Vương Kì Hạo mở mắt, nhìn cha mình đang đanh mặt tức giận, khẽ cười một tiếng.
- Cô ấy không có tội.
- Con làm sao mà biết nó không có tội?
Vương Đại soái nhướng mày truy hỏi. Ông đúng thật đến giờ này chưa tìm thấy bằng chứng Đồng Âu Hân giết người.
Âu Hân không phải chưa giết người, cô quả thật đã giết người, chính
là vài tên trong nhóm khủng bố của Lưu Tưởng, vài tên mà lúc ban đầu Tề
Phi đưa đến, và vài tên trong nhóm lính đánh thuê mới hôm kia xuất hiện. Nhưng giết vài tên đó thì sao, bọn chúng căn bản là không cần mạng, lại có ý định nhằm vào cô, Âu Hân ra tay, theo luật pháp, đó là hành động
tự vệ chính đáng, không có tội.
Vương Đại soái hiển nhiên không thể thu được gì. Vậy nên mới sáng sớm nay, đem giấy ly hôn đến trước mặt Âu Hân. Đồng Thái Dĩ là tội phạm,
điều này không thể bàn cãi, nhưng con gái người ta cũng chưa có giết
người, ông không thể lấy lí do cha người ta là tội phạm quốc tế mà giam
vào được.
- Con ngồi ở đây là vì cô ấy.
Ý tứ rất rõ ràng, con vì cô ấy mà cố gắng ngồi ở vị trí như hiện tại, không có cô ấy, vị trí này đối với con không là gì, chỉ là phù du.
Nhưng Vương Đại soái chính là người của thế hệ trước, tình cảm của
thế hệ trẻ nói thế nào cũng không thể hiểu rõ được, hơn nữa còn có một
chuyện khiến ông chắc chắn có thể ép con trai mình ký vào giấy ly hôn.
- Con nên nhớ, gần ba năm trước bản thân đã làm gì để ngồi vững cái
ghế này. Người ngoài có thể không biết, ta mắt nhắm mắt mở cho qua,
nhưng không có nghĩa là không ai biết chuyện con làm.
Đối với đe dọa này của ông, Vương Kì Hạo lại cong môi cười, muốn bật
cười to, nhưng do vết thương ở bụng nên chỉ có nét mặt dãn ra.
- Cha trí nhớ tốt như vậy, không bằng nhớ lại thêm một đoạn của vài
chục năm trước, nhớ lại xem nguyên do vì sao hắn ta lại bị như vậy.
Vương Đại soái đanh mặt, gương mặt càng âm trầm lạnh lẽo. Hai cha con nhìn như rất bình thường, nhưng thật ra đang một người súng dài một
người súng ngắn, bắn nhau đến mù mịt trời đất.
- Con đang đe dọa lại ta sao? Vương Kì Hạo, con tốt nhất nên biết
nặng biết nhẹ, biết cái gì tốt cho bản thân. Tốt nhất là nên ký vào giấy này, nếu không ta không thể đảm bảo, con ra ngoài còn có người cúi
chào.
- Vậy cha cũng nên bớt chút thời gian, thanh tỉnh đầu óc, nhớ lại năm xưa đã làm những gì. Cái cúi chào của người khác với con, có hay không
không quan trọng. Quan trọng là vợ của con có thể bình an, con có thể
ngày ngày ở bên cạnh cô ấy. Đến vợ của con con không bảo vệ được, ngồi ở cái ghế này còn có ích lợi gì, còn đòi bảo vệ ai?
Vương Đại soái im lặng không nói gì, chính là bị con trai làm cho nghẹn họng, một chữ cũng không thốt nên được.
Chuyện năm đó ông vẫn luôn là điều cấm kị với ông. Năm đó khi vợ ông
vừa sinh Vương Kì Hạo xong, công việc của ông lại có nhiều áp lực, ra
ngoài khó tránh khỏi mắc nhiều sai lầm.
Vương Hạo Anh là bằng chứng sống cho sai lầm của ông.
Lúc Vương Kì Hạo vừa lên ba, một người phụ nữ bế một đứa bé trai 24
tháng tuổi đến, nói với ông đây là con của ông. Vì hiện tại không có đủ
kinh phí để nuôi dưỡng nên đành cắn răng mang con đến cho ông nuôi. Cũng chính là Vương Hạo Anh của sau này. Vợ ông lúc đó cũng chính là Vương
phu nhân của bây giờ, vì chuyện này mà sảy thai, bệnh suốt mấy tháng
trời.
Ông lúc đó nhớ lại, bản thân quả thật thời gian trước có một tháng
ngắn quan hệ với người này, cũng xác định đúng đây là giọt máu của Vương gia, không thể làm gì khác phải nuôi dưỡng. Vốn ông đã nghĩ sẽ chu cấp tiền cho người đàn bà đó để bà nuôi con, nhưng nghĩ đến thân phận của
bà, một vũ nữ của vũ trường, chính là ngần ngại chưa quyết. Đúng vào lúc đó Vương phu nhân lại chấp nhận, nhận đứa bé làm con, bà sẽ nuôi dưỡng.
Bà nói rằng, đứa trẻ không có tội, đứa con bà vừa để mất cũng không có tội, lỗi là ở người lớn, đừng bắt trẻ nhỏ phải gánh chịu.
Vương Đại soái luôn biết Vương phu nhân là vì tính cách hiền lành bao dung, thiện lương, lại một lòng chung tình với ông, từ đó luôn cảm thấy bản thân quả thật đúng là phạm phải tội lớn. Không phải phạm tội trước
luật pháp, với một người đeo quân hàm quân nhân như ông, tội nào cũng
khó thể tha thứ. Vương phu nhân sau đó vẫn tha thứ cho ông, còn nuôi dạy Vương Hạo Anh rất tốt.
Đây chính là sai lầm mà ông vẫn không muốn nhắc đến, mỗi lần nhắc,
đến, ông lại nhớ lại hình ảnh Vương phu nhân dắt tay Vương Kì Hạo, đứng
trước cửa nhà nhìn người phụ nữ khác bế một đứa bé đến nói là con của
chồng mình. Nhắc lại bản thân ông năm đó đã phạm phải tội gì, ông vẫn
luôn biết bản thân đã nợ vợ con mình một lời xin lỗi.
Chuyện này vẫn luôn là bí mật, ngoại trừ ông và Vương phu nhân ra,
không còn ai biết. Ông lại đánh giá thấp con trai lớn của mình, cứ ngỡ
rằng anh lúc đó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.
Nhưng thật không ngờ, hơn hai mươi năm sau ông đã được biết cái gì là quân tử mười năm trả thù chưa muộn. Con trai đều giống ông, đều có chí
lớn, Vương Hạo Anh hay Vương Kì Hạo đều như vậy, chỉ khác rằng, con trai lớn không những có chí lớn, còn là người ghi thù rất sâu, lại có đầu óc tính toán quá xảo quyệt.
Hỏi anh ghi thù sâu thế nào? Cứ nhìn tình trạng hiện nay của Vương
Hạo Anh đi thì biết. Người ngoài đều nói đó chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, nhưng chính ông đã được tận mắt nhìn thấy, con trai mình ghi
hận sâu thế nào.
Ông bất giác nhớ lại nụ cười của Vương Kì Hạo lúc đó, chỉ thấy sống
lưng có một tầng mồ hôi lạnh. Cũng hiểu ra một điều, đứa trẻ ba tuổi
chắc gì đã chưa hiểu chuyện, chúng còn hiểu chuyện hơn ai hết, chỉ là
chúng không thể hiện ra mặt mà thôi.
Vương Kì Hạo bây giờ đang dùng món nợ hai mấy năm trước để đặt điều
kiện với ông. Muốn ông lại lần nữa mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.
- Cha, không phải cha cũng rất thích cô ấy sao? Việc gì phải ép buộc bản thân luôn đi theo một nguyên tắc.
Vương Kì Hạo đột nhiên nói, nói xong rồi nhắm mắt nghiêng đầu sang
hướng khác biểu thị anh muốn nghi ngơi rồi. Với cái kiểu tình cách cao
ngạo lạnh lùng như vậy của con trai mình, Vương Đại soái trước mặt người ngoài quyền uy bao nhiêu, trước mặt con trai mình vẫn là ngẹn họng
không thốt lên lời. Vẫn là những đứa út ngoan ngoãn nghe lời hơn. Vương Đại soái tức giận thở phì phò, đứng bật dậy đi ra khỏi phòng.
Trước khi cánh cửa đóng, lại còn nghe thêm được một câu thâm tình của con trai.
- Không có vợ, quả nhiên là không làm được gì.
Câu này còn không phải đang nhắc nhở ông, mau mau cho vợ con đến đây
thăm con, nếu không, con cứ như vậy nằm ở đây, muốn khỏe cũng không
được, không có vợ, con chỉ có thể vô dụng nằm ở đây.
Vương Đại soái đưa tay vô tình sờ mặt một cái, bật thốt.
- Da mặt mình rõ ràng không có dày, sao có thể đẻ ra một đứa con mặt dày như vậy. Dày đến mức có thể làm kiên chống đạn.