Vương Kì Hạo bế Âu Hân ra ngoài, vừa đúng lúc Trương Hạ lái xe tới. Vừa xuống xe, Trương Hạ chạy vội đến thì bắt gặp thiếu soái nhà mình đang bế một
cô gái. Định lên tiếng hỏi thì cô gái được Vương Kì Hạo ôm trong lòng
quay ra, Trương Hạ chết sững tại chỗ.
Là Thiếu phu nhân?! Thế mà là Thiếu phu nhân. Trương Hạ tròn xoe hai mắt, Âu Hân nhìn cậu cười một cái.
Vương Kì Hạo bế Âu Hân vào trong xe, Âu Hân muốn ngồi xuống ghế nhưng ai kia không hề có ý định muốn buông cô ra nên Âu Hân ngoan ngoãn ngồi
im trong lòng. Xe khởi động, không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Âu Hân có thể do vẫn còn mệt, xung quanh lại yên tĩnh không ai nói gì nên cô nhanh chóng gục vào ngực Vương Kì Hạo ngủ. Vương Kì Hạo vẫn một
mặt lạnh lùng ôm cô, nhưng ánh mắt dịu dàng không một gợn sóng nhìn cô
vợ nhỏ ngủ trong lòng. Trương Hạ lái xe, thầm nuốt một ngụm nước bọt,
ánh mắt lấm lét nhìn gương chiếu hậu.
Xe về đến Tử Uyển, Vương Kì Hạo đi thẳng một đường bế Âu Hân lên lầu. Lúc này trái tim đập căng thẳng của Trương Hạ mới đập nhẹ nhàng lại.
Cuối cùng cuộc sống sau này của cậu có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời
rồi, tâm trạng có thể không vui sao? Trương Hạ mang tâm trạng vui vẻ đi
báo tin mừng cho Viên quản gia.
Viên quản gia đang cùng Ôn Tuyết và dì Lý ở trong phòng bếp. Vừa thấy Trương Hạ đi vào, Viên quản gia nhìn lướt qua cậu, thầm thở dài một
tiếng rồi quay sang dì Lý.
- Tâm nhi, bà nấu canh giải rượu cho thiếu gia đi.
Tâm nhi là tên thân mật mà Viên quản gia dùng để gọi bà nhà. Dì Lý
cũng thở dài một hơi, bắt đầu nấu canh giải rượu. Trương Hạ vẫn không
nói gì, kiềm chế tâm trạng ung dung ngồi xuống ghế. Những người được rèn luyện trong quân đội, không chỉ được rèn luyện khả năng chiến đấu, còn
rèn luyện được cả việc khống chế cảm xúc. Trương Hạ không khó để kiềm
lại niềm hạnh phúc.
Nhưng Ôn Tuyết trước giờ rất giỏi nhìn cảm xúc người khác, lại nói từ lúc Trương Hạ vào tâm trạng đã khác mọi ngày, không phải dáng vẻ uể oải không còn sức, nên cô rất nhanh nhìn ra cảm xúc của Trương Hạ.
- Trương phó quan, hôm nay tâm trạng tốt hơn mọi ngày?
Ôn Tuyết vừa nhặt rau vừa nhẹ hỏi.
Trương Hạ liếc nhìn cô một cái, thầm cảm thán trong lòng, đúng là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại thông minh. Trương Hạ thầm gật đầu một
cái với cô ấy.
- Thiếu gia hôm nay không say rượu?
- .... Có thể nói là vậy....
Suy nghĩ một chút lại bổ sung.
- Cũng có thể không phải vậy?
Dì Lý đã nấu xong canh giải rượu, định đưa cho Trương Hạ mang lên
phòng cho thiếu gia. Trương Hạ nhìn bát canh giải rượu, lúc này mới từ
từ nói.
- Thiếu gia hôm nay có say rượu, nhưng hiện tại đã tỉnh rồi. Ngài ấy đang bồi Thiếu phu nhân nghỉ ngơi.
Viên quản gia cùng dì Lý sửng sốt. Viên quản gia vội vàng nói.
- Không phải nói hôn lễ này chỉ là để làm mất mặt Trương gia thôi sao? Sao Thiếu gia lại đưa Trương tiểu thư về đây, lại còn....
Bồi nghỉ ngơi??! Nghĩ thế nào cũng không thấy có khả năng này được.
Thiếu gia nhà ông trước giờ tỏ rất rõ thái độ với Trương tiểu thư, là
thờ ơ lạnh nhạt, sao lại có chuyện...
Trương Hạ biết Viên quản gia và dì Lý đều hiểu sai ý mình. Ngay chính cả bản thân cậu cũng vậy thôi, hoàn toàn không tin được là Thiếu phu
nhân đã trở lại. Thiếu phu nhân mất tích một khoảng thời gian, nói dài
không dài, nói ngắn không ngắn nhưng tình hình lúc đó đã quá rõ ràng, ai cũng thầm mặc định Thiếu phu nhân đã chết rồi. Ai có thể ngờ đâu, người vẫn còn sống, vừa xuất hiện liền kiến Trương gia một phen gà bay chó
sủa.
Tuy nói Trương Hạ là họ hàng của Trương gia, là em họ của Trương Hạ
Sảnh nhưng trước giờ cậu làm việc đều không để ý đến hai chữ "họ hàng"
này. Bởi vốn dĩ cha mẹ Dịch Cẩn đều đã chết, cậu từng sống với nhà họ
Trương một thời gian nhưng sau đó không thể sống nổi dưới cảnh bị chèn
ép nên đã bỏ ra ngoài, tham gia quân ngũ, cố gắng nỗ lực từng ngày để
làm cánh tay đắc lực của Vương Kì Hạo. Huấn luyện hà khắc của quân đội
đã sớm khiến Trương Hạ quên đi cái gọi là tình thân họ hàng, cậu trước
sau chỉ một lòng trung thành làm cánh tay đắc lực của Vương Kì Hạo.
Trương Hạ đưa mắt nhìn Ôn Tuyết, thấy cô đã dừng việc làm của mình
lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn mình chằm chằm. Vẫn là có một người lòng dạ
kiên định lại mạnh mẽ, đầu óc thông minh lại giỏi che giấu cảm xúc.
Trương Hạ nhìn Ôn Tuyết, trả lời nghĩ hoặc trong lòng cô.
- Thiếu gia quả thật đang bồi Thiếu phu nhân nghỉ ngơi.
Một người trước giờ không hay biểu lộ cảm xúc vui buồn, chỉ mang dáng vẻ tạo nhã bình lặng, nay nghe xong cũng kích động đứng bật dậy, còn
làm đổ cả ghế đang ngồi.
Viên quản gia cùng dì Lý nhìn một loạt hành động này của Ôn Tuyết
cùng lời nói của Trương Hạ, như đã nhận ra, sắc mặt cả hai đều không
giấu nổi nét vui mừng.
- Tốt quá rồi. Tốt quá rồi.
Dì Lý vui vẻ đến nỗi bật khóc, đứng sụt sùi bên ông bạn già của mình. Người già chính là như vậy, không giấu như đám người trẻ, vui buồn của
họ đều được bộc lộ hết ra ngoài.
Mọi người đều muốn nhìn xem Thiếu phu nhân bây giờ thế nào, nhưng
Trương Hạ nói thiếu phu nhân của họ chắc giờ đang mệt nên đành thôi.
Nhưng ai cũng không kiềm nổi niềm hạnh phúc, đứng hết ở phòng khách, mắt hướng lên lầu.
Một lúc sau họ liền thấy Vương Kì Hạo đi xuống, không phải dáng vẻ
miễn cưỡng lạnh lùng xa cách mọi ngày, ai cũng đều cảm nhận được gió
xuân ấm áp. Vương Kì Hạo định ra ngoài, anh mặc bộ quân phục, một thân
người thẳng tắp như cây bút. Vẻ mặt cương nghị nhưng không quá lạnh
lùng.
Vương Kì Hạo nhìn liếc qua gương mặt chờ mong của mọi người, chỉ dặn dò.
- Cô ấy rất mệt, có việc quan trọng cũng không được làm phiền.
Sau đó cũng một đường thẳng đi ra ngoài. Trương Hạ lật đật theo sau. Vương Kì Hạo dừng lại, quay lại nói với Trương Hạ.
- Cậu ở lại, không cần đi theo tôi.
Trương Hạ vội rút chìa khóa đưa cho anh. Vương Kì Hạo vừa mở cửa xe liền quay lại nhắc thêm một câu.
- Không có sự cho phép của tôi, không được cho ai vào Tử Uyển.
Trương Hạ máy móc gật đầu, ánh mắt dõi theo chiếc xe đã đi xa. Trong
lòng đại khái cũng đoán được. Thiếu phu nhân trở về, lại xuất hiện làm
láo loạn ở hôn lễ, Vương Đại soái và Vương phu nhân chắc chắn sẽ không
thể ngồi yên.
Quả nhiên một giờ sau xe của Lâm An Chi đi đến nhưng vẫn như một số lần trước, đại loại là bị chặn ở trước cổng không cho vào.
Vương phu nhân tức giận, xuống xe, nghiêm giọng muốn vào. Trương Hạ chỉ có thể một lần nữa nhắc lại lời của Vương Kì Hạo.
Không có sự cho phép của anh, Vương Đại soái muốn vào cũng khó.
Nhưng Vương phu nhân lần này rất kích động, đe dọa, đòi vào. Trương Hạ tất nhiên không thể cho vào.
Cuối cùng vẫn là nhờ có Ôn Tuyết. Cô nói, Thiếu phu nhân vẫn còn rất
mệt, thiếu gia muốn để cô nghỉ ngơi không muốn ai làm phiền. Lúc bấy
giờ, Vương phu nhân mới miễn cưỡng ra về. Trước khi về còn không quên
chửi mắng con trai vài câu.
Trương Hạ thở phào. Đúng là tính chiếm hữu của Đại thiếu soái quả
nhiên rất cao, đến mẹ ruột mình cũng một hai đề phòng. Anh chưa được gần vợ lâu, người khác cũng đừng hòng tranh của anh.
....
Vương Kì Hạo đi đến một căn biệt thự nằm gần ngoại thành. Người canh
gác bên ngoài quan sát, thấy là xe chuyên dụng của quân đội, liền vội
vào báo. Một lúc sau trở ra thì cho xe vào.
Vương Kì Hạo bước vào bên trong, rất tự nhiên ngồi xuống sô pha phòng khách. Lão quản gia ở đó mang lên cho anh một tách trà, nói anh đợi một chút, người sẽ ra ngay.
Khoảng năm phút sau, người mới từ trên lầu đi xuống.
Vương Kì Hạo liếc mắt nhìn, ánh mắt mang theo vẻ thù địch.,