Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 205: Những chiến binh chiến đấu không mệt mỏi (4)




Cái tòa lâu đài như mê cung này, Âu Hân nghiến răng nghiến lợi khâm phục khả năng cho người thiết kế của cha mình. Sao ông có thể thiết kế một cái lâu đài khó đi như vậy, cô đã đi đi lại lại bốn lần rồi nhưng vẫn là đi qua một chỗ.

Âu Hân mệt mỏi chống tay lên bờ tường.

- Mọi người có thể nghỉ một chút được không?

Vương Kì Hạo đưa cho Âu Hân chai nước, còn lấy tay làm điệu quạt quạt cho cô. Âu Hân uống nước, cười tít cả hai mắt.

Tề Phi liếc nhìn Âu Hân khinh bỉ, mắng một câu.

- Cô thật yếu ớt!

Dịch Cẩn mặt không đổi sắc, đưa đến trước mặt Tề Phi chai nước, nhẹ giọng, kiệm chữ.

- Uống đi!

Tề Phi hừ hừ, giật lấy chai nước tu ừng ực. Âu Hân thấy vậy cũng mỉa mai.

- Đồ không có tiền đồ!

- Cô...

Tề Phi nghẹn họng không cãi lại được, tức giận ném chai nước về phía Dịch Cẩn. Dịch Cẩn nhếch môi, một tay bắt chuẩn được chai nước, mở nắp ra, uống nốt phần nước còn lại trong chai.

Âu Hân nhìn chai nước trong tay, rồi lại nhìn Dịch Cẩn và Vương Kì Hạo cũng đang cầm chai nước, nghi ngờ hỏi.

- Hai người mang theo chai nước lúc nào vậy? Sao em không thấy?

Vương Kì Hạo cùng Dịch Cẩn không nhỉ nhau nhưng lại rất ăn ý trả lời như nhau.

- Ở ngã rẽ chúng ta vừa đi qua.

Âu Hân cùng Tề Phi ánh mắt kinh sợ nhìn nhau, lại nhìn đến chai nước.

- Hai người....nhỡ may trong chai nước có bỏ thuốc độc thì sao?

Âu Hân nắp chai nước lại, bỏ lại vào tay Vương Kì Hạo, trừng mắt nhìn anh. Nước ở chỗ kẻ định lại vô tư mà lấy uống? Có bị điên không?

Vương Kì Hạo mỉm cười nhìn Âu Hân, mở nắp chai nước Âu Hân vừa đưa cho, uống một hơi cạn đáy chai.

- Lúc anh lấy ra thùng vẫn còn chưa bóc.

- KOW mới vào chỗ này không lâu, không thể nào lại đi chuẩn bị mấy thùng hàng toàn là nước uống được.

Dịch Cẩn cũng nghiêm túc mà giải thích, Âu Hân đảo mắt, cũng có lý.

Nhưng vấn đề bây giờ là.... phải tìm được đường đi ra khỏi mê cung này trước. Lâu đài cái nỗi gì, ngoằn nghèo vòng vòng, đi mãi vẫn là đi qua một chỗ.

Tề Phi gõ gõ tay lên bức tường xung quanh. Âu Hân chớp mắt khó hiểu.

- Tề thiếu, tường rất chắc chắn. Anh tính một cước phá tường sao?

Âu Hân cười cợt một câu, tiện tay mở cánh cửa phòng bên cạnh tay mình ra. Không có gì khác lạ hết, chỉ đơn giản một căn phòng trưng bày rất nhiều tranh trừu tượng. Âu Hân nhìn mấy bức tranh trừu tượng này mà có cảm giác cô đang xem tranh của bọn trẻ con vẽ. Không thể trách cô được, dòng tranh trừu tượng này chính là như vậy, phải có tư duy tốt thì mới có thể nhìn ra ý nghĩa mà bức tranh muốn truyền tải.

Âu Hân nhướng mày, cha cô sẽ không thích loại tranh cần tư duy đầu óc này đi?

Tề Phi gõ gõ hết bức tường bên này rồi lại sang bức tường bên kia, trả lời câu nói mỉa mai của Âu Hân vừa rồi bằng giọng điệu, cô là một con ngốc.

- Đây là tòa lâu đài cổ xưa của người Châu Âu, người xưa rất thích mấy cái thứ gọi là mật thất, cũng toàn dùng mật thất để đi lại. Tôi đang tìm xem trong tòa lâu đài mà cha cô sở hữu này có cái mật thất nào không. Cô không để ý sao, lúc chúng ta đi vào đây như thế nào?

- Vừa chui qua phát là đã ở trong tòa lâu đài rồi.

- Cô còn chưa hiểu?

Âu Hân mù mịt con mắt, mấy cái thứ này cô chưa từng tiếp xúc bao giờ, cũng chưa tìm hiểu qua, nói cô hiểu cô phải hiểu cái gì? Xin lỗi đi, cô đã nói điều này muốn mỏi miệng rồi, ngoại trừ những thứ liên quan đến súng ra, mấy thứ khác cô chỉ học mỗi thứ một tí ti cho biết thôi. Mấy cái mật mã, mật thất này, cô chưa từng nghĩ là mình sẽ trải qua đâu.

Vương Kì Hạo nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu, đồng thời cũng làm theo hành động của Tề Phi.

- Hân Hân, em để ý xem, chúng ta đã đi mọi ngã rẽ khác nhau của con đường này, nhưng đi lối nào cũng dẫn lại con đường cũ. Chúng ta đã khoét tượng để vào đây, vốn nghĩ rằng bờ tường kia chỉ là tường rào, giữa nó và tòa lâu đài còn có khoảng trống, chúng ta sẽ từ khoảng trống đó trốn đi lên biệt thự chính, nhưng do bờ tường kia quá cao, chúng ta không thể để ý được vào bên trong, bờ tường này rõ ràng không phải tường rào mà là tường của tòa biệt thự. Nhìn những viên gạch và những vết nứt nhỏ trên bờ tường này, tòa lâu đài chắc được xây lâu rồi, cha chỉ tiện tay mua lại thôi, phòng tranh vừa rồi em mở chắc là của chủ cũ. Tòa lâu đài cổ của Châu Âu thường có một điểm chung, xây căn mật thất. Họ thường phòng những trường hợp bất khả thi phải dùng đến đường đi trong mật thất để ra thẳng đường lớn, ra ngoài lâu đài, hoặc những con đường rừng để lẩn trốn kẻ thù.

Với lời giải thích rõ ràng cùng kiên nhẫn của Vương Kì Hạo, Âu Hân "à" một tiếng. Nếu cô còn mù mờ không hiểu nữa thì đâm đầu vào tường cho hỏng não, tiện thay lại một cái não mới chất lượng hơn cho rồi.

Lúc này Âu Hân mới hiểu ra, bản thân quả thật vẫn còn rất nhiều thiếu sót, với những thiếu sót đó, để cô đối mặt với một kẻ thù nguy hiểm, cô sớm đã mất đến mấy cái mạng rồi. Cũng may trước khi cô kịp đối mặt với mấy tay nguy hiểm, ông xã của cô có thể mở não cô ra, nhét vào não vài vấn đề cấp thiết.

Âu Hân vui vẻ đi gõ tường, còn tát máy tay chân, thấy mấy thứ đồ trang trí cổ trên bàn rất đẹp, tiện tay nghịch một chút. Thật không ngờ, bức tường màu gạch vàng trước mặt Âu Hân đột nhiên mở ra, Âu Hân tròn mắt nhìn không gian tối trước mặt.

Cô..... là vừa làm cái gì vậy? Cô vừa mở được mật thất đúng không?

Âu Hân nghiêng đầu cười cười nhìn ba người đàn ông cũng đang mở mắt chằm chằm nhìn vào mình, có một chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Tề Phi dường như có thể nhìn thấy hình ảnh Âu Hân hai tay chống nạnh, mũi dài ra chọc đến tận trời, cái đuôi đằng sau cũng cong cong vẫy vẫy.

Vương Kì Hạo rất phối hợp, cười lộ hàm răng trắng, khen Âu Hân, vợ ơi em thật giỏi.

Âu Hân cười đến hai mắt đen nhánh đều sáng quắc lên.

Dịch Cẩn đi đến trước bức tường vừa mở ra, hỏi Âu Hân:

- Đồng tiểu thư, cô làm sao mà mở được vậy?

Âu Hân nhìn bàn tay mình vẫn đặt trên hoa văn chạm khắc tinh xảo của cây cột đèn tường, cười đến là vui.

- Có thể cái hình tròn nhỏ như nhị hoa này chính là nút mở.

- Đồng tiểu thư thật thông minh.

Được hai người đàn ông tài giỏi khen, Âu Hân rất vui vẻ mà đón nhận, còn nghiêng đầu nháy mắt với Tề Phi đang đen mặt đứng đằng xa. Ý tứ rất rõ ràng.

Nói đi, nói đi, ai mới là đồ ngốc?

Dịch Cẩn đi trước dẫn đường, Âu Hân và Vương Kì Hạo đi cùng nhau ở ngay sau, đi cuối là Tề Phi.

Âu Hân nhìn nhìn cái đường đi này, thật khâm phục những con người đã sáng tạo ra nó. Đang đi bỗng nhiên Dịch Cẩn dừng lại, Âu Hân nhìn về phía trước.... Hết đường rồi??!

Đường cụt sao?

Vương Kì Hạo đi lên phía trước, sờ trước sờ sau, mò mẫn mấy hàng gạch tường. Dịch Cẩn nhìn chiếc đèn tường phía trên, vươn tay xoay thự. Vẫn không có động tĩnh gì.

Âu Hân bước lên trước, nhỏ giọng nói.

- Em giúp mọi.....

Cạch!

Âu Hân nói chưa hết câu, bức tường phía trước đã mở ra, cô tròn mắt nhìn xuống viên gạch mình vừa giẫm lên, viên gạch rõ ràng thụt hẳn xuống.

Âu Hân cười đến rạng rỡ.