Thiếu Soái Đại Nhân Của Nàng Tổng

Chương 60: 60: Nắm Tay Đi Hết Một Đời End





Sáng hôm sau, Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến dậy từ sớm, việc đầu tiên anh và cô muốn làm đó là trở về nhà gặp ba anh trước.

Sau đó họ mới đến Thẩm gia, định bụng tổ chức hôn lễ trước khi đứa con của họ chào đời.
Về nhà họ Bạch xong mới trở lại Thẩm Gia đã là chiều muộn.

Bạch Ngôn Hạo trở lại quân khu một chuyến, anh muốn thông báo tin tức mình kết hôn.

Lần này không chần chờ gì nữa, anh đã để lỡ quá lâu rồi.
Chuẩn bị cho hôn lễ cũng phải mất gần hai tuần thời gian.

Ngày hôn lễ được tổ chức vào cuối tuần giữa tháng sáu.

Hôm nay chính là ngày lành tháng tốt.

Bảy giờ tối, tiệc cưới được tổ chức tại một nhà hàng long trọng giữa trung tâm thành phố.

Khách khứa cũng dần được mời đến đầy đủ.

Nơi tổ chức cho tiệc cưới phải rộng đến gần hai ngàn mét vuông, có khả năng chứa hơn ngàn người.

Cũng không khó hiểu vì một bên nhà gái là Thẩm gia, gia thế hiển hách, một bên là nhà họ Bạch, con trai là thiếu soái của một lực lượng lớn không quân, khách khứa mời đông đảo cũng là chuyện bình thường.
Ngoài đoàn phù dâu phù rể khổng lồ cùng với bạn bè của cô dâu chú rể còn có không ít khách không mời nhưng tự đến, tất cả đều muốn góp vui.

Những người này chủ yếu là đối tác làm ăn với Thẩm Ngải Yến, họ đều từng rất hâm mộ nàng tổng tài này, cho nên hôm nay hôn lễ của cô, họ cũng nhất định đến để chúc phúc.
Sân khấu hôn lễ được bố trí rất tinh mĩ, được dàn dựng ở trung tâm, chung quanh là ghế được dành cho khách mời.

Tất cả tạo nên một không gian thật hạnh phúc và ấm áp.
Phía cổng chào, Tiểu Đào và Viên Cảnh chí đóng vai trò tiếp khách cho Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến.

Bên cạnh còn có hai nhân viên thống kê tiền mừng đám cưới.
Tám giờ tối, hội trường đám cười không còn chỗ trống, nghi thức hôn lễ cũng chính thức bắt đầu.
Toàn hội trường đèn tối dần, âm nhạc bắt đầu vang lên, chạy theo ánh sáng bao quát nhấp nháy toàn hội trường khoảng một phút đồng hồ.

Ngay sau đó màn hình lớn xuất hiện hai khuôn mặt tươi cười vô cùng tinh mỹ, trong nháy mắt im lặng, hội trường nhanh chóng rộn lên những tràng pháo tay mãnh liệt.
Âm nhạc dần trở nên nhu hoà hơn, ngọn đèn cũng phát ra ánh sáng mê ly, màn hình lớn bắt đầu chiếu ra một thước phim không dài không ngắn kể về câu chuyện tình yêu của cô dâu và chú rể.
Từ khi bắt đầu gặp nhau cho đến lúc sinh ly tử biệt, rồi gặp lại nhau rồi lại hiểu lầm, sóng gió trắc trở mới lại đoàn tụ bên nhau.

Tuy rằng thước phim chỉ ngắn ngủi chưa đầy hai mươi phút, nhưng mỗi người khách ở đây đều có thể cảm nhận được đoạn tình cảm thâm tình chân thật kia.
Tiếng nhạc cuối cùng vang lên, đèn toàn hội trường cũng sáng lên, mc hôn lễ vô cùng bình tĩnh xuất hiện trên sân khấu, lại là một tràng vỗ tay mãnh liệt vang lên.
“Các vị tân khách thân mến, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến tham dự hôn lễ của Chú rể Bạch Ngôn Hạo và cô dâu Thẩm Ngải Yến của chúng ta, hôm nay hơn một ngàn cá nhân họp mặt chỗ này, chúng ta hay cùng nhau chứng kiến một tình yêu một đời một kiếp của họ nhé!”
Mc nói xong, cười toe toét, sau đó lại nói: “Ngay lúc này, xin mời chú rể bước vào lễ đường.”
Rất nhanh vị chủ hôn làm chứng cũng được đứng ra, chờ cô dâu và chú rể đến, chiếc ô tô sang trọng dừng lại, Bạch Ngôn Hạo một đường bế hẳn cô dâu tiêu sái đi vào lễ đường, mọi người kinh hô một trận, thật ấn tượng!
Đứng trước vị chủ hôn, Bạch Ngôn Hạo tươi cười ấm áp, cuối cùng anh cũng đợi được đến giây phút này.
Vị chứng hôn không chần chừ nữa đọc lời tuyên thệ, “Anh Bạch Ngôn Hạo, anh có đồng ý lấy cô Thẩm Ngải Yến làm vợ, dù gian nan hay vui sướng, dù mạnh khoẻ hay đau yếu, đều yêu thương chăm sóc cho cô ấy cả đời không?”

“Tôi đồng ý!” Bạch Ngôn Hạo không hề nghĩ ngợi liền nói.
Thẩm Ngải Yến đứng bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn hạnh phúc.

Nghe lời tuyên thệ mà vị chủ hôn đọc cho cô, khi ông ta đọc xong, cô cũng gật đầu, “Tôi đồng ý.”
Bên dưới Thẩm Chấn Hào trên mặt lộ ra một tia cười hài lòng, cha mẹ của Bạch Ngôn Hạo đều vui mừng, dù cả ông và bà đều có bến đỗ mới, nhưng con trai ông bà cuối cùng cũng có được người mà nó mong muốn.
Vị chủ hôn lại tuyên bố, “Từ hôm nay trở đi, hai người chính thức là vợ chồng.

Dù bất kỳ ở đâu, làm việc gì, họ cũng ở bên nhau đến răng long tóc bạc, chúng ta cùng chúc phúc cho họ.”
Hội trường vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng vang dội.
Sau đó là tiết mục tâm sự của cô dâu chú rể, mc cầm mic nói: “Mời cô dâu và chú rể nói ra đặc điểm gì của đối phương khiến mình yêu thích nhất.”
Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến sau khi mời trà cha mẹ hai bên liền trở lại sân khấu, khi nghe Mc hỏi, Thẩm Ngải Yến nhanh chóng lấy micro, ngay khi Bạch Ngôn Hạo còn chưa nói gì cô đã nói: “Tôi thích nhất là đôi bàn tay của Ngôn Hạo.”
Bạch Ngôn Hạo thoáng sững người, anh hơi cúi đầu nhìn đôi bàn tay của chính mình, trên mu bàn tay có rất nhiều sẹo, tâm tư bất giác bị cảm xúc nào đó lấp đầy.

Đó chẳng phải là vì mười năm trước, anh đã dùng đôi bàn tay này để cứu Ngải Yến thoát từ đám cháy.

Cứu cô một mạng, một đường gào khóc đưa cô đến bệnh viện, mặc dù bản thân cũng bị thương.

Mãi sau này khi gặp lại, Thẩm Ngải Yến mới biết nguyên nhân vì sao tay anh lại có nhiều vết sẹo chai sạn như vậy.
Bạch Ngôn Hạo tiếp micro từ tay của Thẩm Ngải Yến, anh chỉ nói ngắn gọn, “Cả người cô ấy, tôi đều yêu thích!”
Tiếng vỗ tay tràn ngập hội trường.

“Bây giờ xin mời hai người nói ra câu mà đối phương thật sự muốn nghe nhất, một câu tỏ tình chẳng hạn.”
Trong đầu Bạch Ngôn Hạo có hàng vạn lời muốn nói, nhưng anh không biết nên dùng từ nào để biểu đạt hết tình yêu của anh.
Thật lâu Thẩm Ngải Yến mới nói trước, “Hạo, Em yêu anh, thiếu soái đại nhân của em.”
Những lời thế này từ cô dâu vừa nói ra, cả hội trường bùng nổ.

Mà Bạch Ngôn Hạo như nghẹn lại, anh bỗng xoay người, đưa tay che mặt.
Anh khóc!
Bên dưới đám bạn hô hét, “Mau nói đi, Bạch Chỉ Huy, nhanh lên…!”
Bạch Ngôn Hạo, xoa mặt, lộ ra nụ cười hiền lành ấm áp, “Anh cũng yêu em, bà xã đại nhân của anh.”
“Woa, hôn đi, hôn đi, hôn đi.”
Trong tiếng hoan hô chúc mừng, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, mười ngón tay đan xen siết chặt.

Từ nay về sau họ sẽ nắm tay cùng nhau đi hết một đời.
Thiếu soái đại nhân của nàng tổng, sẽ mãi đi cùng cô cho đến hết cuộc đời!
————————Hết—————————.