Cao Lãng hồi phục lại tinh thần quay ra, thành thật nói:
- Không có chuyện gì.
- Vậy....
Tề Phi nhếch mày về phía Vương Kì Hạo.
- Kia là sao?
Cao Lãng cũng thành thật lắc đầu.
- Không biết.
Nhưng ngay sau đó ánh mắt lại sáng lên như nhận ra điều gì đó, Cao
Lãng quay đầu nhìn Vương Kì Hạo bằng gương mặt bất đắc dĩ, lòng thầm
chửi.
Não hoạt động còn nhanh hơn cả thính giác.
Lương tâm làm nghề bác sĩ không cho phép anh tiếp tục để người nhà
bệnh nhân suy nghĩ linh tinh như vậy, Cao Lãng bước tới gần Vương Kì
Hạo, cao giọng gọi một tiếng.
- Đại thiếu soái!
Vương Kì Hạo hướng ánh mắt không có thần nhìn lên.
- Đại thiếu soái, ngài có thể kiên nhẫn nghe tôi nói hết được không?
Vương Kì Hạo không hiểu, máy móc gật đầu. Không hiểu sao nhìn bộ dạng này, Cao Lãng nhất thời muốn cười, còn Tề Phi thì chính thức bụm miệng
cười thành tiếng.
Đây là cái bộ dạng của người mà có tiếng nhất Cổ Lạc Thành là tàn
nhẫn lạnh lùng sao? Nhìn bộ dạng này, ai dám nói anh ta lạnh lùng, Tề
Phi nhất định sẽ đưa Dịch Cẩn đến để trước mặt người đó, sau đó cho
người đó nhìn thấy bộ dạng mạng sắp mất đến mặt cũng không biến sắc của
Dịch Cẩn. Xem đi, đây mới chân chính là đàn ông lạnh lùng, còn Vương Kì
Hạo sao, hừ hừ, đứng trước mặt Đồng Âu Hân, mấy thứ chó má "lạnh lùng"
đều ném hết ra sau đầu.
Cao Lãng nhịn cười, khụ một tiếng điều chỉnh giọng nói, bình tĩnh mà thông báo lại tình hình một lần nữa.
- Đồng tiểu thư bị thương ở đùi, là vết đạn bắn sượt qua, vì cô ấy
mắc chứng bệnh máu khó đông cho nên vết thương nhỏ cũng chảy nhiều máu
như vậy. Còn có... cô ấy bị động thai, không nguy hiểm gì, chú ý một
chút là được, thời kỳ đầu mang thai rất dễ bị động thai, không cần quá
lo lắng.
Nếu như vừa rồi Cao Lãng nói như này, hẳn Vương Kì Hạo sẽ không nghĩ ngợi linh tinh.
Nhưng Cao Lãng vừa thông báo tình hình, câu đầu tiên chính là.... Đồng tiểu thư bị động thai...
Sau đó, bộ não Vương Kì Hạo hoạt động nhanh hơn thính giác, vừa nghe
mấy chữ này, trong đầu ngay lập tức nhớ lại hình ảnh Âu Hân sảy thai,
gương mặt tải nhợt nằm trên giường bệnh. Vì vậy, sau đó Cao Lãng có nói
những câu gì như: cô ấy chỉ là động thai, thời kỳ đầu việc này rất hay
xảy ra cho nên rất bình thường, nhưng mà vẫn phải đặc biệt chú ý, động
thai nhiều sẽ không tốt. Sau đó mới nói đến vấn đề tại sao váy Âu Hân
lại dính nhiều máu, nguyên do là vết thương do đạn bắn sượt qua ở bắp
đùi Âu Hân, vết thương thì nhỏ thôi, nhưng Âu Hân vốn mắc bệnh máu khó
đông cho nên máu mới ra nhiều như vậy.
Còn nhớ những lần trước Âu Hân nhập viện, bác sĩ đi ra luôn nói như
vậy, mọi vết thương của cô đều nhỏ, nặng chính là ở chỗ cô mất máu quá
nhiều, cái này mới là nguy hiểm đến tính mạng.
Vương Kì Hạo lúc này mới hồi phục lại tinh thần, ấn đường cau chặt lại, nhìn Cao Lãng bằng ánh mắt.... tôi đang muốn giết cậu.
Vết thương ở bắp đùi của Âu Hân chính là do viên đạn mà Joserp bắn
lúc còn ở trên sân thượng. Vì lúc đó có nhiều việc ảnh hưởng, đạn cũng
chỉ là sượt qua, Âu Hân không mấy cảm nhận được đau đớn, vậy nên đương
nhiên không nhận ra bản thân bị thương.
.........
Lúc Âu Hân tỉnh lại, cô thấy bản thân mình nằm trong một căn phòng
toàn.... màu hồng. Nệm màu hồng, chăn gối màu hồng, tường cũng là một
màu hồng nhạt thơ mộng, rèm cửa màu trắng thêu hoa văn các cành hoa mẫu
đơn màu đỏ nhạt.
Âu Hân chống tay ngồi dậy, đùi tự nhiên cọ sát vào nhau. Cô "a" một
tiếng, lật chăn ra nhìn. Lúc này cô đang mặc váy ngủ dài đến qua gối,
hiển nhiên là đã che đi vết thương. Vừa rồi cô đột nhiên thấy nhói một
chút, cũng không quá đau, nhưng là có cảm giác đùi mình dính thứ gì đó.
Âu Hân nhìn nhìn cửa phòng đang đóng chặt, định đem váy lật lên một
chút, xem là cái gì.
Vừa lúc Âu Hân định lật lên, cửa phòng lại đột nhiên mở ra, tay Âu
Hân đơ luôn tại chỗ. Ngay sau đó là một tiếng thở phào, Âu Hân cười cười đem váy bỏ xuống.
- Em.... thấy trong người sao rồi?
Vương Kì Hạo vừa vào liền thấy Âu Hân đã tỉnh, còn đang.... đem váy
vén lên. Anh vài bước đã bước tới cạnh giường, ngồi xuống bên cạnh
giường, vừa muốn chạm vào Âu Hân, lại như sợ gì đó mang tay hạ xuống.
Âu Hân thấy hành động này của anh, khó hiểu. Cô trực tiếp ngồi dậy nhào vào lòng anh.
Vương Kì Hạo thấy hành động này của cô, hốt hoảng giữ cô lại.
- Anh sao vậy? Em không có bị thương.
Vương Kì Hạo định trả lời, lại có tiếng gõ cửa phòng, sau đó người
bên ngoài còn không đợi người bên trong đồng ý, tự nhiên mở cửa ra. Gõ
cửa thật ra chỉ là hình thức muốn thông báo thôi, đồng ý hay không thì
người vẫn cứ vào.
Âu Hân thấy Dịch Cẩn mặt không đổi sắc đi vào, đột nhiên thấy xấu hổ, liền lập tức ngồi im về chỗ cũ. Bộ dáng giống như một đứa trẻ đang làm
việc xấu, đột nhiên bị người lớn phát hiện, cảm giác xấu hổ và có chút
sợ hãi.
Dịch Cẩn liếc mắt nhìn Vương Kì Hạo một cái. Ở góc nhìn của Vương Kì Hạo, rất dễ nhìn ra ý tứ cảnh cáo trong mắt đối phương.
Ngay sau khi Dịch Cẩn vào, Cao Lãng cùng Tề Phi cũng theo vào.
Âu Hân để ý Dịch Cẩn trước, hỏi ngay:
- Dịch tiên sinh, Joserp...
- Cậu ta trốn thoát rồi. Người bên trên của cậu ta đã kịp thời tới
cứu. Nhưng căn cứ vào vết thương của cậu ta, vượt qua được hay không thì không rõ.
Âu Hân trầm mặt, suy nghĩ.
Cao Lãng đi tới cạnh giường, kiểm tra dây truyền nước một chút, thuận miệng nhắc nhở.
- Phụ nữ mang thai không nên suy nghĩ nhiều, mấy vấn đề này Đồng tiểu thư không nên quá để tâm.
Âu Hân cũng thuận miệng trả lời.
- Tôi biết rồi.
Rất rõ ràng, cô không hề để ý đến lời nói của Cao Lãng. Người trong phòng lập tức ai nấy đều chăm chú nhìn cô.
Âu Hân ngẩng đầu nhìn, nhướng mày. Nhìn cô làm cái gì? Sau đó như nhớ ra việc gì đó, nghiêng đầu hỏi Cao Lãng.
- Bác sĩ Cao, tôi vừa rồi thỉnh thoảng thấy đau bụng, có thể kê cho tôi thuốc dạ dày không?
Cao Lãng liền cau mày, bày ra bộ dáng bác sĩ không hài lòng trước
hình ảnh của một bệnh nhân không nghe lời, ánh mắt vô cùng vô cùng không thiện cảm.
- Chỉ là động thai, uống thuốc dạ dày làm gì?
Âu Hân "à" một tiếng, nói ngay.
- Hóa ra chỉ là động....
Chữ tiếp theo định nói đã từ một chữ biến thành nghìn chữ bay đầy trong não bộ Âu Hân.
Thai?!
Động thai.....??
Ai động thai cơ.....?
Con người đen nhánh liền toát ra thứ ánh sáng sợ hãi, Âu Hân mắt
trừng trừng nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình. Cái chỗ phẳng lì
kia..... Có thai á?
Âu Hân nhìn sang Vương Kì Hạo như để xác định điều mình vừa được nghe. Vương Kì Hạo cũng nghiêm túc nói:
- Em có thai gần một tháng rồi.
Vậy là cô có thai thật à?
Âu Hân không biết cảm giác lúc này là gì.
Vui sướng?
Sợ hãi?
Mong đợi?
Âu Hân cô là người có tính cách không thiên nhiều về tình cảm, cho
nên về mấy vấn đề vui sướng hay mong đợi này, cô cũng thật máy móc hiểu. Nhưng là có kinh ngạc, còn....sợ hãi.
Cô cũng sống hai mươi hai năm rồi, chẳng lẽ còn không hiểu một người đã mang thai thì sẽ như thế nào sao. Thế mà cô....
Âu Hân nhớ lại một chút, một ngày trước bản thân như thế nào. Cô liền nhớ lại lúc mình đang lơ lửng giữa không trung, còn có.... nhảy từ trên trực thăng xuống. Cơ thể cô liền rùng mình sợ hãi.
Cô vậy mà còn chưa sảy thai, quả là may mắn rồi, không đúng, là do bản thân cô đã tích phúc, trời cao phù hộ.