Âu Hân khoác lên người bộ đồ màu đen, cô cũng đội sẵn bộ tóc màu đen lên.
Thay vì ra ngoài bằng cổng chính Âu Hân quyết định trèo ra ngoài bằng
tường ở phía sau. Dù không còn ai canh gác nhưng cô vẫn thấy có cảm giác kì kì khi hiên ngang đi ra từ cổng chính.
Xe dừng lại trước biệt thự Trương gia, Âu Hân khẽ nhếch môi cười.
Theo thông tin Âu Hân khéo léo lấy từ chỗ mẹ chồng thì hôm nay có một
bữa tiệc cấp cao nên Trương lão gia và phu nhân không ở nhà. Trương Hạ
Sảnh lại không thích kiểu tiệc tùng toàn người già nên không đi mà ở lại nhà.
Biệt thự Trương gia thật không thể làm khó Âu Hân. Thoáng cái cô đã
vào được trong nhà. Bây giờ là 11 giờ đêm rồi nên trong nhà đã tắt hết
điện chỉ để lại vài bóng đèn tường trang trí. Âu Hân tìm một góc tối mặc chiếc váy trắng rộng thùng thình ra ngoài. Để trả thù cô nguyện hy sinh một chút là đi chân trần trên nền đá lạnh vào tiết trời mùa đông này.
Âu Hân thiết nghĩ trò dọa ma này rất vui. Có hơi vướng một chút nhưng nếu thành công thì thật không còn gì bằng. Có thể gây ra vấn đề tâm lý
cho Trương Hạ Sảnh, để cô ta nói nhà mình có ma rồi sau đó ai cũng sẽ
nghĩ là cô ta bị điên. Âu Hân bụm miệng cười vì trò trả thù này của
mình.
Chiếc váy trắng lướt đi trên hành lang rồi dừng lại trước cửa phòng
Trương Hạ Sảnh. Cô khẽ mở cánh cửa trước để thăm dò xem mình đã vào đúng phòng chưa.
Sau đó mở mạnh cánh cửa để phát ra tiếng cố ý đánh thức người ngủ bên trong. Cô được biết người hầu ở Trương gia đều nghỉ ngơi ở biệt viện
nhỏ phía sau nên biệt thự chính này căn bản hiện tại chỉ có một mình
Trương Hạ Sảnh.
Quả nhiên tiếng động mạnh đã đánh thức người trong phòng. Âu Hân
nhanh chóng rũ mái tóc giả màu đen xuống. Cô cũng muốn dùng tóc mình lắm để tăng hiệu quả nhưng tóc cô mỏng và không được dài không đủ để dọa
sợ. Cô còn lấy chút bột màu đỏ bôi một vết đỏ thẫm trên trán đúng chỗ
vết thương đã lành hôm trước của cô và bôi lấm lem xuống chiếc váy
trắng. Cô pha một chút bột đỏ vào nước rồi nhỏ giọt từ vết thương ở trán xuống mặt, khoé miệng cũng vậy, tay cô cũng bôi đầy bột đỏ.
Âu Hân không tiến vào trong mà đứng im ngoài cửa đợi người bên trong
dậy đi ra. Cô biết Trương Hạ Sảnh tự mình ra tay đâm cô hẳn trong đầu
vẫn mang một chút tâm lí đâm cô chết nên cô mới lợi dụng mà biến hình
thành ma đi dọa cô ta một trận.
Lúc nhìn Trương Hạ Sảnh trợn tròn mắt mặt cắt không còn giọt máu nhìn "bóng ma váy trắng toàn thân một màu máu" trước cửa mà Âu Hân phải cắn
răng nhịn cười.
Âu Hân nhẹ nhàng lên tiếng mang theo chút âm u và khí lạnh.
- Sao cô giết tôi?
Trương Hạ Sảnh đứng im bất động tai chỗ cơ thể run bần bật, mắt trợn to nhìn.
Âu Hân ngước khuôn mặt " máu " của mình lên nhìn. Đôi mắt cô đỏ hoe
do cô cố ý tạo ra kết hợp với khuôn mặt khiến Trương Hạ Sảnh sơ gần như
phát ngất ngã ngồi trên đất. Miệng cô ta la to một tiếng " a ".
Lúc này Âu Hân mới từ từ tiến vào. Bước chân cô nhẹ nhàng không phá
ra tiếng làm người ta cảm tưởng như cô đang bay chứ không phải đang đi
trên đất. Chiếc váy trắng trùng xuống đất đã chế đi đôi chân đang đi của cô nên người đối diện hoàn toàn là nghĩ cô đang bay. Trương Hạ Sảnh
hoảng sợ không đứng dậy được bò lùi về sau.
Âu Hân lại cất giọng lạnh mà ồm ồm lên một lần nữa.
- Sao cô lại giết tôi?
Trương Hạ Sảnh ôm lấy đầu mình liên tục lắc, nước mắt cô ta chảy ra ướt đẫm khuôn mặt.
Âu Hân thầm khinh bỉ trong lòng. Gan nhỏ như vậy thế mà lại đích thân đạp ga đâm cô. Nhưng mà nhờ gan cô ta nhỏ như vậy nên tâm tình Âu Hân
rất vui.
- Không.... Không... Tôi không giết cô. Tôi không giết cô.
Trương Hạ sợ hãi tới mặt trắng bệch kêu lên.
- Tôi nhìn thấy rõ cô đầm tôi. Cô đâm chết tôi rồi.
- Không... Cô không chết.... Cô không chết.
Âu nhẹ nhàng lướt đi nhanh xung quanh người cô ta, giọng vang lên một cách thê lương.
- Cô có biết dưới này lạnh lắm không. Tôi hàng ngày ngồi một mình dưới này thật sự rất lạnh, rất cô đơn.
Trương Hạ Sảnh ôm đầu ngồi co lại. Âu Hân có thể thấy rõ cô ta đang run sợ tới mức nào. Cô lại cất giọng buồn buồn đau khổ.
- Tôi ở nơi này cô đơn lắm. Khắp người đều đau đớn, đau đến muốn vỡ
vụn xương cốt. Tôi ở nơi này không có ai bầu bạn.... Cô đi với tôi đi.
Câu cuối cùng Âu Hân cố ý ghé sát vào tai Trương Hạ Sảnh nói. Quả
nhiên như dự đoán cô ta kích động bật dậy kêu gào và điều nằm ngoài dự
đoán là Âu Hân nhất thời không để ý bị cô ta đẩy ngã lưng đập vào thành
giường.
Cũng may Trương Hạ Sảnh đã bị Âu Hân làm cho tâm tình kích động nên
hoàn toàn không để ý những điều này mà ôm đầu chạy ra khỏi phòng. Âu Hân cắn răng chịu đau đứng bật dậy túm váy chạy theo. Cô là người từng
luyện tập võ cho nên bước chạy nhanh hơn một tiểu thư khuê cát.
Âu Hân nhanh chóng đứng trước mặt Trương Hạ Sảnh, cất giọng giận dữ.
- Tôi rất cô đơn, cô phải đi với tôi.
- KHÔNG.... TÔI KHÔNG ĐI! TÔI KHÔNG ĐI!
Trương Hạ Sảnh hét lên rồi định quay người bỏ chạy. Âu Hân vẫn là phản ứng nhanh hơn chắn trước mặt cô ta, quát lên giận dữ.
- CÔ PHẢI ĐI VỚI TÔI.
- Không....Á...
Trương Hạ Sảnh vừa nói một chữ không liền lùi lại hụt chân ngã xuống
cầu thang. Âu Hân nhìn thấy nhưng không giơ tay kéo lại. Về việc này cô
cũng tính kĩ rồi.
Âu Hân bước nhẹ xuống cầu thang đừng lại cạnh Trương Hạ Sảnh đang nằm bất tỉnh trên đất. Cầu thang Trương gia thiết kế cứ 10 bậc là có một
bậc nghỉ nên Âu Hân mới để im cho Trương Hạ Sảnh ngã xuống. Ngã có 10
bậc như này không đáng là gì. Âu Hân cúi xuống nhìn vết thương trên trán Trương Hạ Sảnh một chút rồi đứng dậy. Cũng chưa có bị thương nặng bằng
cô.
Âu Hân nhanh chóng thay đồ ra, vào nhà tắm bên dưới rửa mặt dọn đồ.
Lúc đi ra cô đã hoàn toàn như trước chỉ là bộ tóc giả Âu Hân thấy thích
nên chưa bỏ ra. Âu Hân đeo gang tay vào đi tới chiếc điện thoại bàn ấn
gọi cấp cứu. Xòn xuôi cô đội mũ lên rời đi.
++++----
Về đến Tử Uyển Âu Hân lại tìm đến bờ tường phía sau để đi vào. Không
ngờ tới tại đây lại gặp được một người. Trước mắt Âu Hân là một dáng
người cao dáo với mái tóc màu vàng được buộc cao lên, trên người cô ta
cũng mặc bộ đồ màu đen bó sát đang chuẩn bị nhảy tường.