Âu Hân hôn mê đến chiều tối ngày hôm sau mới tỉnh. Vừa tỉnh dậy cô đã mặt
nhăn mày nhó. Khắp người đều đau. Âu Hân khẽ kêu một tiếng.
Vương phu nhân đang gọt hoa quả ở bàn thấy vậy thì chạy ngay đến.
- Tiểu Hân, tỉnh rồi.
Bà cất giọng trầm ấm, đôi mắt bà ươn ướt, tay bà vuốt nhẹ mái tóc cô. Âu Hân khẽ chớp mắt hai cái mới nói nhẹ.
- Mẹ... Sao con lại ở đây?
- Còn bé này. Còn không nhớ gì sao?
Được bà nhắc nhở, Âu Hân khẽ nhắm mắt nhớ lại lý do sao bản thân lại ở đây.
Lúc đó có người dùng máy Tố Mai gọi cho cô nói rằng cô ấy bị tai nạn, cô liền chạy ngay tới đó. Tới đó nhưng không thấy vụ tai nạn nào lúc
quay ra thì....
Âu Hân nhớ tới đây thì đôi mắt mở to ra. Đúng lúc này thì cánh cửa mở ra, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
- Bác, con vừa xuống dưới hỏi tình hình của Âu....
Trương Hạ Sảnh ngừng lại khi thấy Âu Hân mở to mắt trừng trừng nhìn
mình. Có tật giật mình, Trương Hạ Sảnh sửng sốt làm rơi chiếc túi xách
đang cầm trên tay xuống.
Vương phu nhân thấy biểu hiện của Trương Hạ Sảnh như vậy có phần nghi ngờ nhưng rất nhanh sau đó đã gạt đi. Bà đoán chắc còn bé này thấy Âu
Hân tỉnh lại thì bất ngờ, vui mừng thôi nên cũng không để ý nữa.
- Mẹ ra ngoài gọi Tiểu Lăng đến kiểm tra lại cho con.
Bà quay ra dặn dò Âu Hân một câu rồi đi ra ngoài. Thấy bà đã ra ngoài Âu Hân liền bật cười một tiếng.
- Tôi không biết là cô mất kiên nhẫn tới vậy đấy. Vài hôm trước còn
mời tôi đi uống trà vài hôm sau lại không còn kiên nhẫn tới mức đích
thân ra tay.
Phải, Âu Hân cô đã nhìn thấy, nhìn thấy gương mặt sang trọng quý
phái của Trương Hạ Sảnh ngồi trên ghế lái. Sự việc lúc đó đúng là xảy ra rất bất ngờ, cô cũng không kịp làm gì ngoài việc mới quay đầu lại. Sau
đó cô vẫn chưa ngất hẳn, cô còn biết sau khổ chiếc xe của Trương Hạ Sảnh bỏ đi thì bên tai cô có tiếng giày cao gót đạp trên nền bê tông đi tới
cạnh cô. Ngay sau đó thì tiếng giày này cũng xa dần, cô cũng vì cơn đau
quặn thắt ở bụng ngất lịm đi.
Nghĩ tới cơn đau quặn thắt ở bụng Âu Hân vô thức cụp mắt xuống nhìn bụng mình. Có vẻ đầu xe đụng mạnh vào bụng nên như vậy.
Trương Hạ Sảnh nghe Âu Hân mỉa mai như vậy thì chỉ im lặng bất động tại chỗ.
Trong lòng cô ta đấy lên sự lo lắng bất an. Cô ta vì muốn kế hoạch lần
này thành công mà đích thân ra tay. Nhưng người ta vốn dĩ không chết,
không bị chấn thương gì nặng mà còn nhìn thấy mặt cô ta. Nếu Đồng Âu Hân nói cho Vương Kì Hạo biết vậy...cả Hạ gia cô ta đều có thể tán gia bại
sản.
Đang lo lắng bất an thì Trương Hạ Sảnh thấy Vương Kì Hạo đi vào. Cô ta khẽ lùi lại vài bước không dám nhìn thẳng vào anh.
- Không sao rồi. Ở bệnh viện hai, ba ngày nữa là có thể xuất viện. Về nhà nghỉ ngơi vẫn tốt hơn ở bệnh viện toàn màu trắng này.
Sau khi thăn khám xong Lý Nhạc Lăng buông đùa một câu. Vương Kì Hạo
ngồi xuống ghế cạnh giường nắm tay Âu Hân đang đặt trên bụng. Anh cất
tiếng nhẹ nhàng hỏi:
- Em có thấy người đâm mình là ai không?
Trương Hạ Sảnh giật mình, tay giấu trong túi áo đã đổ mồ hôi, cơ thể
cô ta run nhẹ. Hiển nhiên biểu hiện này rất rõ, và trong tình huống này chỉ có một người để ý.
Âu Hân kín đáo liếc mắt nhìn Trương Hạ Sảnh đang run run trong góc. Cô mỉm cười nhẹ nhìn Vương Kì Hạo khẽ lắc đầu.
- Lúc đó bất ngờ quá em không nhìn được gì hết.
- Tố Mai không sao. Cô ấy đang nghỉ ngơi ở phòng của Nhạc Lăng. Em không cần phải lo lắng nữa.
- Tố Mai là làm sao?
Vương Kì Hạo không trả lời cô ngay mà quay lại nhìn mẹ Vương.
- Mẹ về nấu cho vợ con bát cháo được không. Vợ con mới tỉnh chắc đói lắm.
- Đấy, còn không nhắc là mẹ quên mất. Để mẹ về nấu rồi mang đến
- Bác nấu cháo loãng một chút và nhạt thôi nha. Âu Hân mới tỉnh chỉ nên ăn vậy thôi.
Lý Nhạc Lăng thấy Vương phu nhân cầm túi xách nên đi ngay thì với theo nhắc một câu. Vương phu nhân cười hiền một cái rồi đi về.
Trương Hạ Sảnh thấy Âu Hân đã không nói ra nên cũng an tâm hơn mà
quay người đi về. Tuy trong lòng thắc mắc không biết tại sao Đồng Âu Hân không nói ra chính cô ta là người đã đâm mình nhưng thiết nghĩ chỉ cần
đã không nói ra rồi vậy cũng tính là đã bỏ qua đi.
Lúc này trong phòng còn có ba người Âu Hân, Vương Kì Hạo và Lý Nhạc Lăng thì Vương Kì Hạo mới trả lời câu hỏi lúc giờ của cô.
- Tố Mai bị bắt cóc nhưng không sao hết. Người ta chỉ đơn giản là đem cô nhốt lại một chỗ thôi.
Đến đây thì Âu Hân cũng hiểu được kế hoạch của Trương Hạ Sảnh. Kế
hoạch này nếu nói thẳng ra thì cũng hay nhưng người ra tay lại chưa lại
quá run đi. Bởi vì quá run nên Âu Hân cô mới chỉ thương nhẹ một cái trên đầu.
- Em thật là không nhìn thấy?
Vương Kì Hạo lên tiếng nghĩ ngờ. Âu Hân tươi cười gật nhẹ đầu một
cái. Thù ai người đấy tự trả. Âu Hân muốn tự bản thân trả lại mối thù
này với Trương Hạ Sảnh mà không có bất kì sự can thiệp của người khác.
Nghĩ tới việc này Âu Hân lại thầm khinh bỉ Vương Kì Hạo một câu. Vương
Kì Hạo chính là có thù nhưng toàn để người khác chịu hậu quả thấy. Nếu
nói ra lần bị thương này còn không phải nguyên nhân do anh sao. Kiếp quá đào hoa nên con gái nhà người ta mới tìm cô làm ra cái việc này.
Âu Hân đã một mực nói không nhìn thấy Vương Kì Hạo cũng không hỏi
nữa. Anh liếc Lý Nhạc Lăng một cái, hai người âm thầm trao đổi nhựa bằng ánh mắt.
Ba ngày sau Âu Hân đã có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Cô đã tính kĩ cả rồi, đợi nghỉ thêm hơn tuần nữa cô sẽ đi tìm Trương Hạ Sảnh trả
mối thù này. Và thời gian đúng là không phụ lòng Âu Hân.
Vì được Vương Kì Hạo để ý chăm sóc chu đáo mà hơn một tuần sau Âu Hân đã hoàn toàn bình phục như trước. Chiều tối hôm nay Âu Hân vào bếp làm
món bánh mang ra cho mọi người ăn nói là muốn mọi người cùng nhau ăn rồi cho nhận xét. Mọi người ở đây không ai khác chính là quản gia và lính
cảnh vệ quanh nhà. Và hiển nhiên với lí do này của thiếu phu nhân thì
không ai có thể từ chối. Và cuối cùng mọi người cùng nhau đi vào giấc
ngủ.
Âu Hân lên phòng chuẩn bị đồ là bộ quần áo đen, chiếc váy dài màu
trắng và một bộ tóc giả màu đen. Cô chọn ngày hôm nay thực hiện vì Vương Kì Hạo bận công việc sẽ không ở nhà vài ngày.