Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 194: Quay đầu nhìn lại phía sau




Lúc Âu Hân tỉnh lại, trong phòng chỉ thấy Dịch Cẩn, cô hốt hoảng ngồi bật dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn khắp xung quanh. Khi thấy chắc chắn đã an toàn, Âu Hân mới thở phào một tiếng, lúc này mới để ý đến Dịch Cẩn, cũng đồng thời nhớ đến trước khi nằm đây thì bản thân đã làm gì.

Dịch Cẩn thấy Âu Hân cứ mở to mắt nhìn chằm chằm, không đợi cô mở miệng đã nói ngay.

- Người còn đang trong phòng phẫu thuật.

Cảm giác lo lắng trào dâng, Âu Hân lật chăn muốn chạy tới phòng phẫu thuật nhưng vừa mới đặt chân xuống sàn, đầu óc lại choáng váng, mắt hoa cả lên, trước mặt Âu Hân nhìn thấy toàn là sao sáng.

Dịch Cẩn vội đỡ lấy cô nằm xuống giường, hơi nghiêm giọng.

- Cô còn yếu, đừng đi lại lung tung.

Âu Hân lúc này chẳng còn để ý cái gì, cô chỉ biết, Vương Kì Hạo còn đang gặp nguy hiểm. Ngay lúc Âu Hân đưa tay đẩy Dịch Cẩn ra, đồng thời cửa phòng cũng được đẩy ra, người từ ngoài bước vào.

Nhìn thấy gương mặt lo lắng của Vương phu nhân, cả người Âu Hân khẽ run, cũng bất động.

- Tiểu Hân, A Hạo sẽ không sao, con không cần lo lắng quá. Sức khỏe còn vẫn yếu, đừng tự hành hạ bản thân.

Vương phu nhân vừa lau nước mắt vừa nói, tay đồng thời làm việc đẩy Âu Hân nằm xuống giường.

- Mẹ...

Chữ "mẹ" này Âu Hân thật lâu sau mới nói được ra. Vương phu nhân gật gù với cô, nghẹn giọng nói.

- Mẹ thật không ngờ con bé Hạ Sảnh lại ác như vậy, việc làm này nó cũng dám làm ra. A Hạo còn đang nguy kịch trong kia....

Vương phu nhân chưa nói hết câu đã bật khóc. Âu Hân lại phải ngồi dậy ôm lấy bà, nhẹ giọng an ủi.

- Hạo Hạo sẽ không sao, anh ấy nhất định sẽ không sao. Mẹ, mẹ đừng khóc.

Gương mặt Âu Hân lúc này bình tĩnh khác lạ, nhưng trong lòng cô cũng lo sợ không yên, chỉ muốn ngay lập tức lao tới chỗ Vương Kì Hạo, ép anh nhất định không được làm sao, nhất định phải sống.

Các bác sĩ liên tục đi ra đi vào hết lấy máu lại lấy vật dụng mổ, hết đưa máy này lại đến máy khác vào. Hôm nay vốn là ngày nghỉ của Lý Nhạc Lăng, dự định sẽ được vợ đi mua quần áo bầu và quần áo em bé, lại bất ngờ mới sáng sớm chưa tỏ đã nhận được điện thoại của bệnh viện, nói Vương Kì Hạo bị thương nặng, cần cậu tới gấp. Lý Nhạc Lăng lại một lời nói với bà xã, thất hứa không thể đi mua quần áo với cô. Tố Mai nghe tin cũng hốt hoảng, nói cậu mau mau tới bệnh viện. Lại vừa nghĩ tới Âu Hân, liền năn nỉ cậu cho đi theo. Nhưng bầu cô hiện tại cũng hơn 6 tháng, quả thật rất to, lại là thai ba, Lý Nhạc Lăng cảm thấy không an toàn, dỗ dành cô ở nhà.

Âu Hân ngồi an ủi Vương phu nhân vài câu, sau đó có một cảnh vệ đi vào, nói rằng tình hình của Vương Kì Hạo hiện đang rất nguy hiểm, bác sĩ gọi người nhà đến. Vương phu nhân vừa nghe xong, không biết lấy sức lực ở đâu, chạy thật sự rất nhanh, nhoáng cái Âu Hân đã không còn thấy bà đâu.

Đây chính là sức mạnh của tình mẫu tử. Âu Hân cũng ngồi bất động vài giây, sau đó cũng lao xuống giường phi nhanh ra ngoài, thậm chí dép cũng không kịp mang. Dịch Cẩn liếc mắt, thở dài một hơi bất đắc dĩ, cúi người cầm dép đi theo sau.

Nhưng có một chuyện bất ngờ xảy ra, Âu Hân lại bị cảnh vệ chặn ở hành lang, cách phòng phẫu thuật cũng phải hai chục bước, cô bị chặn lại không được đến gần. Âu Hân trợn mắt nhìn ba người cảnh vệ đang chặn. mình, gương mặt đanh lại, lấy tay đẩy mạnh hai người đang chắn trước mặt mình ra, họ lại kéo tay lôi cô lại.

- Mấy người làm trò gì vậy?

Âu Hân nhịn không được, bệnh viện là nơi yêu cầu sự yên lặng cao, Âu Hân tức giận mà quát lớn.

Ba anh cảnh vệ nhìn dáng vẻ tức giận xù tóc của Âu Hân cũng sợ gây người, nhìn đến đôi mắt đen nhánh đỏ ngầu của cô thì vội lảng tránh, không dám nhìn. Âu Hân nghiến răng đẩy mạnh người ra, một anh cảnh vệ ngã đập mông xuống đất, mắt trợn tròn nhìn Âu Hân đang bị hai người đồng đội khác của mình giữ lại. Nhìn đến bộ dạng nhỏ bé mảnh khảnh, chân tay trắng nõn của cô, người cảnh vệ đã có kết luận, do sàn bệnh viện trơn nên mới đứng không vững mà ngã thôi, tuyệt đối không phải do cô gái nhỏ bé người đẩy ngã.

Mấy người họ dù sao cũng là cảnh vệ thân cận của Đại soái, dù bộ dáng Âu Hân có sợ run người đến đâu, tinh thần sắt thép vẫn cao hơn người thường. Một người giữ không nổi nữa, cất giọng nói lớn.

- Thiếu soái phu nhân, đây là lệnh của Đại soái, chúng tôi không thể làm trái được, cầu ngài đừng làm khó chúng tôi.

Âu Hân ngây người dừng mọi động tác lại, đưa mắt nhìn ra xa phía trước, vừa lúc chạm vào ánh mắt nghiêm nghị Vương Đại soái nhịn mình, tim Âu Hân bỗng nhiên đập mạnh.

Vương Đại soái vì động thái bên này quá lớn, ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện của ông và bác sĩ, chỉ liếc mắt cau mày nhìn qua, sau đó cũng quay mặt đi, trạng thái ánh mắt lúc đó chính là.... chán ghét.

Âu Hân không hiểu tại sao Vương đại soái lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, ngây người đứng im nhìn về phía trước.

Bác sĩ dường như đã nói xong, Âu Hân thấy Vương phu nhân và Vương Đại soái đi vào cùng ông ấy. Trái tim Âu Hân giống như bị ai đó bóp, ngày một siết chặt, ánh mắt mở to không chớp nhìn về phía phòng phẫu thuật. Từ chân bỗng chuyền đến cảm giác có ai đó chạm vào, Âu giật mình nhìn xuống. Thấy Dịch Cẩn đang ngồi trên đất nhấc chân cô lên xỏ dép vào cho cô. Không biết từ lúc nào, hai mắt Âu Hân đã ầng ậng nước mắt, sau đó thì bật khóc lớn, ánh mắt nhìn chăm chăm vào phòng phẫu thuật.

Hình ảnh của mười mấy năm trước đột nhiên xuất hiện trước mặt Âu Hân, hình ảnh cậu trai tròn như con lật đật ngồi bó gối trên ghế đá khóc. Còn có một lần trời mưa lớn, Hạ Doanh Doanh cướp mất ô của cô, cô cũng không nói gì, đứng im trước sảnh phòng học đợi mưa tạnh. Đưa mắt nhìn bạn học xung quanh đang vui cười che ô đi về, Âu Hân lúc này giống như nhìn thấy rõ khung cảnh lúc đó, cô nhìn thấy bóng dáng một người quen thuộc đứng trong đám đông đó cầm cây dù màu xám nhìn về phía Âu Hân đang đứng đợi trong sảnh. Còn có một lần Kỉ Ái Hà muốn ăn dâu tây, nhưng trong nhà đã hết rồi, Âu Hân bị gọi đi mua, lúc đó là 10 giờ đêm của một ngày mùa đông tuyết rơi. Cô mặc chiếc áo gió màu trắng đi trên đường, hai tay xoa vào nhau hà hơi cho đỡ lạnh. Âu Hân đứng nhìn bản thân của gần chục năm trước, quay mặt về sau lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc đang đi theo sau cô ở một khoảng cách không xa không gần, đôi mắt màu hổ phách trong đêm tối thật sáng, còn sáng hở đèn đường, dõi theo cô đi hết đoạn đường, cuối cùng khi cô trở về Hạ gia, tắt đèn phòng, bóng người ấy mới quay đầu rời đi.

Âu Hân vừa khóc, lại bỗng nhiên bật cười, gương mặt lúc này giống như đang dùng nước mắt để rửa mặt, khóc đến mức nấc nghẹn từng tiếng.

Hóa ra con đường trước đây của cô, cô vốn dĩ chưa từng đi một mình, chỉ là do không để ý, chỉ là chưa từng quay đầu nhìn lại phía sau. Nếu cô quay đầu nhìn lại, có phải đã yêu anh sớm hơn, có phải thời gian chờ đợi của anh sẽ không kéo dài như vậy không?

Hai chân Âu Hân như mất cảm giác, vô lực ngồi sụp xuống đất, khóc không thành tiếng. Dịch Cẩn cẩn thận, nhẹ nhàng ôm Âu Hân vào lòng, không nói lời nào, chỉ yên lặng xoa lưng cho cô.

Cửa phòng phẫu thuật đột ngột mở ra, chiếc xe trắng của bệnh viện được đẩy ra, người bên trên được phủ một tấm khăn trắng.

Ánh mắt đen nhánh bất động nhìn, đầu Âu Hân đặt trên vai Dịch Cẩn, cả cơ thể đều cứng đờ.