Âu Hân ở lại Ý thêm hai ngày, nhưng một giây chân cũng không chạm đất, chỉ ngồi im trên giường. Chính là vì thái độ của Vương Kì Hạo, anh rất kiên quyết không cho cô đi lại. Âu Hân cúi đầu nhìn chân mình, hoài nghi.
Có phải chân cô tàn phế rồi hay không? Nếu không phải tàn phế, Vương
Kì Hạo sao phải cuống quýt lên như vậy. Không phải chỉ là mang thai thôi sao?
Tất nhiên vì Âu Hân không biết, bản thân từng xảy thai một lần, Vương Kì Hạo vì chuyện này nên đương nhiên cuống quýt. Chỉ cần nghĩ lại hình
ảnh Âu Hân gương mặt tái nhợt nằm trên giường, bản thân liền có chút bất lực, còn có chút sợ hãi. Bản thân vì vậy luôn che dấu chuyện Âu Hân
từng xảy thai không cho cô biết. Hơn nữa, anh cũng biết, Âu Hân thật sự
thích trẻ con, cô thích con gái, cho nên vẫn quyết định, chuyện cô từng
xảy thai sẽ không cho cô biết.
Cao Lãng cũng nói rõ tình hình cụ thể của Âu Hân cho Vương Kì Hạo
biết, tuy việc động thai thời kỳ đầu rất dễ xảy ra, nhưng động thai
nhiều không tốt. Hơn nữa, Âu Hân còn từng xảy thai một lần, cho nên về
vấn đề sức khỏe của cô càng cần thiết phải chú ý. Âu Hân vì việc lần
trước rơi xuống biển giữa mùa đông lạnh giá, trời chuyển mùa một chút sẽ bị cảm. Cao Lãng nói, bị cảm ở phụ nữ mang thai không tốt, ảnh hưởng
đến sức khỏe của đứa bé trong bụng, gây ra những bệnh lí không tốt.
Vì vậy, Vương Kì Hạo cuống quýt lo lắng ra mặt. Ngay cả Dịch Cẩn,
trong thời gian Âu Hân ở lại Ý, còn đích thân xuống phòng bếp dặn dò
thuộc hạ làm thức ăn nhất định phải nhiều dinh dưỡng, còn phải tốt cho
phụ nữ mang thai.
Âu Hân nhìn Vương Kì Hạo đóng cửa rời phòng, chán nản thở dài. Cô có
cảm giác mình hiện tại còn hơn cả nữ hoàng, cuộc sống chỉ có nằm trên
giường, có người hầu hạ mọi việc. Cô xoa tay nên chiếc bụng phẳng lì của mình, đột nhiên bật cười.
Chính là.... chỗ này của cô, thật sự đang có một sinh linh bé bỏng
hình thành, cô rất có niềm tin, đứa bé này nhất định rất rất đáng yêu,
còn có..... nếu là một cô công chúa thì rất tuyệt.
Âu Hân giống như một cô gái ngốc, ngồi trên giường xoa bụng cười ngây ngô.
Vương Kì Hạo vừa lúc trở lại phòng, thấy cô cười vui vẻ, tâm trạng
cũng vui vẻ theo, ôn nhu ngồi xuống một bên giường dịu dàng nhìn cô.
- Rất vui?
Âu Hân nhướng mày không hài lòng.
- Anh không vui?
- Em mới là quan trọng.
Âu Hân không hiểu ý anh là gì. Vương Kì Hạo mỉm cười, ôm cô vào trong vòng tay mình, cười nhẹ.
- Anh chỉ cần em, sức khỏe của em mới là quan trọng. Con có hay không không quan trọng.
Âu Hân đập tay vào lưng anh, nghiêm giọng nhắc nhở.
- Con mới quan trọng.
Vương Kì Hạo rõ ràng không đồng ý như vậy, không trả lời. Âu Hân đẩy anh ra, nhắc lại lần nữa.
- Con gái của chúng ta mới là quan trọng.
- Em quan trọng hơn.
Vương Kì Hạo thâm tình mà ôm Âu Hân vào lòng một lần nữa.
- Nếu không có em, con có cũng không có tác dụng gì, nó cũng không phải vợ anh.
Âu Hân nghe xong bật cười, có ai như ông chồng của cô không, nói những lời nghe thật dở, nhưng cũng thật đáng yêu.
- Không phải vợ anh thì đối với anh không quan trọng sao?
Âu Hân vẫn làm bộ tức giận, nhướng mày không vui thăm dò. Vương Kì Hạo cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc đáp lại cô.
- Nhưng vợ anh phải là em.
Âu Hân liền cười tít mắt, đồ đáng yêu.
Buổi tối, lúc Âu Hân buồn ngủ đến ríp mặt nằm với tư thế xấu ở trên
giường, Vương Kì Hạo vừa tắm xong đi ra, trên người mặc áo tắm, làm ông
chồng mẫu mực, đầu cũng chưa lau khô, đi đến giúp Âu Hân nằm thoải mái.
Âu Hân mơ màng mở mắt, rụi rụi cái má trắng mịn của mình vào cánh tay anh, ánh mắt mê ly nhìn Vương Kì Hạo chằm chằm. Vương Kì Hạo cúi người
vuốt mấy lọn tóc trên gương mặt cô ra, giọng mềm như bún.
- Sao vậy?
Âu Hân giọng ngái ngủ trả lời.
- Đột nhiên thấy mùi cơ thể anh rất thơm, rất thích.
Chỉ một lời nói đơn giản của Âu Hân, bao nhiêu tâm tình kiếm chế của
Vương Kì Hạo đều vất hết xuống sông xuống biển. Anh cúi người, chạm vào
cánh môi của Âu Hân, cuồng nhiệt hôn xuống.
Có vẻ Cao Lãng quên chưa nhắc, phụ nữ lúc mang thai ham muốn tình dục sẽ thay đổi, còn nên tránh quan hệ vào thời kỳ mang thai ba tháng đầu.
Nhưng Vương Kì Hạo vẫn biết, quan hệ lúc này đối với Âu Hân không tốt,
cho nên ngay sau đó liền đứng bật dậy, quay đầu không một chút lưu luyến đi vào phòng tắm.
Âu Hân ngây ngốc nằm trên giường, sau đó lại bật cười.
Lúc Vương Kì Hạo từ phòng tắm đi ra lần nữa, Âu Hân đã ngủ rồi, cô
vùi mình vào chiếc chăn mỏng màu hồng phấn, hai mắt nhắm chặt, hai má
vẫn còn ửng đỏ, đôi môi có hơi sưng một chút.
Vương Kì Hạo kìm nén tâm trạng, mở cửa đi ra khỏi phòng. Anh biết,
hôm nay nếu anh vẫn còn tâm trạng mà ngủ trong phòng, bản thân thật sự
không thể cắn răng mà kiềm chế được nữa. Vì vậy, một đường đi thẳng
xuống quầy bar dưới phòng khách, lại thật không ngờ cũng chạm mặt Dịch
Cẩn ở đó, thật sự là không thích.
Dịch Cẩn nghe có tiếng động, quay đầu liền thấy Vương Kì Hạo vẻ mặt
không tốt đi xuống, gương mặt xám xịt của bản thân cũng vì vậy che dấu
đi. Anh tuyệt đối sẽ không để lộ việc bản thân vừa bị người khác đạp
xuống giường. Đây chính là lần mất mặt nhất đời anh trong suốt hai mươi
mấy năm về qua.
Dịch Cẩn quen đường quen nẻo như mọi khi đi vào phòng Tề Phi, còn
chưa có làm gì, Tề Phi lại kích động đi đến đấm tay đấm chân với anh. Tề Phi quả thật không phải đối thủ của anh, nhưng không biết hôm nay lấy
sức ở đâu, không chút lưu tình đạp anh ngã từ trên giường xuống đất.
Dịch Cẩn cảm thấy vô cùng mất mặt, vì vậy tức giận rời khỏi phòng, lại
không ngờ... bản thân lại còn gặp được một chiến hữu. Chỉ khác là, người chiến hữu kia của anh là không cần chứ không mất mặt như anh, bị đạp từ trên giường xuống đất.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, họ đều là những con người nổi
tiếng là ra tay tàn độc, lạnh lùng lại vô tình, hiện tại đang ngồi đối
diện nhau, cùng nhau uống rượu giải sầu.
Vương Kì Hạo rất tự nhiên lấy chai rượu vang đỏ từ tay Dịch Cẩn, tự
rót cho mình một ly đầy, ngửa cô đã hết sạch. Sau đó lại tự mình rót
thêm hai ba ly nua, lúc sau mới đẩy chả lại cái vỏ không cho Dịch Cẩn,
còn khiêu khích nhếch mày.
Dịch Cẩn bày ra gương mặt chán ghét, gọi thuộc hạ mang ra một chai
khác. Sau đó, họ bắt đầu uống, không đơn giản chỉ là uống, là đang thi
nhau xem ai là người uống được nhiều rượu nhất.
- Nhìn anh như vậy, thật không ngờ khẩu vị của Dịch tiên sinh lại nặng đến mức này.
Đây rõ ràng là lời trêu chọc, còn đặc biệt khiêu khích tính chiến đấu của đối phương. Dịch Cẩn đương nhiên là đối thủ ở cái tầm...cao mới.
- Tôi tính đưa Tiểu Hân qua Anh quốc dưỡng thai, Vương Đại thiếu soái nếu có việc bận thì cứ về trước.
Hồi chiều nay Vương Kì Hạo đã thông báo, ngay mai anh và Âu Hân sẽ
quay lại Trung Quốc, đại khái chính là, Vương Đại soái không chịu được
nữa, muốn hai người ly hôn, đương nhiên là lúc này ông vẫn chưa biết
mình có cháu nội.
Quả nhiên lời nói này chọc đúng vào chỗ ngứa của Vương Kì Hạo, anh tức giận trừng mắt.