Tác giả: Bát Tầm
Edit: Củ Cải ^^
Mộc Vãn nhìn dáng người Nhị di thái thướt tha, mị nhãn như tơ, hai luồng trước ngực kia bị sườn xám chèn ép cơ hồ miêu tả sinh động, dáng đi tựa cơn gió lớn thổi qua đám liễu.
Nhị di thái so với Đốc Quân ước chừng nhỏ hơn hai mươi tuổi, thời điểm mới gả tới được sủng ái nhất, chẳng qua sau này lại có Tam di thái, Tứ di thái cùng Ngũ di thái, địa vị nàng dần dần khó giữ, tuổi già phai sắc lại không có con, địa vị trong phủ hiện nay ngày càng lụn bại.
Xa cách nhiều năm làm tâm nàng dần dần có tư xuân, kết quả liền thông đồng với một phó quan của Đốc Quân, hai người âm thầm lặng lẽ trong một thời gian dài, lừa gạt Đốc Quân quan hệ bất chính.
Vốn tưởng rằng việc làm này thần không biết quỷ không hay, trong lúc vô ý hành lạc trước giếng vừa vặn đụng phải Mộc Vãn.
Cho nên, Nhị di thái lần này tới thăm dò thật hư.
Mộc Vãn buông quyển sách trên tay, trước ngồi ở bàn tròn khanh khách cười cùng nàng, sau mở miệng liền gọn gàng dứt khoát, có một số việc không cần lòng vòng quanh co.
“Nhị di nương, ta chỉ có một câu, người không phạm ta, ta không phạm người.” Mộc Vãn rót một ly trà đẩy qua.
Nhị di thái không nghĩ tới Mộc Vãn nói trắng ra dứt khoát như vậy, trước kia nàng chính là ỷ vào bí mật này rất là kiêu ngạo, bất đắc dĩ bị người ta nắm được bím tóc, Nhị di thái bị khống chế, không thể không đối với nàng khom lưng uốn gối, uất ức mà sống.
“Chúng ta không nên làm khó lẫn nhau, cùng sống chung một mái nhà, hẳn là nên quan tâm lẫn nhau.” Nhị di thái ngoài miệng nói nhưng trong lòng nghĩ khác, duỗi tay lấy chén trà Mộc Vãn đưa cho, lại không nghĩ ly trà kia nóng bỏng người, hốt hoảng liền đánh rơi cái ly xuống nền đất vỡ nát.
Nhị di thái khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn đến Mộc Vãn, bộ dáng vẫn là ý cười không ngớt, một lần nữa lấy thêm một cái ly mới: “Nhị di nương, trà mặc dù ngon, nhưng phải cầm chắc thì thưởng thức mới được. Chỉ cần ngươi không ở sau lưng giở trò, ta tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, có chút bí mật nên để ở trong lòng. Tại đây trên dưới Lăng gia, có thêm bằng hữu còn hơn có thêm địch nhân, ngươi nói đạo lý này có phải hay không?”
Lời Mộc Vãn một phen nói ngấm ngầm hại người, nhưng lại nói ra mối quan hệ lợi hại trong đó, một nửa giảng hòa, một nửa cảnh cáo.
Nhị di thái là người thông minh, như thế nào sẽ nghe không hiểu, liên tục gật đầu: “Nói đúng, nói đúng.”
Nhị di thái ngoài miệng nói đúng, trong lòng lại suy nghĩ tới lời nói mới rồi của Thúy Quyên, mặc kệ như thế nào, nàng tuyệt không cho phép Mộc Vãn đi gặp Hồng Tụ, sự tình thật vất vả mới bình ổn lắng xuống không thể lại có biến cố, quay về nàng sẽ viết cho Lưu Phó Quan một phong thư, bắt hắn nghĩ ra biện pháp đem Hồng Tụ nhanh giải quyết, đoạn tuyệt hậu hoạn.
Mộc Vãn nhìn Nhị di thái bộ dáng thất thần, hiển nhiên đối với lời cảnh cáo của nàng không để bụng.
Nàng nhẹ nhàng cười, không nhanh không chậm nói: “Nghe nói Đốc Quân đi phương Bắc xa xôi, chiến sự một ngày so một ngày gấp gáp, toàn quân trên dưới đề phòng nghiêm ngặt, một con ruồi con bọ đều bay không lọt.”
Nhị di thái trong lòng đột nhiên cả kinh, đúng vậy, nàng như thế nào lại quên, Lưu Phó Quan tình nhân của nàng chính là theo Đốc Quân cùng đi đánh giặc, lúc này viết thư hoặc là gọi điện thoại cho hắn, tất nhiên là không ổn, làm không tốt còn sẽ cho Lưu Phó Quan một cái tội danh tư thông kẻ địch.
Nhị di thái nghĩ như vậy, lập tức một thân mồ hôi lạnh, lại giương mắt nhìn Mộc Vãn, nàng mặt mày mỉm cười, lời nói mới rồi phảng phất như nói chuyện phiếm bình thường, nhưng Nhị di thái lại cảm thấy kinh hãi, đây là cảnh cáo mình a, chẳng lẽ nàng có thể nhìn thấu tâm tư mình.
~ Củ cải xiexie ~