Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 35: Nhân gia biết sai rồi.




Lục Sính nhìn cô một cái:

"Này liền phải xem biểu hiện của em, em nếu còn dám dở trò gì, anh đây không thao cho em tàn phế thì thực phải xin lỗi em."

Tô Tịch Nhan tâm tư thiên hồi bách chuyển, hốc mắt đỏ lên mà mở miệng.

"Em kia không phải bị anh bức sao? Anh nói một chút xem anh đối với em đã làm cái gì?"

Những lời còn lại cô không dám nói tiếp, bởi vì Lục Sính hắn đang cười.

"Anh đối với em làm cái gì?"

Tô Tịch Nhan nuốt khan nước miếng, sợ tới mức một câu cũng không dám nói.

Lục Sính rống giận:

"Em nói cho anh."

Tô Tịch Nhan lắc đầu, bị dọa nước mắt lưng tròng._nacapuuu

Lục Sính vỗ vỗ mặt cô:

"Cẩu đồ vật, anh thích em mới đối với em làm như vậy, những nữ nhân khác anh đây là khinh thường làm như vậy đó, liền em còn không biết tốt xấu à!"

Tô Tịch Nhan là tình nguyện hắn không thích mình, cũng không nghĩ muốn từ nhỏ bị hắn xâm phạm mà lớn lên.

Nước mắt không biết cố gắng mà chảy xuống dưới, Lục Sính nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.

"Tô Tịch Nhan, đời này hai ta liền liều mạng cột chung vào nhau đi, anh thật muốn nhìn em có thể hay không rời khỏi tay anh!"

Tô Tịch Nhan run sợ, bởi vì giờ phút này Lục Sính thoạt nhìn thật là khủng khiếp.

"Không được khóc."



Tô Tịch Nhan không khóc, cắn cắn môi, ánh mắt cũng không dám nhìn hắn.

"Nhìn cái tính tình thối hoắc của em đi, làm như gả cho anh khiến em chịu nhiều ủy khuất lắm vậy, anh là nơi nào bạc đãi qua em? Em muốn cái gì mà anh không thỏa mãn cho em được? Nhưng em thì sao? Em đâu? Cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào ở bên ngoài câu tam đáp tứ "

Tô Tịch Nhan có chút chột dạ, ánh mắt né tránh.

Lục Sính hừ lạnh:

"Tô Tịch Nhan, anh cùng em là hảo hảo mà nói chuyện thương lượng đó, em đừng ép anh, bằng không anh thực không dám đảm bảo chính mình có thể hay không một phát bắn chết em."

Cô mặc kệ hiện giờ là cái gì ở trước mặt, đều không có gì quan trọng hơn sinh mệnh .

Mạng nhỏ nếu là không có, những cái khác đều là nói suông.

Tô Tịch Nhan vội vàng mở miệng:

"Chẳng lẽ sau kết hôn em còn không ngoan sao?"

Lục Sính bị tức mà cười:

"Ngoan, ngoan mà dấu anh đi tìm Tô Bắc Sơn muốn dời đi gia sản? Em ngoan mà trước đó bắt được công văn liền giấu đi? Em ngoan mà lại nhớ thương đi tìm nữ nhân khác cho anh? Ngoan mà cả ngày ở nhà tìm hạ nhân đi tìm hiểu tin tức? Đây là cái mà em gọi là ngoan sao?"

Tô Tịch Nhan không rên một tiếng, tìm hiểu tin tức là việc nhỏ, phía trước mới chính là đại sự.

Những cái đó đại biểu cô cùng Lục Sính không phải một lòng, bằng không như thế nào sẽ đem đồ vật giấu đi.

Bình thường Lục Sính không tiếc phản ứng cô, đều là từng cái từng cái sự tình cho cô tích cóp, thấy không sai biệt lắm liền lấy ra cùng nhau tính sổ.


Bằng không nếu mỗi cái đều tính, sợ là cái nhà này mỗi ngày đều là gà bay chó sủa.

"Em, em biết sai rồi, em bảo đảm về sau sẽ không dám nữa."

Lại là những lời này, Lục Sính nghe đến lỗ tai muốn đóng kén.



Mỗi lần đều bảo đảm thật tốt, nhưng xoay người cô lại như cũ làm theo ý mình.

Lục Sính hừ lạnh, Tô Tịch Nhan cắn cắn môi đĩnh đĩnh v*ú.

"Người ta biết sai rồi mà, anh đừng mắng em nữa."

Lục Sính trong lòng buồn bực muốn chết, nhìn cô một cái, tay ngứa thật muốn đánh cô một trận.

Cô như là nhìn ra ý tưởng đó, với tay ôm chặt cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn rồi đảo thân tự mình nằm phía trên, giơ tay đỡ dương v*t tự mình ngồi lên.

Sợ hắn động thủ, Tô Tịch Nhan biểu hiện thực hảo, không đến một hồi liền làm Lục Sính thần sắc khôi phục như cũ._wattpad-nacapuuu

Tô Tịch Nhan nắm giữ lực đạo không tốt, Lục Sính đỡ mông cô động lên.

Hắn có thao lộng như thế nào cô cũng không dám quỷ khóc sói gào, lúc này hắn mới xem như bình ổn lửa giận trong lòng.

Tô Tịch Nhan bị thao đến hai chân run rẩy, một giờ mới kết thúc chiến đấu.

Lục Sính ôm cô đi phòng tắm, Tô Tịch Nhan đến đứng cũng không vững.

"Từ hôm nay trở đi, buổi sáng chạy bộ một giờ."

Tô Tịch Nhan thể chất còn tính có thể, chính là chịu không được bị hắn lăn lộn.

Không dám không đồng ý, Tô Tịch Nhan rầu rĩ lên tiếng.

Khó có được cùng nhau ăn cơm sáng, lúc trước đều là Lục Sính đi rồi cô mới đứng dậy.

Sau khi ăn xong Lục Sính tuy vội nhưng vẫn rút ra một giờ để nhìn chằm chằm cô ở sân chạy bộ.

Tô Tịch Nhan trong lòng đầy căm hận, một ngày muốn cô chạy ba giờ, đối với cô mà nói đây là một loại tra tấn.

Nhưng mặc kệ như thế nào cô đều phải kiên trì, bằng không Lục Sính sẽ nghĩ cách tiếp tục thu thập mình.