Dịch Cẩn đứng ở đằng sau lưng Âu Hân, cô thẫn thờ suy nghĩ đến mức không
nhận ra có người luôn quan sát mình nãy giờ. Dịch Cẩn đưa mắt nhìn vườn
hoa mẫu đơn mà mình luôn cho người chăm sóc cẩn thận, khẽ cười một
tiếng.
Âu Hân lúc này đã bình phục trở lại, quay đầu lại thấy Dịch Cẩn đi đến.
- Đồng tiểu thư thấy không khỏe sao?
Âu Hân lắc đầu, chỉ chỉ vài bông hoa mẫu đơn màu đỏ sẫm trước mặt.
- Chỉ là thấy hoa rất đẹp, tâm trạng có chút bâng khuâng suy nghĩ.
Cô chỉ đang nghĩ, anh trai chết rồi, mẹ cũng không còn, cô chỉ còn
lại duy nhất một người là cha, cô không muốn đánh mất thêm một người nào nữa. Âu Hân đột nhiên nghĩ đến gương mặt Vương Kì Hạo, hơi mỉm cười.
Đúng rồi, cô bây giờ còn có thêm một người gọi là ông xã, một người đàn
ông yêu cô đến mạng cũng không cần.
- Mẹ tôi rất thích hoa mẫu đơn, tôi thấy cũng đẹp lại dễ trồng, đất lại quá rộng, trồng một chút nhìn cũng đỡ hiu quạnh.
Dịch Cẩn hướng mắt nhìn ra chỗ khác để Âu Hân không nhìn ra vẻ mặt
thay đổi của anh. Nhưng anh cũng điều chỉnh rất nhanh, quay đầu lại nhìn Âu Hân đã là vẻ mặt bình tĩnh ấm áp như mọi lần.
- Loài hoa này rất được lòng phụ nữ.
Âu Hân nhỏ giọng cười một tiếng. Dịch Cẩn thấy cô như vậy, vẻ hờ hững hỏi.
- Đồng tiểu thư hình như không thích hoa mẫu đơn?
Âu Hân cười nhẹ một tiếng.
- Tôi trước giờ không thích hoa. Loài hoa nào đối với tôi cũng như nhau thôi, chỉ là hoa mẫu đơn vẫn được thích hơn một chút.
- Hoa hồng xanh chắc sẽ hợp với Đồng tiểu thư.
- Hoa hồng xanh?! Tại...
- Dịch Cẩn!
Âu Hân đang định hỏi Dịch Cẩn tại sao thì Tề Phi đi đến.
- Hai người đang nói gì mà vui vẻ vậy?
Âu Hân muốn trả lời nhưng không hiểu sao chữ không thốt ra được, chỉ cười cười ngây ngô nhìn Tề Phi đang híp mắt hỏi Dịch Cẩn.
- Không đùa với hai người nữa, vào trong thôi, Mạnh Kha tới rồi.
Nói xong lười biếng quay người bỏ đi luôn. Dịch Cẩn quay ra nhìn Âu Hân cười, Âu Hân đứng dậy đi vào trong.
Mạnh Kha dẫn theo vài thuộc hạ đi vào, vừa tiến vào đã cướp lấy ly
rượu vang trong tay Tề Phi, uống như uống nước lọc. Sau đó hình như vẫn
còn khát, tiếp tục đổ thêm một ly nữa ra uống. Trong lúc đó mọi người có mặt trong phòng đều tròn mắt nhìn anh ta. Tề Phi thì nhìn anh ta muốn
cháy cả mặt.
- Trong ngoài biệt thự đều có rất nhiều người, nhưng từ đường lớn đi
vào thì không có ai, nói dễ hiểu chính là... bọn chúng chính là đang đợi chúng ta đến.
Âu Hân đưa mắt liếc nhìn Tề Phi. Tề Phi nhận ra ánh mắt của cô có ý gì, cười cợt nhả.
- Cô nhìn tôi làm cái gì? Ông ta không có liên quan đến vụ này, cô lên hỏi lại chồng cô xem, anh ta đắc tội bao nhiêu người.
Âu Hân hờ hững thu ánh mắt về. Hiện tại người Âu Hân có thể nghĩ ra
chỉ có một Phillip Darey mà thôi, nhưng cô cũng không dám chắc vì mục
tiêu của ông ta theo lời Khương Ngọc Dao từng nói thì chỉ có cô, thêm
nữa chính là mối thù của Vương Kì Hạo dành cho ông ta liên quan đến Viên Lạc Phàm. Ông ta có vị trí nhất định ở Anh quốc, tại sao còn đến Ý
thành lập một bang Mafia làm gì? Điều này chính là lý do khiến Âu Hân
không chắc chắn.
Âu Hân rút điện thoại ra, tiếp tục gọi một số điện thoại mà nãy giờ cô không gọi được. Vương Kì Hạo nhìn cô, hỏi:
- Em vẫn chưa liên lạc được sao?
Âu Hân lắc đầu thở dài, nhưng vẫn tiếp tục ấn phím gọi.
- Từ lúc Kỷ Lang liên lạc với em ở bên Trung Quốc để thông báo tình hình, đến bây giờ em vẫn chưa liên lạc lại được với anh ta.
Vương Kì Hạo nghiêng đầu, rất trùng hợp lại bắt được ánh mắt đen
nhánh của Dịch Cẩn cũng đang nhìn mình. Hai ánh mắt nhìn nhau như cùng
có một suy nghĩ rất ăn ý, Vương Kì Hạo vuốt tóc Âu Hân, chậm rãi nói:
- Em thử gọi cho Joserp xem?
Âu Hân ngoảnh đầu nhìn anh không hiểu. Joserp đã đến Châu Phi giao
dịch một lô hàng, hiện tại không có ở đây, cô gọi thì có ích gì?
Vương Kì Hạo từ từ giải thích.
- Người kia đã thông báo với em, chắc chắn cũng đã liên lạc với
Joserp rồi, biết đâu hiện giờ anh ta cũng đang tìm cách đi vào cứu cha
thì sao?
Ánh mắt Âu Hân sáng lên, lập tức tìm số điện thoại gọi đi. Nhưng bên
kia tắt điện thoại, Âu Hân có gọi cũng không nghe thấy tiếng píp kết
nối.
Âu Hân nhìn màn hình điện thoại không liên lạc được, nhíu mày. Vương Kì Hạo nâng mắt rời cô nhìn đến Dịch Cẩn.
Mạnh Kha ngồi bên này nghe được cuộc trò chuyện của hai người như vậy, thuận miệng báo nốt tình hình.
- Nếu là đám người đó... vậy thì bị bắt lại rồi.
- Có bản đồ không?
Dịch Cẩn lên tiếng hỏi, Mạnh Kha gật một cái, một tên thuộc hạ đưa
cho anh một tờ giấy được cuộn tròn. Dịch Cẩn đứng dậy, Tề Phi phối hợp
gạt hết đồ trên bàn gọn sang một bên.
- Chúng ta nên kế hoạch một chút.
Vương Kì Hạo dỗ Âu Hân một câu, cô mới không nhíu mày nữa. Mọi người
ngồi quanh lại bàn lớn, cùng nhau thảo luận. Âu Hân mới đến biệt thự kia một lần, cũng chỉ tham quan có một lần, đường đi không thể nào nhớ hết
được. Dịch Cẩn giống như một người đã quen đến từng hạt cát ở biệt thự,
chỉ rõ những điểm sẽ có nhiều người canh gác, cộng thêm số hình ảnh vừa
rồi Mạnh Kha thu được về, cả nhóm đã thuận lợi đưa ra quyết định.
Để tránh cho Âu Hân suy nghĩ đứng ngồi không yên, kế hoạch sẽ thực
hiện luôn vào tối nay, đi vào biệt thự bằng đường rừng, là nơi sáng nay
KOW vừa cho nổ để nấp lối đi vào cổng sau.
Âu Hân mặc một bộ đồ da màu đen mà Dịch Cẩn đưa cho, Vương Kì Hạo rất nổi bật, mặc luôn bộ quân phục màu xanh mà mình mang theo.
Âu Hân nhìn anh mặc quân phục, khoé miệng co giật, thật không nói
thành lời, nhưng anh mặc quân phục rất đẹp, Âu Hân miễn cười chấp nhận
không đối chấp với anh.
Tề Phi phong cách trẻ trung Châu Âu, Dịch Cẩn vẫn là quần áo như mọi khi, vest đen.
Bốn người lên xe lúc trời vừa xẩm tối, men theo đường mòn đi vào
trong núi. Sau đó vất xe ở lại, đi bộ tiếp theo đường mòn nhỏ đi vào
cổng sau biệt thự. Thật ra có thể đi cổng chính, nhưng như vậy không an
toàn vì chưa biết mục đích rõ ràng của quân địch có phải là đợi họ tới
không, vậy nên để đảm bảo vẹn cả đôi đường, tốt nhất vẫn lên đi đường
khác.
Quả nhiên đến nơi, cổng sau đã bị gạch đá bịt kín hết, tường cao kinh khủng, nếu bây giờ cứ vậy bật vào, nếu chẳng may sẩy chân mà ngã, chắc
chắc sẽ gãy xương, bờ tường cao ngang với tòa nhà bà tầng. Âu Hân thật
sự rớt hàm trước kiến trúc mà cha cô cho xây.
Nơi đây chính là kết hợp của nhiều phong cách, biệt thự theo kiểu
biệt viện ở Trung Quốc, tòa nhà phía bên trái lại xây theo kiểu lâu đài
cổ ở Châu Âu, bên còn lại là một tòa nhà xây theo hình trụ, rất giống
mấy cái tòa cao ốc mà sau này rất thu hút người dân.
Hai người men theo bờ tường sau đi đến bên cánh trái, là nơi cư ngụ
của tòa lâu đài cổ. Ở đây đã được thuộc hạ của Mạnh Kha khai thông một
con đường.
Bốn con người, tám con mắt nhìn chằm chằm cái "lỗ chó" trước mặt, mặt ai nấy đều âm u như báo giật cấp 15. Bảo anh ta đi thám thính tình
hình, thuận tiện tìm một lối vào thích hợp ở tòa lâu đài, anh ta lại cho người đục một cái...."lỗ chó".
Không còn con đường nào khác, bốn người khom lưng, thật sự là "đi vào" bằng cái lỗ nhỏ đục sát mặt đất.