Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 221: Mẹ,....con chỉ cần vợ!




Lúc Vương Kì Hạo cùng Vương Đại soái đi xuống, Âu Hân đang ngồi nói chuyện phiếm với Lý Nhạc Lăng, cười rất vui vẻ. Đúng lúc Vương phu nhân nấu cháo xong đi ra, Ôn Tuyết đang bê bát cháo đi đến.

Vương Kì Hạo tự nhiên đưa tay ra nhận bát cháo, Ôn Tuyết nhìn ạnh một cái rồi mới đưa.

Vương Kì Hạo biết cô nghĩ cái gì. Còn không phải là nghĩ anh không biết đút cháo sao?

Vương Đại soái gương mặt vẫn nghiêm nghị như cũ ngồi xuống. Âu Hân cũng lảng tránh ánh nhìn của ông.

Vương Kì Hạo đưa thìa cháo múc vừa đủ lên miệng thổi, rồi đưa đến bên miệng Âu Hân. Âu Hân tròn mắt nhìn anh, sau đó ngượng ngùng đảo mắt nhìn những người xung quanh. Còn có cha mẹ ở đây, anh lại hành động tự nhiên đút cháo cho cô. Vương Đại soái vốn đã không thích cô, nhân việc này ông lại kiếm cớ gây sự với cô thì sao?

Nhưng Âu Hân ngồi bối rối nửa ngày, Vương Đại soái cũng không mở miệng nhả một chữ, Vương phu nhân thì hai mắt đều vui vẻ cùng mong đợi nhìn cô. Vương Kì Hạo thấy Âu Hân chần chừ, hạ mắt nhìn bát cháo vẫn còn khói bay nghi ngút.

- Em sao vậy? Lại thấy buồn nôn sao? Hay là cháo không ngon?

Vương phu nhân nghe vậy vội đi đến nhìn bát cháo.

- Có phải mẹ cho nhiều muối quá không?

Mẹ yêu quý, con còn chưa ăn, nhưng ngửi mùi rất thơm, cháo mẹ nấu sao có thể không ngon được. Âu Hân dưới ánh mắt nóng vội của Vương phu nhân, mở miệng ngậm thìa cháo. Sau đó liền cười vui vẻ nói với bà:

- Mẹ, cháo mẹ nấu thật sự rất ngon.

Vương phu nhân nấu giờ mới cười vui vẻ.

- Con thích là được rồi.

Vương Kì Hạo lại đưa một thìa khác tới bên miệng Âu Hân, cô ngoan ngoãn ăn từng thìa một. Trong lúc đó, Vương phu nhân và Vương Đại soái ngồi ở ghế bên kia to nhỏ nói chuyện.

Lý Nhạc Lăng hai mắt oán giận nhưng vẫn nở nụ cười.

- Vương Đại thiếu soái, vợ tôi còn đang mang thai sáu tháng ba đứa đợi ở nhà. Ngài có thể thương tình cho tên tiểu nhân này về chăm vợ được không.

Đây không phải hỏi ý kiến, Lý Nhạc Lăng là vừa nghến răng nghiến lợi vừa bóp tay nói. Vương Kì Hạo nâng mày, gương mặt thờ ơ trả lời.

- Nể tình tên tiểu nhân như cậu hôm nay vất vả, cho cậu về sớm.

Lý Nhạc Lăng cười nghiến răng một cái, hơi cúi người.

- Tạ thiếu soái ban ân.

Âu Hân liền bật cười trước vẻ mặt và giọng điệu lúc đó của Lý Nhạc Lăng.

Lý Nhạc Lăng ra về, Vương Đại soái và Vương phu nhân lúc này cũng nói chuyện xong. Vương phu nhân nhìn Vương Kì Hạo đang đưa bát cháo đá cạn đáy cho Ôn Tuyết, bà nghiêm túc nói.

- Cha mẹ đã bàn xong rồi, ngày mai sẽ đưa Âu Hân về Uyển Cát để tiện chăm sóc. Con hàng ngày đi làm, toàn là làm việc nguy hiểm, Âu Hân ở cạnh con không an toàn, hơn nữa con nhiều việc cũng sẽ không tiện chăm sóc con bé. Mẹ thì khác, hàng ngày ngoài việc chăm hoa, thì cũng là ngồi chơi mạt chược, thời gian rảnh có rất nhiều, có thể chăm sóc Âu Hân, cũng có thể giúp con bé tinh thần thoái mái.

Không cần phải suy nghĩ, Vương Kì Hạo ngay khi Vương phu nhân vừa dứt lời đã đồng thời lên tiếng.

- Con không đồng ý.

Giọng điều anh cũng vô cùng cùng nghiêm túc, hai mày nhíu chặt lại còn chưa dãn ra. Vương Đại soái cũng ngay lập tức trừng mắt với anh.

- Cũng không có hỏi ý kiến con. Âu Hân, con nói xem.

Vương Đại soái chuyển giọng điệu rất nhanh, dùng giọng ôn tồn "thân thiện" mà hỏi Âu Hân.

Âu Hân đảo mắt nhưng gương mặt vẫn như cũ nghiêm túc không thay đổi. Sao tự nhiên lại vất vấn đề này lên đầu cô? Vấn đề khó lựa chọn như vậy, cô.... phải làm sao?

Âu Hân ấp ứng một tiếng...

- Con....

Sau đó im lặng không biết nên trả lời như thế nào. Một bên là chồng, một bên là cha mẹ chồng, không những vậy, cha chồng còn là người có ác cảm với mình. Nếu chọn cha mẹ chồng.... Âu Hân nhìn Vương Kì Hạo, thấy anh gương mặt buồn thúi ruột nhìn cô. Âu Hân hoảng hốt.

Sao có thể không thể không hoảng hốt? Bộ dạng trẻ con này lại xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng và tính cách lãnh đạm của một người đàn ông. Cái này quá không khoa học. Và khoa học đã chứng minh, vẻ mặt này xuất hiện trên bộ dạng trưởng thành của người đàn ông nghiêm túc có thể gây trụy tim.

Âu Hân liền đổi suy nghĩ, chọn chồng.... Sau đó lại nhìn về hướng cha mẹ chồng. Mẹ chồng hai mắt long lanh mong chờ, cha chồng gương mặt vẫn nghiêm nghị nhưng đôi mắt vẫn cho thấy ông đang....khẩn trương, còn có uy hiếp.

Âu Hân rụt đầu lại. Sao lại bắt cô lựa chọn vấn đề khó như vậy a~ Nội tâm Âu Hân điên cuồng gào thét.

Vương Kì Hạo đành lên tiếng.

- Vậy để Âu Hân về Uyển Cát một tháng.

Vương phu nhân lại lập tức phản đối. Ý của bà là muốn Âu Hân ở Uyển Cát cho đến khi sinh xong, sinh xong còn thuận lợi giữ lại thêm cả năm không biết chừng. Vương Kì Hạo không nhìn cũng biết mẹ mình tính hết kĩ càng như thế nào, anh phản đối, nói chỉ để Âu Hân ở Uyển Cát một tháng. Vương Đại soái cau mày đập bàn, nói nhà này không có phép tắc nữa à. Vương Kì Hạo nhìn ông, đưa ra lý do chính đáng.

- Tử Uyển an ninh tốt hơn Uyển Cát, cũng không có nhiều người ra vào, vợ con có không khí thoải mái dễ chịu.

- Con như vậy là muốn giam lỏng vợ mình?

Vương phu nhân chỉ mặt tức giận. Vương Kì Hạo thâm tình trả lời.

- Con vì lo cho sức khỏe của cô ấy. Vương gia một ngày có bao nhiêu người ra vào, bao nhiêu người không ưa cô ấy. Nếu có xảy ra chuyện gì, mẹ... con chỉ cần vợ, đến lúc đấy mẹ đừng trách con.

Âu Hân lòng nhộn nhịp yêu thương nhìn Vương Kì Hạo. Nhưng vẫn không đồng ý với câu nói cuối của anh. Anh cần cô, nhưng cũng phải cần con.

Cứ như vậy cuộc nói chuyện phút chốc đã biến thành cuộc đàm phán. Bên A không nhượng bên B quyền này, bên B cũng không đồng ý bên A làm việc này. Đến lúc Âu Hân buồn ngủ mơ màng, cảm nhận được có cánh tay ôm cô lên. Âu Hân không mở mắt, dụi mặt vào lồng ngực ấm áp, giọng mang theo tiếng ngái ngủ.

- Mọi người bàn xong rồi sao?

- Ừ! Ngày mai anh đưa em đến Tử Uyển....

Vậy là cha mẹ chồng thắng rồi sao. Vương Kì Hạo còn chưa nói xong.

- Ở hai tháng.

Cái này thì chính là Vương Kì Hạo đàm phán thắng. Tuy lúc ban đầu anh đưa ra con số một tháng, nhưng một tháng với hai tháng thì có khác gì nhau.

....

Hôm sau Âu Hân ngủ đến trưa mới dậy. Không phải là cô lười không muốn dậy, nhưng thật sự là cô rất buồn ngủ, mắt cứ nhắm chặt lại không cách nào mở ra được.

Vương Kì Hạo từ phòng tắm đi ra, xỏ đôi dép đi trong nhà vào chân Âu Hân. Âu Hân dụi mắt ngồi dậy, nhìn Vương Kì Hạo, sau đó chìa hai tay ra.

- Bế em.

- Em đã hai hai tuổi rồi.

Tuy Vương Kì Hạo lắc đầu bất lực nói vậy nhưng hành động vẫn rất là nhẹ nhàng, ôm Âu Hân ở phía trước. Âu Hân hai chân cặp chất thắt lưng anh, hai tay quàng qua cổ anh, gương mặt ửng hồng do vừa mới ngủ dậy gục trên vai anh, hai mắt đen nhánh nhắm chặt không có mở. Vương Kì Hạo đưa Âu Hân vào phòng tắm, một tay đặt ở eo cô để giữ, tay kia lấy thuốc đánh răng cho cô.

Vương Kì Hạo giúp cô làm vệ sinh cá nhân xong, lại ôm cô như vậy đi xuống ăn... trưa. Anh chăm sóc cho cô từng chút một, một việc nhỏ của cô cũng đều do anh làm. Ngay cả ăn cơm, Âu Hân trừng mắt mãi anh mới đồng ý để cô tự ăn, còn nếu không.... Em ăn, anh đút em ăn; em tắm, anh tắm cho em;....

Sau khi ăn xong, Âu Hân còn tưởng anh sẽ đưa cô đến Uyển Cát, nhưng không có.

- Anh đưa em đi đâu vậy?

- Lâu lắm rồi chúng ta chưa ở riêng với nhau. Hôm nay thời tiết đẹp, anh dẫn em đi dạo. Bác sĩ Cao nói, đi dạo rất tốt cho phụ nữ mang thai.