Âu Hân một thân sườn xám cách tân màu trắng thêu hoa mai vàng, tóc hồng
vấn lên, chân đi đôi giày cao gót đế vuông năm phân. Nhìn đi nhìn lại,
nhìn thế nào cũng thấy đây là bộ dáng cao quý lại trang nhã, gương mặt
điểm chút phấn hồng tươi tắn, cánh môi đỏ mọng. Đây chính là kiểu con
dâu rất điểm cao trong mắt các bậc cha mẹ ở giới thượng lưu. Hơn nữa,
Vương Đại soái còn là người quyền cao chức trọng, rất trọng sĩ diện và
danh dự, Âu Hân rất tự tin, ông chắc chắn sẽ không để lộ chuyện con dâu
trưởng của mình là con gái của ông trùm Mafia.
Âu Hân đi ra ngoài cổng, nói cảnh vệ gác cổng để cho ông vào, sau đó đợi ông đi trước, bản thân đi theo sau theo ông vào nhà.
Vương Đại soái ngồi xuống ghế sô pha, liếc nhìn Âu Hân, hừ một tiếng. Ông không thể không công nhận, khí chất của người con gái này rất phù
hợp với địa vị dâu trưởng của Vương gia, đặc biệt còn là vấn đề sau này, Vương Kì Hạo thay ông ngồi lên ghế Đại soái, người vợ nhất định phải là người thông minh, cao quý, nếu như có cái đầu quỷ kế thì hoàn toàn phù
hợp với cái danh Đại soái phu nhân.
Không thể không công nhận, Đồng Âu Hân điểm nào cũng phù hợp với tiêu chí con dâu mà ông đưa ra. Lúc trước chưa biết thân phận của cô, thấy
cô lúc nào cũng là dáng vẻ lịch sự, trang trọng tao nhã, nhưng có một
điểm ông vẫn chưa hài lòng, chính là người con gái này bộ dạng có chút
nhu nhược, không quyết đoán, đầu óc suy tính không có, điểm này rất dễ
gây cản trở cho con đường thành công của con trai ông.
Nhưng hiện tại, lớp mặt nạ của cô con dâu này đã bị ông lột ra, không phải bộ dạng nhu nhược, không phải không có đầu óc quỷ kế, mà là rất
quỷ kế, rất có đầu óc tính toán, có thể diễn trong lớp mặt nạ lâu như
vậy mà không bị phát hiện.... Nếu không phải có người gửi cho ông một
tập tài liệu, ông quả thật đến chết cũng không thể nào phát hiện ra
được.
Nhắc đến tập tài liệu này, ông đã cho người điều tra nơi gửi, nhưng
vẫn không tra ra được. Vốn ông còn nghi ngờ tập tài liệu là giả, nhưng
nhìn bộ dáng của Âu Hân hiện giờ, quả nhiên là không có gì là giả hết.
Phong cách của cô rất phù hợp với tiêu chí con dâu của ông, nhưng vấn đề quan trọng vẫn là.... Đồng Âu Hân là con gái của ông trùm Mafia nổi
danh ở Ý, Đồng Thái Dĩ, hay còn có tên gọi khác là Oro Xeno. Người đàn
ông này là tầm nhắm của cảnh sát quốc tế, lại mang quốc tịch Trung Quốc, lúc trước còn có thời gian ngắn hoạt động ở Cổ Lạc Thành, vậy lên cũng
không ngoại lệ, là mục tiêu mà ông cần ra bắt.
Con gái của tội phạm quốc tế, lại còn đứng đầu bảng xếp hạng Phong
Vân, bảng xếp hạng các sát thủ giỏi nhất, nếu thân phận của người này lộ ra, danh dự của Vương gia mà tổ tiên ông cất công xây dựng biết bao
nhiêu năm qua, còn không phải là để người đời phỉ nhổ hay sao. Cho nên, trước khi thân phận của Đồng Âu Hân lộ ra, ông nhất định phải ra tay
diệt trừ tận gốc.
Âu Hân mỉm cười đúng mực, bê ly trà tự tay mình pha xuống để trước
mặt ông. Vương Đại soái nghiêm nghị, chính trực, đem một tập giấy vất
xuống bàn.
- Ký đi.
Âu Hân cười như không cười, nhìn hàng chữ to đùng in trên giấy....
ĐƠN LY HÔN....
Âu Hân cũng nhanh chóng trả lời, bộ dạng kiên cường, mạnh mẽ.
- Xin lỗi cha, con không thể ký được.
Vương Đại soái gật gù, vẻ mặt giống như đã đoán trước được là Âu Hân
sẽ trả lời như vậy. Nhưng vài giây sau lại hoàn toàn bất ngờ trước câu
nói tiếp theo của cô.
- Con đã để anh ấy đợi 13 năm, Đồng Âu Hân con dù hôm nay có phải
chết... cũng nhất định lôi anh ấy chôn cùng, con không thể ích kỉ ép anh ấy phải chờ đợi cái gọi là kiếp sau được.
Vương Đại soái hiếm khi nào mà há mồm kinh ngạc như vậy, nhìn gương
mặt vẫn cười của Âu Hân, xác định chính xác vẻ mặt của cô không phải là
nói dối, trong lòng liền có cảm giác thán phục con trai mình. Ít ra con
trai ông không giống ông, một lòng chung tình như vậy ở cái địa vị cao
như này cũng thật không dễ. Vương Đại soái thầm thở dài, nhớ đến tình
hiện tại của đứa con trai thứ hai của mình đang điều trị ở Đức, đây
chính là bằng chứng sống cho việc không chung tình của ông.
Trong lòng Vương Đại soái lại tự động tăng một bậc thiện cảm với Âu
Hân. Không thể không thừa nhận, con trai lớn của ông rất lạnh lùng, lại
không biết quan tâm tới người khác, thông minh lại lý trí, có thể một
lòng chung tình suốt 13 năm, đây phải là người con gái tài giỏi như thế
nào mới có thể đem trái tim con trai ông trói chặt lại như vậy.
Thiện cảm thì thiện cảm, ông cũng không thể đem mặt mũi Vương gia ném ra ngoài đường được.
- Cô khẳng định là mình sẽ không ký?
- Nếu con ký rồi, ngày mai cũng sẽ có thể ký vào một tờ giấy khác,
chỉ khác tiêu đề, nó là giấy đăng kí kết hôn, tên chú rể vẫn chỉ có ba
chữ.... VƯƠNG.KÌ.HẠO.
Âu Hân lạnh lùng nhấn mạnh ba chữ cuối, nét mặt cười, ánh mắt lại không cười.
Vương Đại soái bật cười một tiếng, thân lớn đứng dậy, đi tới trước mặt Âu Hân, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh lẽo.
- Tôi nói cô ký cô không ký, nếu là con trai tôi yêu cầu cô ký thì sao?
Âu Hân đảo mắt một vòng, tự tin ngẩng ngẩng đầu nhìn ông, đáy mắt toàn là ý cười.
- Anh ấy sẽ không dám.
Vương Kì Hạo đúng thật là không dám. Hoặc nói đúng hơn, không phải là chuyện đám hay không dám, Vương Kì Hạo căn bản không để ba chữ "đơn ly
hôn" lọt vào tầm mắt. Hiện tại ngay lúc này, Vương Đại soái đang đứng
trước giường bệnh của Vương Kì Hạo, chìa trước mặt anh một tờ giấy, ba
chữ rất to ngay lập tức đập vào mắt, đơn ly hôn. Nhưng Vương Kì Hạo chỉ
nhìn xem là cái gì, nhìn xong rồi lại tiếp tục dùng biểu cảm nhắm mắt
nghỉ ngơi, giống như không hề ba chữ kia là viết cái gì.
Vương Đại soái đã nghe danh "chung tình" của anh, với biểu cảm này
của anh cũng đã đoán trước trong lòng, kiên nhẫn đặt tờ giấy lên bàn,
chậm rãi vuốt bộ quân phục ngồi xuống.
- Kì Hạo, cha tận mắt nhìn thấy con lỗ lực sức mình, từng bước từng
bước đi lên vị trí hiện tại... Vậy lên ta không muốn phải ra tay. Ta cho con thời gian suy nghĩ, ngày mai sẽ đến nhận câu trả lời của con.
Ý tứ cảnh cáo rõ ràng. Còn không phải muốn nói thẳng ra, con cố gắng
bao nhiêu mới ngồi yên được vị trí thiếu soái, nếu con không chấp nhận
làm theo lời cha, ký giấy ly hôn vậy thì cha cũng sẽ không cần nể tình,
trực tiếp can thiệp loại bỏ con.
Vương Kì Hạo nhắm mắt, miệng hơi cong, mơ hồ có thể thấy....anh đang
cười. Trong phòng im lặng bỗng vang lên giọng nói khàn khàn.
- Cha không đối phó được cô ấy sao?
Chính là tâm tình đang rất vui vẻ đi, giọng điệu nghe mới toàn ý cười như vậy. Vương Đại soái hừ một tiếng.
- Đều là do con chiều.
Vương Đại soái chỉ là muốn cãi lý với con trai như vậy, thật ra như
thế nào thì ông đều hiểu. Cô gái kia tính tình mạnh mẽ, ương ngạnh không nghe là điều đương nhiên, kiên nhẫn nói chuyện của ông dành cho cô cũng không có.
Đúng hơn là, Vương Đại soái vì câu nói cuối cùng mà Âu Hân nói lên mới nổi giận.
Anh ấy sẽ không dám!
Nói chắc chắn như vậy, con trai ông thật đúng là không có tiền đồ, đến tim cũng bị người ta trói chặt.