiên lạnh lùng nói: “Chủ ý rách nát!”

 

“Trần Ninh sắp xếp một vệ sĩ tên là Tần Tước, chuyên phụ trách bảo vệ Tống Sính Đình.”

 

“Anh muốn trói Tống Sính Đình, chỉ sợ Tần Tước là người đâu tiên giêt anh.”

 

Lưu Tam Đao trợn tròn mắt, hắn đỏ mặt tía tai nói: “Vậy tôi mang thêm mấy cao thủ qua, không tin không giải quyết được Tần Tước kia.”

 

Diệp Mục Thiên hừ lạnh nói: “Gặp chuyện thì anh nên động não nhiều chút, động não thường tốt hơn là làm bừa.”

 

Lưu Tam Đao sửng sốt, ngây người nhìn Diệp Mục Thiên.

 

Diệp Mục Thiên có tình nói: “Tôi nhớ Tống Sính Đình có một cô con gái bảo bối tên là Tống Thanh Thanh, đang học tiểu học.”

 

“Anh dẫn người đi đón Tống Thanh Thanh, chỉ cần Tống Thanh Thanh ở trong tay anh, anh bảo Tống Sính Đình làm cái gì, cô ta có thể từ chối sao?”

 

Ánh mắt Lưu Tam Đao sáng ngời, dữ tợn cười nói: “Diệp thiếu, thuộc hạ hiểu rồi.”

 

Diệp Mục Thiên vẫy tay: “Hiểu rồi thì đi làm đi!”

 

Buổi chiều, giờ tan học.

 

Tống Thanh Thanh mang theo một cái túi màu hồng, từ cổng trường đi ra.

 

Người mặc một chiếc váy chanel, ăn mặc mặc duyên dáng yêu kiều, mỉm cười chào đón: “Thanh Thanh!”

 

“Dì họ!”

 

Tống Thanh Thanh nhìn thấy Đồng Kha, lập tức nghênh đón, tò mò hỏi: “Hôm nay dì đến đón cháu sao?”

 

Đồng Kha ôm Tống Thanh Thanh, mỉm cười nói: “Bà ngoại cháu và ông nội đi dự tiệc rượu của bạn bè, mẹ cháu ở công ty tăng ca, chị ấy bảo dì tới đón cháu tan học trước.”

 

Tống Thanh Thanh gật đầu: “Ò!”

 

Đồng Kha nhìn thấy Tống Thanh Thanh dường như có chút mắt mát, cô tò mò hỏi: “Sao vậy, xem dáng vẻ cháu không phải vui vẻ lắm, có phải ở trường nghịch ngợm bị cô giáo phê bình không?”

 

Tống Thanh Thanh lắc đầu nói: “Không!”

 

“Chỉ là, Thanh Thanh nhớ cha rồi.”

 

Đồng Kha nghe vậy liền hiểu.

 

Khoảng thời gian trước Trần Ninh đi Thủ đô, vừa mới từ Thủ đô trở về, ngay cả nhà cũng không có về, lại hấp ta hấp tấp chạy tới Bắc Cảnh.

 

Đã lâu Trân Ninh không có được ở chung với Thanh Thanh, cũng khó trách Thanh Thanh nhớ cha.

 

Đồng Kha an ủi: “Thanh Thanh đừng mắt mát, cha cháu chỉ là đi Bắc Cảnh thống binh, trấn thủ biên giới, bảo vệ quốc gia, anh ấy có kỳ nghỉ sẽ chạy về gặp cháu đầu tiên.”

 

Tống Thanh Thanh gật đầu: “Dại”

 

Đồng Kha ôm Tống Thanh Thanh đi về phía chiếc xe Audi cách đó không xa, cô dừng lại bên đường.

 

Nhưng khi cô vừa bước vào.

 

Bên cạnh là một chiếc Toyota Elfa, bỗng nhiên cửa xe mở ra, ào ào xuống nhóm người đàn ông khí thế hung hăng.

 

Tiểu hằm hỗ cầm đầu, chính là Lưu Tam Đao.

 

Lưu Tam Đao ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Hai vị mỹ nữ lớn nhỏ, chào hai vị.”

 

Đồng Kha nhìn thấy những người này đến hung hăng, cảnh giác nói: “Các anh là ai, muốn làm gì?”