Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 50: Vì em mà làm




Âu Hân ngồi trên giường đăm chiêu nhìn bộ trang phục dạ tiệc bên cạnh.

Kế hoạch dùng mĩ nhân kế hôm nay xem như thành công. Hắc hắc, cũng may mắn cho cô, nhờ có thêm cái xuất hiện của Trương Hạ Sảnh mà thành công hơn mong đợi. Tuy nhiên, vẫn không thể xem thường địch. Vương Kì Hạo vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cô. Xem ra phải nhờ thêm dạ tiệc tối nay rồi.

Vương Kì Hạo cũng thật ngu ngốc, Đồng Âu Hân cô là ai chứ. Vậy mà tiểu yêu tinh cô diễn một chút, anh lại tin là thật. Thật không có tiền đồ.

Đang suy nghĩ miên man thì cánh cửa phòng được mở ra. Anh mặc trên người bộ quân phục được cắt may tỉ mỉ tiến lại gần cô.

- Sao.... Sao anh đã về rồi?

Thấy Vương Kì Hạo vào mà Âu Hân giật mình, giọng như đang lấp liếm cái gì đấy.

- Về... thay đồ giúp em.

Cùng với lời nói của anh là hành động vòng tay qua ôm lấy eo cô của anh.

Âu Hân như muốn nhảy dựng lên mà tát cho con người vô liêm sỉ này vài cái, nhưng sau cùng vẫn bình tĩnh quay sang anh mỉm cười.

- Không cần đâu. Em tự thay được.

- Của em.

Âu Hân nghe câu nói của anh thì theo con mắt và hành động của anh nhìn xuống dưới.

Súng!? Là khẩu súng mà cô dùng lần trước.

Ý gì đây!?!

Nhìn ra ánh mắt thắc mắc của cô, anh chậm rãi lên tiếng giải thích:

- Em dùng khẩu này lần trước rồi đúng không? Đây là Smith & Wesson của quân đội. Nó mới ra cách đây không lâu và tất nhiên không xuất hiện ở chợ đen. Loại này có rất nhiều độ tương thích đạn khác nhau, khẩu này cho em có độ tương thích là 9 × 19 mm. Tầm bắn là 50 m, còn hộp tiếp đạn là 17 viên.

Âu Hân nghe tên súng mà ánh mắt long lanh nhìn vào khẩu súng như mèo thấy mỡ.

Ôi mẹ ơi! Đây là Smith & Wesson sao? Cô đương nhiên đã được nghe danh nhưng chưa được nhìn bao giờ nên đồng nghĩa với việc chưa dùng. Tuy đây không phải súng mạnh nhất trong tất cả các loại súng ngắn, nhưng trong tầm bắn 50 m thì là như con sói săn mồi. Quá đỉnh!

Cô vồ lấy khẩu súng từ tay anh, nhìn như bảo vật trân quý. Ánh mắt ấy của cô hiện lên con mắt của anh không khác gì cái kiểu anh không bằng khẩu súng ấy. Cô chưa bao giờ dùng ánh mắt động lòng người như vậy nhìn anh. Nhưng..... Cô đã và đang nhìn như vậy với một khẩu súng.

Càng nghĩ mặt anh càng đen hơn. Anh muốn bóp nát khẩu súng này, muốn bóp vụn nó như một con kiến.

Âu Hân thấy lành lạnh sau gáy quay đầu sang thì bắt gặp như muốn giết người của anh nhìn trợn tròn mắt.

Cho cô hỏi nhỏ. Ai chọc anh vậy?

Thấy ánh mắt giết người của anh nhìn khẩu súng, Âu Hân vội đưa nó ra sau. Như đã hiểu lí do, cô cười cười nói để đánh lạc sự chú ý.

- Anh sao lại đưa khẩu súng này cho em?

- Đưa khẩu súng đó lại cho tôi?

Ánh mắt anh vẫn dày một tầng sát khí nhìn như muốn xuyên qua người cô để tóm lấy khẩu súng.

Âu Hân cau mày.

Khẩu súng thôi mà. Anh cho rồi bây giờ thấy tiếc lên đòi lại sao?

Phải, đây chính là cái lí do mà Âu Hân đang hiểu. Vương Kì Hạo đen mặt như vậy là do tiếc khẩu súng.

- Không! Anh nói khẩu này là của tôi rồi mà. Sao giờ lại đòi.

Lập tức, mặt anh lại đen hơn. Cô lại bảo vệ khẩu súng trước mặt anh.

Bảo vệ khẩu súng.

Cái hành động này của cô khiến anh càng tức.

Cô lại miên man suy nghĩ. Thấy mặt anh càng khó coi cô càng thấy nghi ngờ. Chắc không phải là đang.... GHEN đấy chứ?

Âu Hân há hốc mồm như chẳng thể tin. Không được, ghen hay gì thì kệ anh ta, cô bắt buộc phải có khẩu súng này.

Rồi chẳng hiểu cô suy nghĩ kiểu gì mà đứng dậy, đi tới đứng trước mặt anh, rồi từ từ cúi xuống.

Cô.... Lại chủ động hôn anh.

Mặt Vương Kì Hạo kinh ngạc thấy rõ. Cô hôn xong thẹn đỏ hai má đứng thẳng dậy rồi, còn anh vẫn kinh ngạc nhìn cô.

Âu Hân lại thấy hoảng trong lòng. Đâu phải lần đầu hôn, có cần phản ứng quá như vậy không? Hay cái mĩ nhân kế này dùng chưa đủ. Hay làm thêm cái nữa nhỉ.

Lại lần nữa cô thấy môi anh áp lên môi cô, cắn mút.

Cái này không phải cô chủ động đâu.

Anh rời môi cô ra, đưa tay chạm vào cánh môi đang sưng đỏ lên của cô mà nhếch môi cười.

- Kĩ thuật hôn của em quá kém. Không sao. Cái này tôi sẽ từ từ dạy em.

- Ừm, ừm. Còn anh đưa súng cho em làm gì?

Âu Hân cô đã quyết định chơi mĩ nhân kế là phải chơi tới cùng. Chịu thiệt thòi mất tiện nghi một tí, sau này cô tự do rồi thì để xem ai mới là người thắng.

- Lý gia là làm việc ở bộ phận tình báo mật. Còn không phải em tính tới đó quậy sao? Muốn quậy cũng phải mang đồ phòng thân chứ.

Anh lại đưa cô đến một cái bất ngờ khác. Anh biết, biết cô sẽ thăm dò nhưng không ngăn cản lại còn giúp.

Đùa cô sao?

- Anh là Đại thiếu soái?

Cô chớp mắt, hỏi anh. Anh đang nhìn cô bằng ánh mắt toàn thấy sự sủng nịnh, mới cất tiếng trả lời:

- Tôi đâu có muốn làm Đại thiếu soái. Không phải là do em muốn tôi làm nên tôi mới làm sao?

Âu Hân nhìn anh đầy nghi hoặc. Là ý gì? Anh nói là do cô muốn anh làm nên anh mới làm á?

Này, anh Thiếu soái. Anh làm Thiếu soái rồi tôi mới gặp anh đấy. Cô muốn phỉ nhổ anh ngay bây giờ.

- Không nói với em nữa. Nhanh thay trang phục đi.

Anh để lại cho cô một mớ tò mò rồi bỏ ra ngồi.

Ôi thôi kệ đi.

......

Âu Hân mặc trên người bộ sườn xám màu xanh lam. Cổ áo theo phong cách Thuần Trung Quốc, cao bo tròn ôm sát. Được điểm lên bộ sườn xám là những hạt cườm nhỏ xinh màu trắng, trông như những bông tuyết giữa nền trời xanh. Âu Hân khẽ tấm tắc khen bộ sườn xám này.

Đẹp thật!

Bộ sườn xám bó sát màu xanh tôn lên nước da trắng hồng và thân hình đầy đặn của cô. Mái tóc cô được quấn lên gọn gàng không khác gì những quý cô cao ngạo, lại có chút lạnh lùng.

Dĩ nhiên còn một thứ cô không quên. Cô không tìm được ở đây thứ gì để giấu súng trong người, nên quyết định cột nó lên chân. Cô dùng loại vải mềm cột khẩu súng vào vế trong bắp đùi. Buộc vậy trông kì kì, nhưng thôi kệ.

Cô bước xuống nhà, đi ra xe. Vương Kì Hạo nhìn cô, sau đó cởi áo choàng của bộ quân phục, choàng lên người cô. Thấy lạ, Âu Hân hỏi.

- Gì vậy?

- Tôi không muốn ai khác nhìn thấy em xinh đẹp như này.