Mẹ Diệp nói muốn cùng cô đi dạo, bà bầu đi lại nhiều sau này sẽ dễ sinh. Tố Mai liền giữ tay mẹ lại.
- Mẹ,..... như vậy có được không? Mọi người.... họ....
Mẹ Diệp ngay lập tức liền hiểu ý cô. Bà cười tươi nhìn con gái.
- Họ nói gì kệ họ.
Sau đó liền một hai kéo cô đến chợ. Sau khi đến chợ, Tố Mai vẫn không được tự nhiên, cô đang mặc kiểu váy bầu sơ mi babydoll màu xanh xám,
cái bụng to tròn lộ rõ. Nhìn xung quanh thấy mấy người bán hàng quen,
nhưng họ lại vui cười mà lôi kéo mẹ Diệp vào mùa hàng. Lúc đi đến quầy
hàng bán rau của người hàng xóm, bà ấy liền cười nói.
- Tố Mai đấy à? Sao ở nhà mà không sang nhà bác chơi. Đúng rồi, sáng
nay bác ra vườn có hái được mấy mớ rau bổ thai, lấy một mớ về về ăn,
thiếu thì sang nhà bác gái.
Bác gái hàng xóm rất nhiệt tình, cho cô rất nhiều loại rau tươi, còn
có mấy cân cà chua chín. Tố Mai gượng ngùng không dám nhận, mẹ Diệp liền cười ha ha với người ta rồi cho đồ vào túi sách. Sau đó bà liền khỏe
một cách rất tự nhiên.
- Con gái nhà tôi mang song thai đấy, tôi đây có một lúc hai đứa cháu rồi.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá, chúc mừng bà nha. Con trai tôi cưới được mấy năm rồi nhưng chỉ cho tôi được một đứa cháu gái. Lúc trước bà ganh
tị với tôi là mãi không có cháu, bây giờ thì có một lúc hai đứa rồi đấy. Nếu sinh một đôi long phượng thì quá đẹp luôn, năm nay rất đẹp đấy.
Hai người liền quây thành một hội bà tám trước quầy hàng rau, mấy
người bán hàng xung quanh cũng chụm đầu tham gia, có người quen Tố Mai,
có người không quen nhưng đều rất mừng thấy cô, chúc cô đến mức cô muốn
mỏi miệng thay họ.
Tố Mai đứng một bên để ý kĩ nét mặt từng người, ai nấy đều là vẻ mặt
vui vẻ không có ý gì là miễn cưỡng, còn nói những lời chúc rất chân
thật. Lúc này Tố Mai thầm thở phào, nhưng lại đột nhiên thấy lạ. Cô rõ
ràng là không chồng mà có chửa, sao họ lại không tỏ thái độ gì với cô?
Tố Mai nhớ lại lúc mình mười sáu tuổi, có một chị gái lớn hơn cô sáu
tuổi, là không chồng mà có chửa ở cách nhà cô ba nhà. Mỗi lần cô đi học
hay đi học về đều có thể chứng kiến cảnh mọi người hàng xóm xung quanh
đi qua nhà chị ấy nói mỉa mai, còn có mấy lời chỉ trích rất thậm tệ. Có
một hôm cô đi chơi về liền nhìn thấy cha chị ấy ném túi đồ của chị ấy ra ngoài đường, sau đó liền đẩy chị ấy ngã xuống đường. Cô liền muốn chạy
lại giúp thì thấy cha chị ấy đi ra chỉ tay mà chửi mắng chị ấy là đứa
con gái mất nết, làm bại hoại thanh danh của gia đình. Mặt cha chị ấy
lúc đó rất dữ tợn, lúc đó cô chỉ là cô gái mười sáu tuổi, đương nhiên
thấy rất sợ, liền đi nhanh về nhà.
Cô vừa về nhà được mấy tiếng, sau đó thì thấy mẹ Diệp mặt thoáng buồn đi vào. Cô núp sau cánh cửa nghe cha mẹ mình nói chuyện.
Lúc đó cô mới biết, chị gái ấy chết rồi, là bị xe tông chết. Chị ấy
bị cha đuổi ra khỏi nhà, lúc đi ra đến đường lớn liền lao đầu vào xe
tải. Là một xác hai mạng. Người làm chị ấy có thai không chịu nhận, nói
rằng đó không phải con mình, chị ấy lại bị người xung quanh khinh bỉ chỉ trích, bị cha mẹ đuổi đi, chị ấy liền lựa chọn con đường như vậy. Lúc
đó sau khi nghe mẹ nói như vậy, cô thấy rất xót xa cho chị ấy, thầm nhủ
với bản thân sau này sẽ không được giống như vậy. Sau khi chị ấy chết,
người xung quanh cũng không còn nhắc gì đến chuyện ấy nữa, nhưng thỉnh
thoảng lúc cô đi chợ với mẹ vẫn sẽ nghe được một số lời bàn tán, có
người thương cho chị ấy, có người nói chị ấy bị như vậy là rất đáng.
Lòng người suy cho cùng vẫn rất đáng sợ, miệng lưỡi con người cũng như
con dao hai lưỡi.
Bây giờ nhớ lại chuyện đấy, cô liền hiểu chị ấy chết không phải bị xe tông, chị ấy là chết dưới miệng của con người. Cũng không thể đổ hết
cho những người xung quanh, phần nào đó là do trên thế giới này có quá
nhiều đàn ông "tốt", tốt đến mức không cần tự ra tay cũng có thể giết
chết một cô gái đang sống.
Đàn ông chính là những con người bạc tình nhất, tuy nhiên vẫn có một
số đàn ông tốt. Tố Mai liền nhớ đến Âu Hân, nhớ đến hình ảnh Vương Kì
Hạo mà bản thân gặp trước kì nghỉ đông. Cô thấy vui thay cho bạn mình,
cô ấy đã tìm thấy đúng người đàn ông tốt trong số mấy tỉ đàn ông trên
thế giới. Cô lại không may mắn được như vậy, người đàn ông đó chính là
một trong số những tên đàn ông bạc tình.
Đang mải suy nghĩ miên man, bên tai liền nghe thấy một câu nói của bác hàng xóm bán rau.
- Gia đình bà là sướng nhất rồi, không những vớ được chàng rể vừa giàu vừa tốt, bây giờ lại sắp hai tay bồng hai cháu rồi.
Tố Mai liền ngây người nhìn bác hàng xóm vừa nói. Não bộ vẫn không
thể loát được hết ý nghĩa của câu nói ấy. Cô nàng Diệp còn chưa kịp hiểu gì, mẹ Diệp đã vội chào mấy bà bán hàng rồi kéo cô đi.
Tố Mai liền kéo tay mẹ lại, nghi hoặc hỏi:
- Mẹ, sao mẹ lại vội như vậy? Lời bác ấy vừa nói nghĩa là gì?
Mẹ Diệp lảng tránh ánh mắt dò hỏi của con gái, hắng giọng nói.
- Mẹ đi vội vì muốn đưa con nhanh chóng về nhà, mẹ còn phải đến siêu
thị mua sữa cho con nữa. Lời nào vừa nói cơ, bác ấy chỉ đang chúc mừng
mẹ sắp được làm bà ngoại hai tay bế hai cháu, con nghe nhầm thành câu gì sao?
Tố Mai thấy mẹ nói có lý, chắc có thể là cô nghe nhầm, dù sao trong
chợ cũng rất đông người. Cô không hỏi bà nữa, cùng bà đi vào siêu thị
mua sữa.
Mẹ Diệp không thích thực phẩm bán ở siêu thị, bà nói thực phẩm không
tươi, ăn không giữ được đúng vị nên chỉ những vật dụng cần thiết trong
nhà bà mới đến siêu thị mua. Lần này lại một mực nói sữa siêu thị là
ngon nhất, bổ nhất, tốt nhất, còn ra tay hào phóng mua một loạt đồ ăn
vặt cho cô. Tố Mai nhìn đống đồ ăn vặt, đây không phải loại mọi lần mẹ
đưa cho cô. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, có thể bà mua ở siêu thị
khác, đây cũng không phải siêu thị duy nhất ở chỗ này.
Lúc ra thanh toán, mẹ Diệp nhớ ra mình quên mua đồ mà con trai nói,
liền dặn cô nàng Diệp đứng im đây đợi mình, bà sẽ ra ngay. Mẹ Diệp vừa
đi, Tố Mai đến chỗ ngồi chờ ngồi đợi. Khoảng một phút sau có người đi
đến, là một cô gái, là bạn học cũ của Tố Mai tên Lộ Khiết.
Lộ Khiết đủng đỉnh đi đến, cô ấy lúc trước là hoa khôi của trường,
rất xinh đẹp, chỉ là Tố Mai không biết cô ấy đi đến chỗ mình làm gì, họ
lúc trước không phải bạn thì chính là thù, bởi Diệp Tố Mai cô tuy lúc đó không xinh đẹp như cô ấy nhưng lại học giỏi và được thầy cô bạn bè yêu
quý hơn cô ấy. Vậy là họ thường xuyên cãi cọ với nhau, tranh đấu với
nhau cho đến tận khi ra trường. Sau này Tố Mai vào học viện A, họ không
còn gặp nhau nữa, những buổi họp lớp không thiếu người này thì cũng
thiếu người người kia.
Lộ Khiết đi đến ngồi đối diện Tố Mai, chiếc váy hai dây màu đen bó
sát tôn lên làn da trắng và thân hình đẹp chuẩn của cô ấy. Cô ấy thi vào trường nghệ thuật, nghe nói bây giờ đang là diễn viên hạng C.
Lộ Khiết bỏ kính ra, gương mặt làm ra vẻ ngạc nhiên.
- Là Diệp Tố Mai đấy à? Không ngờ mình về thăm nhà cũng có thể gặp được cậu.
Với gương mặt giả tạo như thân thiết của Lộ Khiết, Tố Mai đáp qua loa, chỉ "ừ" một tiếng.
- Úi!! Cậu đang mang thai sao? Không phải đang học ở học viện A à?
Tố Mai mặt không đổi sắc, lại "ừ" thêm một tiếng. Lộ Khiết vẫn không chịu buông tha.
- Không ngờ thật đó. Vậy chẳng nhẽ cậu phải nghỉ học sao?
- Chuyện của tôi hình như không liên quan tới cậu.
Tố Mai tỏ ra khó chịu, lông mày hơi cau lại. Lộ Khiết giả mù làm như không thấy biểu hiện khó chịu của cô, tiếp tục lấn tới.
- Cha đứa bé là ai vậy? Mình có quen không? Là bạn học cũ lớp mình hay là bạn học cùng học viện với cậu?
Tố Mai im lặng không trả lời. Lộ Khiết thấy cô lảnh tránh câu nói của mình thì càng làm quá hơn. Lộ Khiết ngồi hẳn sang ghế của cô.
- Cậu sao vậy? Mình chỉ quan tâm cậu thôi mà. Dù sao chúng ta cũng học mấy năm với nhau.