Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 106: Chạm mặt cô gái họ Khương




Tối hôm đó Âu Hân lại nhận được cuộc gọi của Tố Mai nói rằng cuộc thi sắp diễn ra và cô phải tới học viện. Âu Hân nằm trên giường đợi Vương Kì Hạo vào rồi sẽ nói chuyện nhưng nằm đợi đến lúc cô buồn ngủ nặng trĩu hai con mắt mà Vương Kì Hạo vẫn chưa về phòng.

Âu Hân đành phải ôm cục tức ngồi dậy ra khỏi phòng tìm anh. Cũng đúng lúc đó ánh mắt cô lại bắt gặp Vương Kì Hạo cũng bước ra khỏi thư phòng nhưng anh lại mở cửa phòng bên cạnh.

Vương Kì Hạo có cảm giác có người đang nhìn liền quay mặt lại thì thấy Âu Hân đang tròn mắt đứng trước cửa phòng. Ánh mắt anh hiện lên tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng bị giấu đi.

- Anh...

Mãi một lúc lâu sau Âu Hân mới đi tới trước mặt anh mở miệng hỏi.

- Tạm thời tôi sẽ ngủ phòng ở phòng này. Muộn rồi em về ngủ đi. Chúc ngủ ngon.

- Khoan...khoan đã.

Thấy Vương Kì Hạo định đi vào phòng Âu Hân vội nắm lấy cánh tay anh giữ lại.

Âu Hân như không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của Vương Kì Hạo mà vội nói.

- À, tôi có chuyện muốn nói. Chuyện là ngày mai tôi bắt đầu phải quay lại học viện học. Anh...

- Ừm. Tôi sẽ dặn Tiểu Trạch đưa em đi.

Vương Kì Hạo nở nụ cười nhẹ rồi xoay người đi vào phòng.

Âu Hân nhìn bóng anh đã biến mất sau cánh cửa chợt thấy lòng mình hụt hẫng. Cô thở dài một tiếng rồi quay về phòng.

Cả đêm hôm đó Âu Hân chập chờn giấc ngủ thành ra sáng dậy trông mặt cô phờ phạc không có tí sức sống nào. Viên quản gia hỏi nhưng Âu Hân chỉ đáp qua loa. Chợt nhận ra điều gì đó Âu Hân vội hỏi:

- Quản gia, Vương... À là Kì Hạo, anh ấy chưa dậy à?

- Thiếu gia đã ra ngoài từ sớm. Dạo này công việc có hơi nhiều một chút.

Viên quản gia đẩy gọng kính rồi nhẹ nhàng trả lời. Âu Hân gật đầu, ánh mắt cô lơ đãng nhìn bình hoa trên bàn ăn.

- Quản gia, ông bỏ hết hoa này đi. Trang trí bằng hoa nào nhiều màu sắc vào. Nhìn bình hoa này ảm đạm quá rồi.

Âu Hân vừa chỉ vào bình hoa cắm toàn hoa bồ công anh vừa nhẹ nhàng nói. Haiii, dù sao cũng biết hoa này là thế nào rồi, cô cũng không thích hoa này, trang trí trong nhà trông chẳng có tí ấm áp nào.

Viên quản gia cười nhẹ rồi vui vẻ gật đầu.

Âu Hân ăn xong bữa sáng rồi vội đi tới học viện.

++++---

Tại học viện....

Vừa thấy bóng dáng Âu Hân xuống xe Tố Mai đã đứng ở cổng học viện vẫy tay nhiệt tình như bạn bè lâu năm chưa gặp.

- Cậu tới muộn quá đấy. Nhìn đế giày mình xem, nó đợi cậu tới mòn cả rồi.

Âu Hân cười đập nhẹ vai bạn một cái.

- Cậu đấy, còn không mau tới học viện để lôi kéo phiếu bầu thì người khác sẽ giành hết của cậu đấy.

- .... Tố Mai, mình không thể tham gia cuộc thi này được nữa.

Tố Mai ngạc nhiên nhìn Âu Hân. Âu Hân cũng không để cô phải mở miệng hỏi mà kể hết mọi chuyện từ đầu tới cuối cho cô nghe. Dù sao Tố Mai cùng biết thân phận của cô rồi, nói ra cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là biểu cảm của cô bạn hơi vượt quá tưởng tượng của Âu Hân một chút.

Tố Mai đã ngây người, sững sờ cả buổi trời trước lời kể của Âu Hân.

- Này, cái này.... nếu thầy cô của học viện biết thì chính là bị đuổi học đấy.

- Đuổi học thì chắc là không đâu. Dù gì với thân phận của mình bây giờ họ cũng sẽ không dễ dàng đuổi.

- Âu Hân, việc này chỉ cần cậu không nói, mình không nói cậu vẫn có thể tham gia cuộc thi và yên ổn ở lại học viện.

Âu Hân lắc đầu, bắt đầu giải thích.

- Cậu nghĩ cậu không nói, mình không nói là có thể ổn được sao? Cậu còn không hiểu Hạ Doanh Doanh sao? Cô ta lại có thể dễ dàng không làm gì à? Tốt hơn hết là vẫn cứ nói với hội đồng học viện trước. Như vậy vẫn hơn là để Hạ Doanh Doanh thêm muối thêm mắm vào câu chuyện.

Tố Mai gãi đầu vẻ suy tư, sau đó cô bạn thở dài một tiếng.

- Nếu bị đuổi học thật thì sao?

- Lợi dụng chức quyền Vương Kì Hạo một chút. Chắc không đến nỗi chức quyền anh ta có chỉ để làm cảnh đâu.

- Tố Mai, cô Mari đang tìm cậu ở thư viện kìa.

Âu Hân vừa nói xong thì có một bạn học viên nữ chạy ra. Âu Hân và Tố Mai tạm dừng câu chuyện. Đợi Tố Mai đi khuất Âu Hân cũng đi đến nhà vệ sinh.

Vừa đến khúc rẽ thì Âu Hân va phải một người, cô loạng choạng lùi lại.

Khi định hình được Âu Hân mới để ý đến người mà bản thân vừa đụng vào. Đó là một người con gái rất đẹp, cô gái đó có vẻ hơn cô vài tuổi vì cô ấy đẹp một nét đẹp trưởng thành và quyến rũ. Cô ấy có mái tóc vàng được uốn xoăn gợn sóng. Nhìn cách ăn mặc của cô ấy và kiểu tóc Âu Hân đang nghĩ cô ấy hình như là người phương Tây nhưng đến khi nhìn gương mặt và đôi mắt cô ấy thì Âu Hân lại nghĩ cô ấy là người phương Đông vì gương mặt và đôi mắt đó mang đậm nét người phụ nữ Châu Á.

Vì mải quan sát cô gái đó mà Âu Hân đã đứng im như tạc tượng mãi đến lúc cô gái đó mở miệng Âu Hân mới sực tỉnh.

- Tôi xin lỗi. Cô không sao chứ?

- Hả?.... À không, tôi không sao. Tôi là người xin lỗi mới phải, là tôi đi không chú ý.

Âu Hân vội cười xã giao rồi cúi nhẹ người như bày tỏ sự xin lỗi. Âu Hân lúc này cũng biết cô gái này cũng là người Trung Quốc.

- Cô nhìn rất lạ. Tôi chưa thấy cô ở học viện bao giờ.

- Tôi tốt nghiệp ở đây 4 năm rồi. Hôm nay có dịp nên tôi về thăm. Tôi họ Khương, chào cô.

- Tôi họ Đồng. Rất xin lỗi vì việc hồi nãy.

- Không sao. Tôi không để ý. Tôi có việc phải đi rồi. Chào cô.

Cô gái họ Khương đó nói rồi quay người đi luôn nhưng vừa đi được vài bước thì quay người lại nhìn Âu Hân nở một nụ cười sâu.

- Có duyên chúng ta sẽ gặp lại.

Trước câu nói đầy sâu xa đó Âu Hân cũng không để ý nhiều. Cô xoay người rời đi.

Cô gái họ Khương lại quay người nhìn cô một lần nữa, ánh mắt cô ta lộ ra sự sắc bén nhìn chằm chằm bóng dáng cô đi khuất.