- Hạo, hay cứ để Hân Hân ở Uyển Cát. Mẹ ở nhà có thể chăm sóc cho con bé.
Lâm An Chi sụt sủi lên tiếng. Bà là rất quý cô con dâu này. Có con bé đi chơi với bà, mua sắm với bà, bà thấy rất vui, không buồn chán. Tuy bà nội vậy, nhưng bà là mẹ, bà hiểu con trai mình. Một khi con
trai bà ra quyết định gì rồi thì không ai thay đổi được.
- Mẹ và mọi người về nghỉ ngơi đi, đã rất muộn rồi. Thiên Nguyên, em cũng đưa bạn của Hân Hân về đi.
- Em không....
Vương Thiên Nguyên định lên tiếng phản bác thì lại gặp ngay ánh mắt
như muốn ăn tươi nuốt sống của anh trai mình liền câm nặng. Cậu là vừa
muốn ở lại với Âu Hân vừa không muốn đưa Diệp Tố Mai, mặt dày vô liêm
sỉ này về. Liếc mắt lườm qua Tố Mai, ánh mắt Vương Thiên Nguyên nhìn
như cảnh cáo: " tôi đưa cô về, cô mà dám nhân cơ hội giở trò gì với
tôi thì tôi sẽ không tha cho cô ". Tố Mai nhìn thấy ánh mắt đó cũng
không chịu thua, hếch mặt lên. Giờ Tố Mai mới thấy lúc trước mặt dày, rơi liêm sỉ đi theo Vương Thiên Nguyên là ngu vô cùng." Ai mà thèm ưa cái tên điên như cậu ta nữa chứ ". " Cái đồ tự luyến, bà đây đếch
thèm cậu nữa, mơ mộng ít thôi ". Diệp Tố Mai thầm chửi Vương Thiên
Nguyên trong lòng.
Cuối cùng, tất cả mọi người trong phòng không muốn về đều bị khí lạnh
tỏa ra trên người Vương Kì Hạo mà lui về không còn một cái bóng.
Anh cúi xuống nhìn cô. Cô vẫn ngủ, chắc do tác dụng của thuốc mê chưa
hết. Anh đi lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô.
- ---
Ban đêm thật yên tĩnh, màn đêm màu đen bao trùm khắp lẻo đường của nơi
đây. Tuy nhiên ở một căn biệt thự nằm xa thành phố lại hoàn toàn đối
lập với màn đêm này. Căn biệt thự sáng lấp lánh nhờ những đèn led nhiều màu chiếu sáng. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, những cô gái khoác bên
ngoài một áo choàng mỏng nhìn thấu được bên trong, nóng bỏng đang nhảy
nhót vui đùa bên bờ hồ.
- Chuyện hôm nay ở Uyển Cát là do cậu làm?
- Ồ phải. Đây là lệnh từ ngài ấy. Ngài ấy muốn tặng quà cưới, tôi đây phải đích thân đi chọn quà đấy. Sao, được không?
Dịch Cẩn ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh hồ bơi đối diện với chàng trai đậm chất Châu Âu. Mái tóc đỏ rượu của chàng trai đó làm khuôn mặt của cậu ta trở lên thật yêu mị như trẻ con.
- Tề Phi. Cậu điều tra hết về cô ta chưa?
- Ý cậu là con thỏ rất dễ thương tên Đồng Âu Hân ấy à?
Dịch Cẩn nhìn anh ta, lấy ly rượu trên bàn nhấp một ngụm rồi mới " ừ " một tiếng. Tề Phi ngồi dậy, vẫy tay một cô gái cạnh đó lại rồi ôm
cô ta vào lòng.
- Cô ta rất đẹp, vô cùng quyến rũ. Còn là một tiểu bạch thỏ vô cùng ngây thơ nữa. Tôi chưa bao giờ chơi một cô gái nào như cô ta. Tôi
thật sự là rất ham muốn con thỏ con này.
- ....Ư...ưm.. anh bóp nhẹ thôi..ư..người ta đau mà.
Tề Phi vừa trả lời, đôi tay không ngừng đưa vào trong lớp áo của cô
gái trong lòng mà xoa bóp những chỗ nhạy cảm. Cô gái trong lòng thì
không ngừng uốn éo, cọ cọ bộ ngực bơm silicon của mình vào tay Tề Phi. Tề Phi là đang thấy rạo rực trong lòng khi nhắc tới Âu Hân. Dịch Cẩn
nhìn một màn này trước mắt thì đứng dậy, quay lưng lại với Tề Phi cất
bước rời đi chỉ để lại một câu nói cho Tề Phi:
- Cậu, tốt hơn hết nên chú ý điều tra lại. Tôi thấy có gì đó rất
không ổn. Còn nữa, cậu nghĩ cậu cướp nổi người từ tay Vương Kì Hạo
không?
- Chỉ cần là người tôi muốn, có là ai không quan trọng.
Tề Phi trả lời Dịch Cẩn rồi quay lại tiếp tục việc của mình.
Tề Phi nhìn bề ngoài như một trẻ con với khuôn mặt yêu mị, nhưng cậu ta thật chất là một chàng trai nổi tiếng trong việc chơi gái, ý tứ trong
mọi việc vô cùng thâm sâu khó đoán. Tề Phi hay Dịch Cẩn, đều chỉ là
những quân bài đầu mà người ấy đưa ra.
Giống như X đã nói, đây mới chỉ là quà cưới. Tất cả mới chỉ là khởi đầu.