Tề Phi kinh ngạc đến tuột cả ly rượu trong tay. Tiếng choang vang lên,
Khương Ngọc Dao quay sang nhìn biểu hiện của Tề Phi nhíu mày.
- Ha, cha tôi giao cho cô đi giết Đồng Âu Hân. Lý do?
- Ngài ấy nói rằng cô ta là điểm yếu của Vương Kì Hạo, chỉ cần tôi
khống chế được cô ta giúp cho anh thuận lợi giết được Vương Kì Hạo thì
tôi coi như lấy công chuộc tội.
Tề Phi nhếch nhẹ môi cười. Thú vị! Quả thật vô cùng thú vị! Tề Phi
suy nghĩ xem bản thân có nên nói cho Khương Ngọc Dao biết Đồng Âu Hân
chính là một con " sói hoang " không, nhưng suy đi nghĩ lại thì vẫn là
không nói. Qua vụ việc lần trước cậu đã cho người điều tra kĩ Đồng Âu
Hân và Jenly Xeno, đến giờ vẫn là chưa có tin gì nhưng khả năng lần
trước Âu Hân bộc lộ thì vẫn là không thể coi thường. Khương Ngọc Dao nói Đồng Âu Hân là một con tép, giết không cần sức lực, quả thật đánh giá
năng lực bản thân quá cao rồi.
Dù sao cũng là người của mình, Tề Phi nghĩ cũng nên nhắc nhở một
chút, để xem Khương Ngọc Dao được cha cậu coi trọng có cái IQ cao bao
nhiêu.
- Cô đã điều tra kĩ Đồng Âu Hân chưa?
- Không những đã điều tra kĩ mà tôi còn gặp rồi.
Tề Phi cười cười, lý rượu trong tay được cậu lắc qua lắc lại.
- Kể một chút xem nào.
- Không có gì thú vị để kể. Đầu óc người phụ nữ đó quá đơn giản,
chính là kiểu tiểu thư khuê cát không hiểu cái gì ngoài việc ăn và sống.
Tề Phi nghe xong mà bật cười lớn. Với cái trí tuệ này của Khương Ngọc Dao thì cậu nghĩ Đồng Âu Hân mới là người không cần dùng sức cũng có
thể giết được cô ta.
- Được rồi, việc cô thì cô cứ làm. Tôi bây giờ phải đi thăm người anh em tốt đây.
- Tôi cũng đi cùng anh. Ông chủ cũng dặn tôi khi ở đây phải chú ý Dịch Cẩn.
- Tuỳ cô.
++++---
Mới đó mà cũng hai tuần trôi qua, Âu Hân vì việc nói cho hội đồng học viện biết chuyện cô đã thất thân mà hai tuần này mệt đến thở không nổi. Cô liên tục bị " thỉnh " lên học viện nói chuyện. Cuối cùng vẫn là phải nhờ Vương Kì Hạo đích thân ra mặt mới xong chuyện.
Âu Hân chính thức thông báo rút khỏi cuộc thi và an ổn làm một học viên ở học viện học nốt năm cuối.
Nhưng có một điều rất lạ trong khoảng thời gian này.
- Tố Mai, cậu có nghe được tin gì về Hạ Doanh Doanh vắng mặt suốt hai tuần nay không?
- Không có. Cậu nói mình mới nhớ. Trước ngày cậu quay lại học viện thì Hạ Doanh Doanh đã vắng mặt vài ngày rồi.
Đúng vậy, chính là việc Hạ Doanh Doanh vắng mặt là điều kì lạ trong
suốt hai tuần qua. Vụ việc lần này của cô nếu theo lẽ thường thì Hạ
Doanh Doanh chắc chắn sẽ không vắng mặt, cô ta chắc chắn sẽ làm to
chuyện này để cô bị đuổi học. Nhưng Hạ Doanh Doanh lại vắng mặt. Kì lạ.
Âu Hân tạm biệt Tố Mai ở cổng trường.
- Âu Hân.
Âu Hân đang định bước lên xe thì có người gọi. Mà giọng nói sang chảnh này là....
- Âu Hân, tôi muốn nói chuyện với cô. Sẽ không gây mất thời gian của cô đâu.
- Trương tiểu thư có gì thì cứ nói thẳng.
Âu Hân đáp lại nụ cười như có như không.
- Bên kia có quán trà, chúng ta vào đó nói chuyện.
Trương Hạ Sảnh không đợi Âu Hân đồng ý mà đi thẳng. Âu Hân thở dài
một tiếng rồi đi theo. So với việc đỡ " chiêu " của Hạ Doanh Doanh thì
Âu Hân thấy đỡ " chiêu " của Trương Hạ Sảnh là mệt mỏi gấp mấy lần. Vài
lần gặp phải " chiêu " của Trương Hạ Sảnh thì Âu Hân cũng đánh giá được
Trương Hạ Sảnh ra dáng đầu óc hơn Hạ Doanh Doanh nhiều. Mà Âu Hân thấy
mình sợ thế cũng hơi không được. Dù sao Trương Hạ Sảnh cũng 25 tuổi rồi, đầu óc đúng là phải trưởng thành hơn.
Âu Hân theo Trương Hạ Sảnh vào một quán trà mang phong cách cổ kính. Âu Hân rút cái ghế thấp ra rồi ngồi xuống.
- Trương tiểu thư có việc gì cứ nói thẳng.
Âu Hân vừa ngồi xuống đã vào vấn đề chính ngày. Cô không muốn mất
thời gian nói chuyện với Trương Hạ Sảnh, tốn quá nhiều năng lượng.
Trương Hạ Sảnh nhếch môi nhìn Âu Hân cười khinh bỉ.
- Loại con gái như cô cũng trèo nhanh thật. Cô muốn gì nói đi, tôi
đáp ứng. Nhưng tôi nói luôn cho cô biết, cô tưởng cô gần gũi với A Hạo
là được tài sản của Vương gia sao? Tôi sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.
Âu Hân nở một nụ cười ngớ ngẩn. Đúng thực, cô là đang không loát được lời " vàng " này của Trương Hạ Sảnh. Thường thì mấy lời này hay gặp ở
mẹ chồng xem mặt con dâu mà không vừa ý.
- Trương tiểu thư đừng suy bụng ta ra bụng người như vậy chứ. Là cô cần hay tôi cần thì...cô hiểu rõ nhất mà.
Trương Hạ Sảnh vì bị nói trúng tim đen mà mặt đanh lại nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Tôi là tiểu thư duy nhất của Trương gia còn cô chỉ là loại không
cha không mẹ được nhặt nuôi mà thôi, cô nghĩ là ai mới là người cần tài
sản đó. Đồng Âu Hân, tốt nhất cô nên suy nghĩ cho kĩ, nếu mục đích cô
tiếp cận A Hạo bị lộ ra thì cô một xu cũng không rõ, chỉ sợ đến lúc đó
mạng cũng không còn. Cô không biết anh ấy đáng sợ đến thế nào đâu. Vậy
nên lúc này nhân lúc anh ấy không biết mục đích của cô thì ra giá đi rồi cút khỏi đây.
- Ây cha, Trương tiểu thư nói vậy làm tôi đột nhiên thấy mục đích đó
quả thật thú vị. Có vẻ như tôi nên thử nhỉ. Đầu tiên tôi sẽ quyến rũ cho Vương Kì Hạo yêu chết mê chết mệt tôi rồi sau đó tôi sinh con cho anh
ấy, sinh cháu cho Vương gia. Cô nghĩ xem lúc đó không phải là rất giống
với kiểu tôi thành bà hoàng sao?
Âu Hân tươi cười mà đáp.
Tài sản Vương gia cô không có hứng thú. Cha cô có tiền thì việc gì cô phải thèm chỗ tài sản đồ máu mới có được đó làm gì. Nhưng mà nói việc
sinh con cho Vương Kì Hạo thì Âu Hân khéo léo vỗ mặt mình một cái để
nhắc bản thân tỉnh. Cô chỉ chọc Trương Hạ Sảnh thôi, còn việc đó cô....
hình như cũng không có hứng thú.
- Nếu Trương tiểu thư nói xong rồi vậy tôi xin phép đi trước.
- Đồng Âu Hân, cô không yêu anh ấy, cũng không xứng với anh ấy. Chỉ
có tôi là yêu anh ấy và cũng chỉ có tôi là xứng với anh ấy. Tôi nói
chuyện nhẹ nhàng cô không thích vậy đừng trách tôi ra tay độc ác với cô.
Âu Hân dừng bước chân vài giây sau đó xoay người lại.
- Trương tiểu thư cứ tự nhiên.
Nói xong cô xoay người đi thẳng. Âu Hân cô chán ngấy cái việc cứ mỗi
lần gặp Trương Hạ Sảnh là lại toàn nói mấy chuyện tào lao này rồi.