Âu Hân hốt hoảng lùi lại sau vài bước, nhìn anh ta đáng sợ quá, chết cô
rồi. Nữ hầu gái hồi nãy run sợ đi tới trước mặt Kì Hạo, Âu Hân thấy
được cô ấy đang rất sợ, cô.... cô làm liên lụy người khác sao.
- Đại..... đại thiếu...gia, tôi là người vẫn hay pha cafe cho cậu, tôi.... tôi...
Huỵch. Cô gái ấy sợ hãi quỳ xuống trước mặt Kì Hạo. Vương Kì Hạo hoàn toàn tức giận, hai mắt đỏ ngầu.
- Cô.... là ai phái tới, lại cố ý giết tôi bằng cái việc với vẩn này sao
Thanh âm đáng sợ, lạnh lùng, đến cô đứng xa còn sợ run nên, nói gì đến cô gái đang quỳ kia. Cô hầu gái đó khóc lóc, minh oan. Phải cô
ta đâu làm gì, là cô âi xót đưa nhầm ly thôi mà.
- Lôi cô ta xuống, hành hình bao giờ khai ra thì dừng.
- Đại thiếu gia, tôi xin ngài tha cho tôi, lời tôi nói hoàn toàn là sự thật, tôi không có ý hại ngài như vậy.
Mặc cô gái ấy khóc lóc quỳ lạy, vẫn bị người của Vương Kì Hạo lôi đi.
- KHOAN ĐÃ.
Cô hét to lên, chạy tới trước mặt Vương Kì Hạo. Cô không thích bị
đổ oan, người khác cũng không thích bị đổ oan, huống hồ người sai là
cô.
- Đại...a không Kì Hạo, là em đổ muối vào cafe, không phải do cô gái ấy.
- Em nói cái gì.
Vương Kì Hạo hạ thấp giọng xuống để kiềm chế cơn tức giận, tỏ ra hơi ngạc nhiên với lời nói của Âu Hân.
- Là em làm, thực ra không phải em cố ý. Hồi nãy em nói cô ấy để em bưng cafe nên hộ cho, em có nếm thử qua cafe, thấy đắng quá nên định
cho thêm đường vào, nhưng đến hồi nãy anh nói, em mới biết hóa ra em
cho nhầm muối.
Âu Hân cười như để xoa đi tội lỗi của mình. Đối diện với ánh mắt như hổ muốn ăn thịt người này của Kì Hạo không hiểu sao cô thực sự rất sợ. Lần đầu đối diện với anh cô có sợ như vậy đâu.
- Em là nói thật.
- Thật mà, em có thể chạy vô bếp cầm cái lọ gia vị đó nên đây múc 1 thìa cho anh nếm thử.
Kì Hạo nghe Âu Hân nói vậy lập tức đen mặt, cô là muốn chơi anh sao, bắt anh ăn một thìa muối " Cô vợ này nhất định phải dậy lại ".
- Thả cô ta ra. Hân Hân, đi ra ngoài theo anh.
Anh nói rồi bước nhanh ra ngoài, cô cũng chạy theo sau. Ra đến vườn hoa, anh đang đi nhanh đột ngột dừng rồi quay lại, cô đang theo đà
chạy thì đập vào ngực anh.
- Au
- Em còn biết đau, còn không mau nói thật.
- Anh... nói thật gì cơ.
- Trước mặt anh đừng chơi trò giả ngốc.
Nghe anh nói vậy khiến cô hoang mang, tròn mắt nhìn anh. Anh nhìn ra gì sao.
- Anh nói gì em không hiểu, em...em... thực sự hồi nãy đã nói thật.
- Hân Hân.
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô khiến cô rùng mình, tay anh vuốt nhẹ mái
tóc hồng nhạt của cô, giữ chặt gáy cô. Chưa kịp để cô định thần gì đã
hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
- Hân Hân, một hai tuần tới anh có việc nên sẽ không ở nhà, em ở
nhà.... TỐT NHẤT LÀ NGOAN NGOÃN CHO ANH, nếu anh về mà em có làm sao
hay gây họa gì, anh không ngần ngại em là ai mà tống em vào tù ngồi đâu.
Anh....anh sao lại nói vậy? Anh biết gì về cô sao? Hay là anh nhớ
ra cô rồi? Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cô lúc này. Không, hôm nay cô sẽ trốn tới chỗ cha, ở đó rồi cô sẽ không thèm sợ anh nữa. Hứ, Vương Kì Hạo anh cứ đợi đó đi. Sau đó cô giận dỗi bỏ vào trong, không thèm quan tâm anh đang đen mặt đứng đó nhìn mình nữa. " Cô không quan
tâm anh sao? Không hỏi anh đi đâu sao? Không biết anh làm nghề gì để
cho chúc anh 1 câu ra ngoài an toàn sao " Lúc này đây Vương Kì Hạo cũng
có hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu và mọi câu hỏi chỉ cần anh nghĩ
đến câu trả lời thì mặt anh lại càng đen hơn, cuối cùng anh chốt lại
cho mình câu " VỢ, ANH NHẤT ĐỊNH PHẢI DẬY LẠI EM ", phải dậy vợ cách
yêu anh và quan tâm anh nhiều hơn. Vương Kì Hạo anh là ai, anh đương
nhiên hiểu và biết rất rõ cô là ai, nắm cô trong lòng bàn tay rồi.
- ----++++