Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 17: Xem em còn dám tìm đường chết nữa không!!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Nacapuu

——————

——————

Lục Sính nắm tay thành nắm đấm thật chặt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, xem thì máu lạnh vô tình, kỳ thật giờ phút này trong lòng hắn vạn phần đau lòng.

Nếu là có thể, hắn cũng không nghĩ đem viên đạn bắn vào trên người cô, hết thảy đều là cô bức hắn!

"Người tới, tìm cái bác sĩ lại đây."

Lục Sính không có tiến lên, mà là đứng ở mép giường tuyên bố mệnh lệnh.

Không đợi bác sĩ đến, Tô Tịch Nhan bị đau đến hôn mê bất tỉnh.

Vỏ đạn từ xương vai được lấy ra, toàn bộ hành trình Lục Sính đều ở bên cạnh cô.

"Lục thiếu soái, Tô tiểu thư thương thế không đáng ngại."

Lục Sính chính mình ra tay, trong lòng hiểu rõ, nhìn như rất nghiêm trọng, bất quá là bắn vào giáp cốt một chút thôi.

Nếu không phải hắn đã tiết chế lực, này phát súng có khả năng xuyên qua vai giáp cốt của cô rồi.

Lục Sính nhấp miệng, sắc mặt âm trầm.

Lý phó quan tiễn bác sĩ ra ngoài, Lục Sính xoa mặt ngồi ở mép giường.

"Thiếu soái, ngài đi nghỉ ngơi đi, tôi tới canh thiếu phu nhân cho."

Lục Sính lắc lắc đầu, nhíu mày mở miệng: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi!"

Lý phó quan muốn nói lại thôi, ngẫm lại vẫn là đi ra ngoài.

Lục Sính một đêm không ngủ, thường thường nhìn xem cô có phát phát sốt không, trời đã sáng, Tô Tịch Nhan cũng mở mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Tịch Nhan ai u một tiếng.

Lục Sính ha một tiếng: "Còn biết đau nha? Xem em còn dám hay không đi tìm đường chết!"

Động một chút bả vai làm đau đến xuyên tim, Tô Tịch Nhan là chịu không nổi mới ai u một tiếng, kết quả đổi lấy không phải an ủi lại là quở trách cùng trào phúng.

Tô Tịch Nhan há miệng nhưng không dám nói câu nào, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.

Lục Sính nghiêng đầu đi không nhìn, sợ chính mình lại mềm lòng.

Lý phó quan đưa tới cơm sáng, Lục Sính không ăn, nhìn Tô Tịch Nhan cơm nước xong mới rời đi.

Cả ngày Lục Sính cũng chưa lộ diện, Tô Tịch Nhan ở trên giường mơ màng hồ đồ vượt qua một ngày.

Ban đêm Lục Sính mới trở về, hai người không có giao lưu nói chuyện gì với nhau chỉ ở trên một cái giường ngủ.

Ngày kế Lục Sính như cũ vẫn là đi sớm về trễ, liên tiếp qua ba bốn ngày, mới kết thúc loạt sinh hoạt bình tĩnh như vậy.

Lúc này cách hôn kỳ chỉ dư lại hai ngày.

Tô Tịch Nhan đang ngủ ngon lành, cả bọc chăn bị người ôm lên.

Cô không nói chuyện, chỉ là nhìn xem Lục Sính.

Xe ra đến ngoài thành, không tới một hồi liền thấy mấy chiếc xe tải lớn.

Lục Sính đi xuống một chuyến, rồi trở về khởi động xe hướng Trì Châu mà chạy.

Hai người đã vài ngày chưa nói cùng nhau một câu, Lục Sính cũng không phản ứng cô, Tô Tịch Nhan cũng là không rên một tiếng.

Qua mấy giờ thì đến Trì Châu, Lục Sính đem cô ôm vào phủ thiếu soái.

Vốn tưởng rằng Lục Sính sẽ chở cô về nhà, kết quả làm cô có chút thất vọng rồi.

Một ngày nôn nóng trôi qua như kiến bò trong chảo nóng, ngày kế tiếp cô mới được đưa về Tô gia.

Tô gia thực an tĩnh, an tĩnh thoạt nhìn không giống như là muốn làm hỉ sự, toàn bộ hành trình chỉ có Nhị di thái rất bận rộn, những người khác một đám đều an an tĩnh tĩnh.

Tô Tịch Nhan mặc váy cưới vào, váy cưới này là Lục Sính một năm trước ở nước ngoài cố ý đặt làm, nhưng cô lại không cao hứng nổi.

Nước mắt lộp bà lộp bộp rơi xuống, khi bái biệt cha mẹ, Tô Tịch Nhan khóc thực hung.

Ngồi ở trên xe lăn Tô Bắc Sơn cũng không biết là lương tâm cắn rứt hay sao cư nhiên cũng khóc cùng cô.

Tô Tịch Nhã không có tham dự, nói là thân thể không khoẻ muốn dưỡng bệnh.

Tô Tịch Nhan lưu luyến mỗi bước bị đưa ra khỏi Tô gia, một khắc bước lên xe kia, nhịn không được quay đầu nhìn xem nơi chính mình sinh hoạt mười mấy năm qua.

chapter content


Đối với nơi này cô không có cảm tình gì còn rất hận nó!!

Hít hít cái mũi, ngồi vào trong xe, Lý phó quan chậm rãi khởi động xe.

Toàn bộ hành trình Tô Tịch Nhan đều mặt vô biểu tình, đôi mắt hồng hồng, thoạt nhìn vẻ mặt bi thương.

Đi qua đầy đủ quá trình làm lễ, Tô Tịch Nhan bị đưa vào tân phòng, một mình ngồi ở mép giường không tiếng động rơi lệ.

Ban đêm hơn mười giờ Lục Sính một thân mùi rượu đã trở lại, Tô Tịch Nhan lúc này thật sự là bị dọa thân thể run rẩy lên.

Lục Sính dùng ngón tay câu lấy cằm cô, Tô Tịch Nhan nước mắt lưng tròng nhìn hắn.

—————— ô oooo cuối cùng ông n9 cũng được động phòng r

ai hóng chương sau k????

cầu bình chọn⭐ ⭐ ⭐ ⭐ ⭐

Tác giả lời nói: Rốt cuộc là ai sai? Nam chủ nói hắn không sai, nữ chủ cũng là như thế, tác giả một đầu hắc tuyến, đều là ta sai......

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~