Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 128: Đi ăn




Âu Hân vừa ra đến cửa thì chạm mặt Vương Thiên Nguyên. Cô kìm nén cơn tức giận hỏi.

- Mẹ đâu?

- Mẹ về trước rồi. Để tôi đưa chị về.

- Không cần.

Cô nói xong thì cất bước thật nhanh đi ra ngoài. Vương Thiên Nguyên đuổi trở phía sau. Cậu thấy sắc mặt cô rất kì lạ. Vương Thiên Nguyên léo tay cô lại hỏi:

- Chị sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?

Âu Hân lạnh lùng gạt phăng tay Vương Thiên Nguyên đang nắm cánh tay mình ra.

- Tôi khỏe.

- Tôi có chuyện muốn nói với chị.

- Muốn nói gì nói nhanh đi, tôi không có thời gain.

Vương Thiên Nguyên trầm lặng ba giây rồi nói:

- Tố Mai và Lý thiếu đang yêu nhau sao?

Âu Hân ngạc nhiên nâng mắt lên nhìn. Cơn tức giận của cô vì một câu hỏi này mà bị ném ra sau đầu.

- Cậu đang nói cái gì cơ?

Vương Thiên Nguyên nghiến răng nói lại.

- Tố Mai và Lý thiếu đang yêu nhau sao?

- Lý thiếu nào?

- Lý Nhạc Lăng.

Âu Hân nhìn Vương Thiên Nguyên bằng ánh mắt rất chăm chú, dường như cô đang muốn từ trong mắt Vương Thiên Nguyên tìm ra điều gì đó. Âu Hân thờ ơ hỏi lại.

- Liên quan gì đến cậu?

- Tôi...

Vương Thiên Nguyên như muốn nói đi nói lại chữ "tôi" nửa ngày.

- Tóm lại tôi hỏi chị, có phải thật hay không?

- Thật thì sao mà giả thì sao?

Âu Hân đem vấn đề hỏi ngược lại. Cô lại tiếp tục nói.

- Lý Nhạc Lăng có tiền có quyền, lại trưởng thành, cao to đẹp trai. Tố Mai yêu cũng không thiệt gì. Tôi nói đúng không?

- Lý Nhạc Lăng không tốt. Anh ấy yêu rất nhiều con gái cùng một lúc. Tố Mai không được phép yêu anh ta.Âu Hân đem ánh mắt kính ngạc của mình biểu thị rõ trên mặt.

- Cậu có ý gì? Nói thẳng đi.

Cái này thật sự là gây sốc thật. Đầu tiên chính là việc Vương Thiên Nguyên giống như rất quen mồm mà gọi Âu Hân là "chị". Cái này còn không phải có ý nghĩa rằng Vương Thiên Nguyên đã chấp nhận cô là chị dâu rồi sao? Còn có, lúc trước Vương Thiên Nguyên thái độ với Tố Mai rất lạnh lùng, còn khog thèm nhìn mặt, mặc kệ cô ấy có dùng cách gì để được nói chuyện thì cậu ta vẫn rất lạnh nhạt, còn nói nhiều lời khó nghe. Cũng may Tố Mai là người cá tính, hoạt bát hay cười chứ nếu không đã bị thái độ của Vương Thiên Nguyên làm cho muốn tự tử chết rồi.

Bây giờ thì sao, Vương Thiên Nguyên nói bằng giọng điệu vội vã, nhưng chính là kiểu vội vã muốn biết sự thật.

Âu Hân đột nhiên nghĩ đến lời Trương Hạ Sảnh nói, nhớ đến Vương Kì Hạo cùng Chu Mẫn. Mặt cô tỏ ra cực kì chán ghét.

- Chính là muốn nói với cậu. Người như cậu không đáng được yêu. Nhìn cậu vạn phần chán ghét.

- ....

Vương Thiên Nguyên ngơ ngác. Thái độ của Âu Hân khi nói câu này cực gay gắt.

Âu Hân quay đầu đi ra ngoài. Vương Thiên Nguyên nghe rõ câu nói nhỏ của cô khi cô quay đầu.

- Anh em nhà họ Vương các người chính là giống nhau.

Vương Thiên Nguyên suy nghĩ. Có phải cô đang giận cá chém thớt không, cô hình như là đang muốn chửi anh trai cậu.

Âu Hân bực tức đi ra ngoài. Vì tức giận nên chân trái đá chân phải, thế là Âu Hân sợ hãi chuẩn bị làm một màn hôn đất ngay trước cửa lớn bệnh viện. Âu Hân nhắm mắt không dám nhìn.

Ôi! Mất mặt!

Một giây trôi qua, mười giây trôi qua, nửa phút trôi qua....

Âu Hân vẫn chưa thấy môi mình hôn đất, mà ngược lại là cái gì đó âm ấm, mềm mềm. Âu Hân từ từ mở mắt ra. Đập vào mắt cô là ngực một người. Âu Hân ngước mắt nhìn lên thì thấy cái cằm xinh đẹp...đôi mắt màu đen sáng nhìn thẳng vào mắt cô. Âu Hân giật mình đem người đứng thẳng lại.

Âu Hân bấu ngón tay vào nhau, lần đầu tiên cô được nhìn người đàn ông này gần tới như vậy. Những lần trước nhìn, Âu Hân thấy người này thật lạnh lùng, còn lạnh lùng hơn cả Vương Kì Hạo, rất ít nói, mặt không biểu lộ cảm xúc... Làm cho người khác nhìn vào rất khó gần và sinh ra cảm giác sợ hãi.

Nhưng nhìn gần như vậy Âu Hân lại thấy được trong mắt người này rất ấm áp, cũng không biết có phải cô nhìn lầm không nhưng cô lại thấy đôi mắt đen ấy rất dịu dàng, yêu thương. Cô còn cảm thấy gương mặt người này rất xinh đẹp, chính là kiểu xinh đẹp của con gái. Vẻ đẹp đậm chất người Đông Á này của anh làm cô thật sự ngây ngất.... Quá xinh đẹp! Nếu anh là con gái chắc chắn sẽ là hoa hậu quốc tế.

Bị ánh mắt nhìn chằm chằm mình như vậy nhưng người đàn ông không hề tỏ ra khó chịu. Môi anh không cười nhưng đáy mắt lại tràn ngập ý cười. Người đàn ông ho khan nhẹ hai tiếng.

- Khụ....khụ... Đồng tiểu thư, cô không sao chứ?

Âu Hân bị lời nói của người đàn ông kéo quay về. Cô lúng túng né ánh mắt của anh.

- Cảm ơn Dịch tiên sinh. Tôi không sao.

- Hình như nếu tính cả lần này thì tôi đã cứu cô ba lần rồi thì phải. Nhưng cô vẫn chưa một lần trả ơn tôi.

- ....

Âu Hân không thể nói được gì. Hình như đúng là như vậy a~ Nhưng không phải lần trước lúc anh cấp cứu cô cũng truyền máu cho anh rồi sao? Tuy không bằng lượng máu anh từng truyền cho cô nhưng cũng tính là đã trả ơn một lần rồi.

Âu Hân suy nghĩ. Nhưng cô vẫn là mang ơn anh rất nhiều. Cô liền đem bức tức của mình lần hai quăng ra sau đầu. Rất tự nhiên tươi cười trả lời anh.

- Nếu vậy tôi mời anh đi ăn cơm được không. Không phải cũng đến giờ cơm tối rồi sao?

Dịch Cẩn rất vui vẻ đồng ý. Hai người một trước một sau đi lên xe. Đằng sau vẫn luôn có một ánh mắt nhìn theo.

Vương Thiên Nguyên nhìn tấm ảnh mà mình vừa chụp được. Trong ảnh là cô gái mặc váy khoác áo bông ngã dựa vào ngực người đàn ông có gương mặt rất anh tuấn. Vương Thiên Nguyên chỉ mất một giây để quyết định. Và chỉ mất ba giây là tấm ảnh đó đã được gửi đến máy Vương Kì Hạo.

Vương Kì Hạo hôm nay muốn về sớm để trùng giờ ăn cơm tối với cô. Lúc cầm điện thoại lên chuẩn bị cho vào túi thì có âm báo tin nhắn. Rất thuận tiện mà mở ra xem. Không xem thì có thể mang tâm trạng vui vẻ vì sắp được ăn tối với cô vợ nhỏ, xem rồi thì nụ cười tắt ngấm. Sát khí rất tự nhiên mà tỏa ra, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó giảm xuống mấy độ.

Vương Kì Hạo bấm số gọi về biệt thự. Quản gia rất nhanh chóng nghe máy. Không đợi ông "alo" một tiếng thì Vương Kì Hạo đã nói ngay.

- Thiếu phu nhân có nhà không?

Viên quản gia rất nhanh chóng đáo lại ngay.

- Hôm nay Phu nhân qua đây muốn cùng Thiếu phu nhân đi thăm Trương tiểu thư, còn có tâm thiếu cũng đi cùng. Họ đi đến giờ này vẫn chưa về. Dù sao cũng đến giờ cơm tối, chắc phu nhân muốn thiếu phu nhân ở lại ăn cơm với ngài.

- Viên Tiểu Trạch có đi cùng không?

- Hôm nay thiếu phu nhân đột nhiên xuống nhà phụ. Tiểu Trạch ở lại sắp xếp, lại nghĩ là thiếu phu nhân là đi cùng phu nhân nên không đi theo.

Viên quản gia vừa nói xong liền nhận ba hồi "tút..tút..tút.."

Ông thần nghĩ, thiếu gia đột nhiên gọi về hỏi như vậy chắc là đã có chuyện xảy ra rồi.

....

Xe của Dịch Cẩn đừng trước một nhà hàng Âu. Dịch Cẩn đi trước, Âu Hân đi theo phía sau. Đang đi thì Dịch Cẩn dừng lại. Âu Hân theo bản năng là dừng theo. Cô tiến lên trước hỏi.

- Sao vậy?

Dịch Cẩn tập trung ngửi mùi hương đang theo gió mà bây tới. Mùi này...

Anh đưa lên che mũi lại, đồng thời nhìn sang Âu Hân đứng cạnh. Anh thấy hàng lông mày của Âu Hân cũng đang nhíu lại, hình như cô cũng đã ngửi được mùi hương này.

Dịch Cẩn chậm rãi lên tiếng.

- Chúng ta tìm nhà hàng truyền thống ăn được không? Tôi không thích ăn món Âu cho lắm.

Âu Hân rất nhanh đồng ý. Hai người đều đem bước chân của mình bước dài hơn bình thường ra xe. Ngồi trong xe, Âu Hân hít thở nhẹ nhàng vài hơi, tay đặt trên ngực vuốt nhẹ ba cái. Dịch Cẩn đưa chai nước suối tới trước mặt Âu Hân.

- Cô đói rồi sao? Uống tạm chai nước suối này đi.

Âu Hân nhận nước uống một hơi. Cô phải mất một lúc sau mới ổn định lại được nhịp thở của mình.