Lưu Tưởng thấy gương mặt cô nhăn nhó vì đau thì vẫn không thấy hài lòng,
ngược lại còn có phần tức giận. Ông ta đi tới bóp chặt cằm cô nên, gằn giọng.
- Quả nhiên là không thể xem thường người đàn bà của Vương Kì Hạo.
Ngoan cố và cứng đầu, đau như vậy vẫn không kêu một tiếng nào.
Âu Hân trong lòng đã cực kì tức giận nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không. Thậm chí còn thấy được cô đang cười.
- Tôi và ngài đây cũng chỉ vừa mới chạm mặt nhau. Ngài đã ưu ái tặng tôi món quà lớn như này. Tôi thật không biết phải đền đáp ngài ra sao?
Lưu Tưởng im lặng vài giây rồi bật cười, buông tay ra, quay mặt đi.
Âu Hân vừa mới nhíu hàng lông mày lại thì đã nhận ngay thêm một cái tát. Âu Hân tưởng chừng như mặt mình méo hẳn sang một bên vậy.
- Ăn nói sắc bén như vậy. Mày là tiểu thư con nhà quan nào?
Hừ. Âu Hân hừ lạnh trong lòng. Đôi mắt đen của cô ngước lên nhìn Lưu Tưởng không một chút sợ hãi, còn có phần lạnh lẽo.
- Cứ phải là tiểu thư con nhà quan chức mới được sao? Cha tôi ấy hả? Ông có thời gian thì đi tìm hiểu đi.
Âu Hân nhếch môi cười lạnh lẽo. Đôi mắt cô không chút gợn sóng nhìn chằm chằm vào Lưu Tưởng.
Lưu Tưởng hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.
Ngay khi ông ta vừa ra tới ngoài thì gương mặt lạnh lùng của Âu Hân bay
đi đâu mất. Thay vào đó là gương mặt nhăn nhó như khỉ. Nước muối ngấm
vào vết thương như muốn ăn mòn cơ thể cô vậy.
Âu Hân cố gắng ngồi thẳng người dậy mặc dù lưng vẫn đau. Cô dùng lưỡi dao cắt dây thừng.
Ngay khi vừa đứng dậy, cô đã muốn ngã khụy xuống vì thấy đầu mình
choáng váng. Tay cô chống lên lưng cái ghế cô vừa ngồi, khoảng vài
phút mới thấy đỡ hơn.
Lúc trước được Joserp huấn luyện cô cũng không thấy đau như bây giờ. Cô đi chuyển thật chậm tới cửa, áp tai lên cửa để biết xem có ai bên
ngoài không. Cô nghe có tiếng liền biết bên ngoài chắc chắn có người
canh giữ.
Âu Hân nhìn khắp phòng một lượt thì chú ý đến cửa thông gió. Cô lấy cái ghế đứng lên để với tới cái cửa đó nhìn ra ngoài thì thấy con sông nước chảy siết.
Phải biết một điều là cô không biết bơi. Việc liều mình nhảy xuống sông thì chỉ có cô chết. Với khoảng cách này cô đoán mình đang ở tầng ba. Cách giữa tòa nhà và con sông vẫn có đoạn đất đủ để xe máy có thể đi
qua. Nhưng nếu cô cứ đứng mãi ở đấy thì cũng sẽ bị phạt hiện nếu Lưu
Tưởng lại đi vào phòng. Cô đưa mắt nhìn sang ngang thì thấy có một cột
sắt ghim sâu vào tường nối từ đất nên. Không còn thời gian suy nghĩ cô
quyết định trèo trên cột sắt đó đi xuống. Vì cô thấy ngay phía dưới là
tầng hai có một cửa thông gió đang mở. Dù cái lưng đau nhưng cô cắn
rang chịu vươn tay đu sang cột sắt. Leo xuống dưới một chút thì đã trèo được vào phòng bên dưới. Cô phát hiện đây là một cửa hàng quần áo.
Âu Hân nở nụ cười thỏa mãn. Vì áo cô vì thau nước muối lúc nãy mà ướt
nhẹp, dính sát vào cơ thể khiến cô khó chịu. Âu Hân nhanh mắt chiếu
tướng ngay được một chiếc quần bò bó và chiếc áo khoát đã màu nâu. Cô
đi chuyển xuống gian dưới tiện lấy thêm một cái áo thun ngắn đến ngang
rốn. Cô đi vào phòng thay đồ nhanh chóng thay quần áo. Cô đứng trước
gương cột mái tóc màu hồng nhẹ của mình cao lên. Đi đôi giày trắng của
mình vào rồi hé cửa nhìn ra ngoài. Vì mấy cửa hàng này đều làm cửa bằng kính nên Âu Hân dễ dàng quan sát ra hành lang bên ngoài.
Như nhớ ra điều gì đó mà cô quay mặt lại nhìn cửa thông gió vừa nãy.
Tại sao lại có cửa thông gió mở?
Có người trốn ra bằng đường này sao hay?
Đột nhiên có tiếng động bên ngoài nên cô cũng không suy nghĩ kĩ vấn đề ấy nữa mà nấp vào.
- Mọi thứ đã ổn thỏa hết chưa?
Giọng nói này là của... Lưu Tưởng. Âu Hân Di chuyển qua mấy dãy quần áo để đến gần cửa với hy vọng nghe rõ hơn.
- Bom đã được gài ở tất cả mọi nơi trong toàn Thành này rồi. Chỉ cần Cổ Lạc Thành sụp xuống những thành xung quanh cũng sẽ bị ảnh hưởng ít
nhất là một nửa. Chỉ cần chúng ta làm nốt phần khởi động trên máy tính
thì khi đó chỉ việc nhấn nút kích hoạt trên máy, bom sẽ nổ ở nơi xa
nhất trung tâm này. Chỉ cần bọn chúng tập trung lại ở khu vực bom nổ
đầu tiên đó, chúng ta sẽ tẩu thoát. Cứ cách 5 phút, quả bom ở các nơi sẽ lần lượt nổ. Lúc đó chúng ta đã ăn toàn ra ngoài rồi.
- Màu chóng hoàn thành nốt công đoạn cuối đi. Tàu ngầm cũng cho vào vị trí đợi sẵn đi.
Sau đó là một loạt tiếng bước chân rời đi.
Âu Hân đứng dựa vào bức tường phía sau, thở nhẹ.
Vậy là bọn chúng lên kế hoạch hoàn hảo để tẩu thoát bằng đường thủy rồi
sao? Không được, cô phải làm gì đó. Nếu để bơm được kích hoạt, cô
cũng sẽ chết.
Cô không muốn chết sớm. Cô không muốn dừng lại ở cái tuổi 21 đâu. Ít nhất cũng phải cho cô sống thọ 70 chứ.
Âu Hân vừa bước chân ra khỏi chỗ nấp thì có người nắm chặt cổ tay cô giật lại.
Đầu cô theo phản xạ đập mạnh vào ngực người đó. Mắt cô ông hết lên. Người gì mà ngực như cột đồng vậy.