Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 2: Em không có, không tin anh có thể giết em




Edit: nacapuu

Tô Tịch Nhan thân thể cứng đờ, đùi bị ma sát đến nóng rát, cơ ngực giống như thép đè ép ngực cô đến sinh đau!

Lục Sính lung tung gặm cắn miệng làm cô đau đến nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.

Bên tai đều là tiếng thở hổn hển của hắn, biết hắn sẽ mau bắn, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cũng liền mười mấy phút Lục Sính liền bắn ra ngoài, khăn trải giường lưu lại một tiểu quán tinh dịch.

Lục Sính nằm ở một bên, Tô Tịch Nhan thân thể run rẩy cuộn thành một đoàn.

Quay đầu nhìn lại nhìn cô, Lục Sính duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng ngực.

Ngón tay cọ xát khuôn mặt, trong mắt thần sắc không rõ.

Tô Tịch Nhan run rẩy lợi hại, Lục Sính liền thấy phiền, một bàn tay vuốt ve phần cổ tuyết trắng của cô.

Năm ngón tay chế trụ cổ tăng thêm chút lực đạo, trong khoảnh khắc làm mặt cô đỏ bừng lên!

Nhưng cô lại không có giãy giụa, bởi vì cô biết, Lục Sính nếu muốn giết mình thì cô càng giãy giụa chỉ càng chết mau hơn.

"Nhìn tôi."

Tô Tịch Nhan hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía hắn, Lục Sính giờ khắc này thật muốn bóp chết cô, thật sự!

Lục Sính trong mắt đều là hàn ý, như là bão táp tiến đến trong cơn bão dữ.

Chỗ sâu trong con ngươi lạnh băng, tưởng chừng trong nháy mắt tiếp theo là có thể đem chính mình đóng băng ba thước.

Ngón tay lại tăng thêm chút lực, Tô Tịch Nhan suy nghĩ, chẳng lẽ chính mình liền phải lấy phương thức này cáo biệt nhân thế sao?

Tiếp theo nháy mắt, hô hấp được thông thuận, cô ho khan lên mấy cái.

Lục Sính vẻ mặt thị huyết hung hăng kéo kéo cô, da đầu tê dại, đau đến cô thuận thế giơ tay lên đầu.

Sau đó một bàn tay dùng sức đánh lên mặt cô, nháy mắt gương mặt liền xuất hiện mấy cái dấu ngón tay.

Lục Sính đem cô túm đến trước mặt mình, híp mắt, câu lấy khóe miệng, hướng nàng vành tai thổi khí nóng, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm.

Tô Tịch Nhan run rẩy, trong con ngươi đều là bất lực cùng khủng hoảng.

Ánh mắt hắn ở trên mặt cô tuần tra một lần, tay đang kéo tóc hơi hơi dùng sức đau đến cô theo tay hắn từ từ nâng thân thể lên.

"Tô Tịch Nhan, em có phải hay không muốn bị nam nhân thao?"

Tô Tịch Nhan đôi tay che lại đỉnh đầu, nước mắt lưng tròng: "Không có!!"

Lục Sính ha một tiếng: "Không có? Em lại nói một cái không có?"

Tô Tịch Nhan run rẩy thân thể nghẹn ngào mở miệng: "Này hết thảy đều là bút tích của Nhị di thái, bà ta muốn huỷ hoại em, muốn để cho Tô Tịch Nhã thay em gả cho anh......"

Trước kia Lục Sính tin những cái lý do thoái thác này của cô, nhưng trải qua vài lần điều tra theo dõi, dần dần hắn phát hiện chuyện này căn bản không đơn giản như vậy!

Nhị di thái đích xác muốn huỷ hoại Tô Tịch Nhan, nhưng cái nha đầu tinh ranh quỷ quái này mỗi lần đều có thể thoát được bẫy rập.

Nếu không phải thấy nàng ngây thơ hiền lành còn có chút ngốc nghếch thì Lục Sính hắn sẽ không phái người đi theo bảo vệ nàng.

Không cho người đi theo liền sẽ không phát hiện được thì ra cô cũng có những cái bí mật không muốn cho người ta biết.

Có khi Lục Sính cũng không dám tin tưởng, chính mình nuôi lớn một tiểu bạch thỏ nhưng từ khi nào lại biến thành một con tiểu hồ ly.


Thế nhưng dám to gan lớn mật làm những sự tình như thế.

Tỷ như muốn cho hắn đội nón xanh, Lục Sính thật không thể hiểu rõ, chính mình trừ bỏ có chút thô bạo điểm, có chút thích khi dễ nàng, có chút tuyệt tình tàn nhẫn, thì có chỗ nào lại chọc đến nàng làm cô một lòng muốn đội nón xanh cho mình?

Chính là hắn không biết, Tô Tịch Nhan không phải vật sở hữu của hắn, càng không biết, mấy năm nay hắn đối với vị hôn thê của mình làm ra những cái gì!

Có lẽ ở thế giới quan của hắn những thứ đó là hết thảy đều bình thường, nhưng ở thế giới quan của Tô Tịch Nhan đó là những chuyện không bình thường.

Người bình thường có thể đối một cái hài tử ngây thơ vô tri xuống tay được sao?

Nhưng hắn Lục Sính là có thể, hơn nữa còn làm được đến tâm không chút hổ thẹn.

Ý nghĩ của Lục Sính là: Tô Tịch Nhan dù sao tương lai cũng là thê tử của mình, chính mình đối với nàng làm cái gì đều có thể.

Chính là bởi vì cách làm của hắn dẫn tới Tô Tịch Nhan chán ghét và căm hận hắn, càng là cùng hắn học được từ trong xương cốt thị huyết tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình.

Tô Tịch Nhan nuốt nuốt nước miếng, khóe mắt dư quang lưu ý thần sắc trên mặt hắn, trong lòng bất ổn.

"Nói chuyện a?"

Lục Sính gầm nhẹ một tiếng, dọa Tô Tịch Nhan oa oa khóc lên.

"Ta không có, thật sự không có, không tin anh liền giết em đi."

Loại chuyện này đánh chết cũng không thể thừa nhận, thừa nhận kết cục sẽ so chết càng khủng bố.

Tô Tịch Nhan từng thấy qua Lục Sính là như thế nào tra tấn người, những cái thủ đoạn cùng những cái hình cụ âm trầm kia, không có gì khác cô sẽ được khiêng xuống dưới.

Lục Sính ha một tiếng, hung hăng đem cô đẩy đến ở một bên.

Tô Tịch Nhan quay người đôi tay ấn ở trên giường, trong mắt đều là hoang mang.

"Lăn trở về đi, tôi muốn nghỉ điểm, đừng tự tìm phiền phức!"

Lục Sính ném xuống những lời này rồi xuống giường, cô run run rẩy rẩy mặc xong quần áo, chạy chậm rời đi!

——————

Tác giả lời nói: Hèn mọn cầu heo heo, lăn lộn cầu heo heo.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~