Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời

Chương 54: 54: Lam Thiên Hào





"Em đừng tự trách mình nữa, em mà còn như vậy nữa là vết thương trên tay anh lại đau nữa! Hơn nữa, vợ của anh sắp bị người khác giết, anh là chồng phải có trách nhiệm đỡ lấy nhát dao cho em chứ!"
Ngụy Niên từ xa đi đến thấy Nhược Hy đang đưa Duật Hành quay trở lại phòng bệnh, cậu nhanh chóng chạy đến hỏi cô:
"Chị dâu, tay của anh hai bị sao vậy? Còn nữa, vết thương trên chân chị là sao vậy?"
Nhược Hy đưa cả hai người vào phòng bệnh của mình, Tư Lộ được cô nhờ bác sĩ đến xem vết thương nên cô ta vẫn còn nằm yên trong phòng của cô, cô chỉ vào Tư Lộ rồi bảo Ngụy Niên:
"Là cô ta làm Duật Hành bị thương, cũng là người làm cho chị bị thương! Bây giờ chị muốn em đưa cô ta vào trụ sở!"
Ngụy Niên nhìn hai người khó hiểu hỏi:
"Rốt cuộc cô gái đó là ai mà lại có khà năng làm hai người bị thuơng vậy?"
Nhược Hy thở dài rồi bắt đầu nói với Ngụy Niên:
"Cô ta là Ái Tư Lộ, là đại tiểu thư của Ái gia! Hôm qua, cô ta suýt làm chị bị sẩy thai, Duật Hành đã ra lệnh phong sát cả Ái gia nên hôm nay cô ta đến đây muốn giết chị, may mà Duật Hành đã giúp chị đỡ lấy nhát dao, nếu không người bị thương bây giờ là chị chứ không phải anh ấy!"
Ngụy Niên sờ trán gật đầu.


Nhược Hy hình như vừa mới nhớ ra chuyện gì đó nên đã hỏi Ngụy Niên:
"Ngụy Niên, hôm nay có cảnh quay của chị có đúng không?"
Ngụy Niên nghe cô hỏi như vậy, cậu nhìn cô mỉm cười rồi nói:
"Hôm nay em cho đoàn phim của mình nghỉ do có một chút sự cố về đạo cụ, bây giờ trong tổ đang sửa đạo cụ đó! Chị không hỏi, em cũng quên mất phải đi thông báo cho mọi người!"
Ngụy Niên nhanh chóng lấy điện thoại vào nhóm nhắn tin cho mọi người.

Một lúc sau, Tư Lộ khẽ mở mắt tỉnh lại nhìn mọi người xung quanh, Nhược Hy khoanh tay quay lại nhìn cô ta mỉm cười, rồi khẽ nói với Ngụy Niên:
"Em đưa cô ta về trụ sở đi!"
Ngụy Niên đang định đưa cô ta đi, thì Duật Hành đã lên tiếng:
"Để anh đưa cô ta về trụ sở!"
Nhược Hy lo lắng cho cánh tay của anh, cô nhìn anh khẽ lắc đầu, nhón chân lên nói nhỏ vào tai:
"Anh đang bị thương mà!"
Duật Hành nhìn cô ôn nhu mỉm cười rồi bảo:
"Không sao đâu, em đừng lo!"
Nhược Hy thấy ánh mắt của anh rất kiên định, cô quay lại bảo với Ngụy Niên:
"Em xuống lầu làm thủ tục cho chị và Duật Hành xuất viện đi!"
Duật Hành nghe lời nhanh đến đi xuống lầu.

Cô không muốn nói chuyện với Tư Lộ nên đã kéo anh ra ngoài rồi nói:
"Hành bảo bối, cánh tay anh còn đau không?"
Duật Hành lắc đầu, mỉm cười gian manh nhìn cô:

"Vẫn là câu nói cũ của anh, em hôn anh một cái là cánh tay sẽ hết đau ngay!"
Lần này, Nhược Hy không do dự nữa, cô lập tức nhón chân lên hôn lên môi anh thật sâu.

Hôn xong, cô luyến tiếc buông anh ra, vẻ mặt cô xấu hổ cúi xuống nói nhỏ:
"Như vậy đã được chưa?"
"Quá được luôn đấy chứ!"
Cùng lúc này, cô nhận được điện thoại của Lam Thiên Hào - con trai nuôi của Lam gia gọi đến:
"Chị, em đang lên máy bay! Chắc chiều nay em về tới nhà rồi, chị...đến đón em được không?"
Nhược Hy ngước lên nhìn anh, cô nhanh chóng trả lời Thiên Hào:
"Được, chiều nay chị sẽ đến đón em!"
Nói xong, Thiên Hào cúp máy.

Duật Hành mỉm cười nhìn cô rồi hỏi về cuộc gọi vừa rồi:
"Ai vừa mới gọi cho em vậy!"
Nhược Hy đưa tay lên choàng lên cổ của anh, cô khẽ nói:

"Là em trai của em - Lam Thiên Hào, 3 năm nó đi du học ở Hàn Quốc, hôm nay là ngày mà nó về nước!"
Duật Hành ôm lấy eo của cô, tiếp tục hỏi cô:
"Nhưng mà anh nhớ Lam gia chỉ có hai tiểu thư thôi mà, đâu có ai là tiểu thiếu gia đâu?"
Nhìn vẻ mặt anh khi hỏi cô, cô cảm thấy buồn cười nên đã chọc anh:
"Cậu ấy là con trai nuôi của Lam gia, cậu ấy được cha em nhận nuôi cách đây 8 năm trước! Mà hình như lần này về cậu ấy định tỏ tình em đấy!"
Nghe đến câu nói này của Nhược Hy, Duật Hành nhanh chóng ép cô vào tường, khẽ hôn nhẹ lên môi cô, một tay của anh nắm chặt tay của cô khiến cho cô đau đớn mà nói:
"Anh làm tay của em đau rồi! Hành bảo bối, anh bị làm sao vậy? Không lẽ lời nói lúc nãy của em làm anh ghen rồi!"
Duật Hành khẽ nhếch môi lên cười nửa miệng, anh nâng cằm của cô lên rồi khẳng định:
"Đúng vậy, anh ghen rồi!"
Nhược Hy nhìn vẻ mặt nghiêm túc khi ghen của anh mà cô mắc cười, cô đưa tay lên choàng qua cổ anh, khẽ cụng nhẹ vào đầu anh rồi nói:.