Bữa ăn kết thúc, Vương Kì Hạo có điện thoại từ trụ sở nên về thư phòng. Âu
Hân nhàn nhã ngồi ở ghế sô pha đôi ăn táo, ghế đơn bên trái là Lý Nhạc
Lăng.
Âu Hân vừa ăn táo vừa xem phim hài, chốc chốc cô lại cười to một
tiếng. Xem một lúc, Âu Hân liền nhận ra điểm lạ. So với Vương Kì Hạo, Lý Nhạc Lăng cũng được coi là người không lạnh lùng, có một chút ấm áp,
lại vui tính hay đùa cợt, tính tình hài sảng phóng khoáng. Nhưng hôm
nay, ở bữa ăn vì Âu Hân cố tình cho làm những món ăn...kia cho nên Lý
Nhạc Lăng cũng miễn cưỡng cười, nhưng lời trêu chọc như mọi lần thì Âu
Hân đếm chỉ được một hai câu. Lại nói đến lúc này, đang xem một bộ phim
hài, nhưng lão tử họ Lý kia không nhếch môi cười lấy một cái.
Lạ! Quá lạ!
Nhìn dáng vẻ này của Lý Nhạc Lăng, Âu Hân xoa cằm ra vẻ suy tư một
chút. Suy nghĩ mới được vài giây, trong đầu liền xuất hiện lên bộ dạng
của Vương Thiên Nguyên bữa trước.
Đột nhiên bừng tỉnh, Âu Hân đưa đôi mắt ngờ vực nhìn sang Lý Nhạc
Lăng. Câu hỏi của Vương Thiên Nguyên hôm đó, Âu Hân không hề trả lời vào trọng điểm. Đơn giản là vì cô cũng không biết đáp án. Bây giờ lại nhìn
thấy dáng vẻ trầm lặng này của Lý Nhạc Lăng...
Âu Hân chép miệng một tiếng, thầm nhủ trong lòng. Chết cha, thời gian này cô lơ bạn thân họ Diệp của mình quá. Bây giờ bạn thân họ Diệp cũng
thật hư, đã học được cách giấu diếm rồi, còn chẳng nói với cô cái gì.
Âu nở nụ cười một cái. Lý Nhạc Lăng vô tình lướt sang, đôi mắt dừng
lại ở nụ cười của Âu Hân. Trống lòng cậu ta tự nhiên đánh một cái, Lý
Nhạc Lăng đưa mắt nhìn xung quanh, xung quanh cậu không có ai. Vậy nụ
cười xảo quyệt kia là đang nhằm vào cậu.
Lý Nhạc Lăng ho khan một tiếng, nói:
- Cô cười cái gì?
Âu Hân liền đánh mặt về phía ti vi, không nhanh không chậm trả lời.
- Phim hài.
- Vậy sao cô không nhìn vào ti vi mà cười? Nhìn tôi làm gì? Còn nữa, nụ cười đó của cô là có ý gì?
Âu Hân trầm ngâm nhìn biểu cảm ba phần bực bội của Lý Nhạc Lăng, một phút sau cô mới trả lời.
- Tại khuôn mặt anh nhìn còn biểu cảm hài hơn cả phim hài. Tôi đang
xem phim hài, anh lại chưng cái khuôn mặt như người ta đang đòi nợ nhà
anh ra là cho ai xem. Tôi cũng đâu phải là chủ nợ, cũng không có đòi
tiền anh.
Lý Nhạc Lăng trừng mắt với Âu Hân một cái, hẳn nhiên là thẹn quá hóa
giận, không cãi lại được. Ngồi im một lúc, không nhịn được nữa, Lý Nhạc
Lăng liền nhảy sang ghế đôi, ngồi sáp lại gần Âu Hân. Âu Hân liếc mắt
sang, biểu cảm trên mặt chán ghét. Cô cầm miếng táo nên cắn một miếng
rồi nói.
- Có chuyện gì?
Nghe thấy người đã mở miệng trước, Lý Nhạc Lăng cũng không chần chừ,
vẻ mặt hiện rõ vẻ thụ sủng nhược kinh, nếu có đuôi chắc đã vểnh lên rồi.
- Cái đó.... Âu Hân, lúc trước Tố Mai... cô ấy... yêu...
- Không phải yêu mà là thích, chỉ mới đến giai đoạn thích thôi.
Lý Nhạc Lăng ấp úng không biết nói ra như thế nào, Âu Hân đã hiểu mà
trả lời trước rồi. Còn không phải là muốn hỏi: " Tố Mai lúc trước yêu
Vương Thiên Nguyên sao?"
Lý Nhạc Lăng nhận được câu trả lời, tuy không được như ý muốn nhưng
vẫn có thể tạm chấp nhận được. Mới chỉ thích chưa có yêu, chưa yêu tức
là thích chưa sâu đâm, vẫn có thể thấy đổi được. Còn nếu như mà đã yêu
rồi... Lý Nhạc Lăng liền nhớ đến bóng dáng Viên Lạc Phàm, biểu cảm liền ảm đạm đi mấy phần. Nếu như đã yêu rồi, cậu ta rất khó có thể thay đổi
được tình hình, lấy tấm gương là Viên Lạc Phàm ra mà soi, yêu vào rồi
chết vẫn không hết yêu.
Đồng Âu Hân rất có tâm, cô vỗ nhẹ lên vai anh chàng họ Lý.
- Anh yên tâm, với cái thể loại kia... Tố Mai yêu dấu của tôi nói khó một chút chính là đã chết tâm rồi.
Lý Nhạc Lăng hiểu "cái thể loại" kia mà Âu Hân nhắc đến là ai, nhưng
cô lại dùng cái từ có hơi sâu đậm một chút, "chết tâm", phải dùng hết
tâm tư như thế nào thì mới dùng là chết tâm chứ, nếu như thích bình
thường... đã không như vậy. Phút chốc lòng Lý Nhạc Lăng lại chùng xuống. Âu Hân quay mặt đi cười khẽ.
Lý Nhạc Lăng lay tay Âu Hân một cái, cô nghiêng đầu qua chớp mắt một cái như đáp lại.
- Âu Hân, cô.... thấy tôi thế nào? Có phù hợp không?... Là... cái đó...
- Anh đứng dậy xoay thử một vòng xem nào.
Lý Nhạc Lăng ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy xoay hai ba vòng. Âu Hân
tấm tắc thưởng thức. Tuy gương mặt không được sắc từng đường nét như
Vương Kì Hạo nhưng Lý Nhạc Lăng có vẻ đẹp của công tử hào hoa phong nhã, thân hình cũng không tệ.
- Anh cao mét bao nhiêu?
- Tôi chỉ thấp hơn Kì Hạo có hai phân thôi.
- Tôi không biết... ông xã của tôi cao bao nhiêu mét?
Ai kia đứng ở cầu thang vì câu nói này, à không, nói đúng phải là vì
hai chữ "ông xã" mà cơ mặt mới dãn ra một chút. Vốn lúc đầu, mặt đen như đít nồi, mày cau chặt lại, bây giờ đã hòa hoãn đi một chút.
Vương Kì Hạo sau khi nói chuyện xong thì đi xuống lầu. Đi trên hành
lang nhìn xuống, vô tình làm sao lại bắt gặp đúng cảnh cậu bạn từ thời
cởi trần tắm mưa đang sáp lại ngồi cạnh vợ mình, hai người còn sáp đầu
vào nói chuyện to nhỏ với nhau nữa chứ. Anh đã đi xuống đến chân cầu
thang rồi nhưng hai người kia vẫn chụm đầu vào nhau nói chuyện. Lúc Âu
Hân đập tay lên vai Lý Nhạc Lăng, Vương Kì Hạo như thấy cơ thể mình nổ
tung, hành động cười nói này cực kì làm đau mắt người đang yêu. Sau đó
lại thấy cô vợ nhỏ của mình mắt sáng, miệng cười nhìn chăm chú thân hình người đàn ông khác. Hành động đầu tiên ngay sau đó của Vương Kì Hạo
không phải là đi vào xem ngang mà là nhìn xuống cơ thể mình.
Trong đầu lại hiện lên suy nghĩ.
Không phải vì lúc nhỏ cô ấy nhìn thấy cơ thể béo ú của mình nên bây
giờ sinh ra một chút phản cảm mới đi nhìn cơ thể người khác như vậy chứ.
Vương Kì Hạo dường như cảm nhận được lục phủ ngũ tạng đau nhói, giây
tiếp theo lại nghe được hai chữ "ông xã", lục phủ ngũ tạng mới đỡ đau
một chút.
Lúc này anh không chọn đứng im nữa.
Âu Hân nghe có tiếng bước chân phía sau liền quay lại. Thấy Vương Kì
Hạo đi tới, cô liền kéo anh ngồi xuống cạnh mình. Mặt anh có vẻ rất bình thường, rất lãnh đạm lạnh lùng như bình thường nhưng Âu Hân mơ hồ cảm
nhận được ánh mắt anh có một chút khác, giống như đang tủi thân trách
móc, nhìn cực kì ai oán. Âu Hân liền sinh ra một loại cảm giác muốn dỗ
dành. Cô liền cười tươi hỏi anh.
- Anh sao vậy?
Vương Kì Hạo lắc đầu một cái.
- Hai người đang nói chuyện gì vậy?
- Không có gì? Cậu ta muốn em nhìn xem dáng cậu ta thích hợp nằm trên hay nằm dưới.
Âu Hân ôm cánh tay anh, lời nói nũng nịu. Lý Nhạc Lăng nghe xong lời
cô, tức muốn hộc máu. Cậu ta đứng trước mặt cô, ngón tay vừa chỉ vào mặt cô liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Vương Kì Hạo. Ngón tay chỉ ra
run run, sau đó gập vào. Cuối cùng bất mãn ngồi vào ghế sô pha đơn bên
cạnh. Mắt vẫn vừa liếc vừa trừng với cô gái nào đó đang cười vui vẻ nịnh nọt người đàn ông bên cạnh.
Âu Hân như nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn sang Lý Nhạc Lăng hỏi.
- Anh đã từng yêu bao nhiêu người rồi?
Lý Nhạc Lăng liền tặng cho Âu Hân một ánh mắt coi thường, một giây sau, ánh mắt đó tự động thu lại, bình giọng nói mà trả lời.
- Lão tử đây mặt đẹp dáng chuẩn, nhà lại giàu, lại vô cùng THẲNG, phụ nữ xếp hàng đương nhiên rất nhiều. Tuy xếp hàng nhiều cũng đâu thể tự
tiện chọn hết, tuy nhiên số bạn gái vẫn nhiều không đếm được.
Lời này nói ra chỉ muốn chứng tỏ, lão tử đây THẲNG... THẲNG! Có hiểu không hả người phụ nữ ngu ngốc kia?
Người phụ nữ ngu ngốc lại chỉ "ồ" một tiếng, sau đó liền cười tươi nói.
- Vậy Lý thiếu gia, ngài cứ tiếp tục yêu những cô xếp hàng dài của
mình đi. Bạn tôi thấp quá, không chen nổi vào hàng bạn gái của ngài
được.
Lúc này Lý Nhạc Lăng mới nhận ra bản thân vừa tự đào một cái hố để chôn mình. Nhanh chóng hốt hoảng sửa lời.
- Tôi chỉ nói là số bạn gái nhiều chứ đâu có nói là yêu nhiều cô gái. Tôi... tôi trước giờ chưa từng yêu ai hết.
Người còn gái ngu ngốc lại "ồ" thêm một tiếng nữa.
- Nói vậy tức là Lý thiếu chỉ coi con gái là trò đùa, xem là bạn gái
nhưng không hề yêu. Ban đầu nói yêu chỉ là muốn người ta làm bạn gái
mình. Chán người này rồi chọn người tiếp theo.
Lý Nhạc Lăng cứng họng không đáp trả được. Miệng cậu ta giật giật vài cái cũng chỉ nói được một chữ "cô". Người phụ nữ này, thật không ngờ
miệng lưỡi thật sắc bén.
Lý Nhạc Lăng liền chơi trò của lũ trẻ con, đi mách lẻo người lớn.
- Vương Kì Hạo, cậu xem, xem đi, vợ của cậu miệng lưỡi quá...
- Rất đáng khen.
- Gì?
Lý Nhạc Lăng hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của những người đang
yêu. Cậu ta bất lực ngồi xuống ghế nhìn người đàn ông bên kia khen cô vợ của mình.
Thật...hết thuốc chữa! Thật... không có tiền đồ!
Vương Kì Hạo vuốt tóc Âu Hân, mắt chỉ nhìn cô, dịu dàng khen. Âu Hân
thụ sủng nhược kinh cười không ngớt, còn lè lưỡi trêu anh bạn nhỏ họ Lý.