Thiều Quang Đến Chậm

Chương 71: - Chương 75




Chương 71 : Nữ tử thanh lâu
Editor : Ha Ni Kên
"Phải." Khấu Tử Mặc không hề phủ nhận.
Lời nói của Mao thị vẫn dịu dàng nhẹ nhàng như trước: "Tử Mặc, không phải nương đã nói với con rồi sao? Hiện giờ con cũng lớn rồi, không còn là trẻ con như trước. Sao con không biết tị hiềm mà cứ tùy tiện đi gặp biểu ca con như thế?"
*Tị hiềm: tránh không làm việc gì đó vì sợ dễ bị nghi ngờ, hiểu lầm
Khấu Tử Mặc hạ mắt xuống, thản nhiên nói: "Nữ nhi chỉ muốn biết biểu ca có gặp chuyện gì hay không, không vào phòng của huynh ấy, cũng không nói nhiều thêm một câu. Như thế cũng không được sao?"
Tị hiềm?
Trước kia mẫu thân dẫn nàng cùng Thanh Lam đến Kiều phủ làm khách sao không dặn nàng phải biết tị hiểm? Chẳng qua cả nhà cô phụ gặp nạn, biểu ca bị hủy dung, nên mới phải tị hiềm đúng không?
Khấu Tử Mặc thông suốt mọi chuyện, hiểu rõ ràng rành mạch. Nhưng người trước mặt là mẫu thân thân sinh ra nàng, nàng chỉ có thể cười tự giễu.
Mao thị im lặng một lúc rồi mở miệng: "Tử Mặc, con đang trách nương ư?"
"Sao lại như thế được? Nữ nhi nào có dám."
"Không trách là được rồi. Con phải hiểu rằng, Kiều gia giờ không còn như trước, gương mặt của biểu ca con còn bị thương ---"
"Cho nên đến xem tình hình một chút cũng không được ư?" Rốt cục Khấu Tử Mặc không nhịn được nữa mà mỉa mai một câu.
Sắc mặt Mao thị nguội lạnh: "Kiều Mặc là ngoại tôn tử ruột thịt của phụ thân ngươi. Trưởng bối như chúng ta chắc chắn sẽ chăm sóc tử tế cho huynh muội chúng nó. Chuyện này cũng không phải chuyện mà một cô nương như ngươi cần quan tâm."
Khấu Tử Mặc chỉ khẽ nhếch đôi môi đỏ, cũng không mở miệng nói gì.
Mao thị phất phất tay, đuổi Khấu Tử Mặc đi ra ngoài rồi thở dài thườn thượt.
Vì trong danh tự của trưởng nữ cũng có chữ 'Mặc' như Ngọc Lang Kiều gia nên hồi nhỏ con bé bị không ít các vị trưởng bối hai phủ trêu ghẹo.
Kiều tiên sinh là đại nho nổi danh khắp thiên hạ. Kiều đại nhân giữ chức vị quan trọng trong triều. Kiều công tử tuấn tú lịch sự. Lão phu nhân Kiều gia thuộc dòng dõi hoàng tộc. Là mẫu thân, tất nhiên bà rất tán thành chuyện tốt này của nữ nhi.
Chỉ là sau trận hỏa hoạn ấy, bà không thể không lo lắng.
Nghĩ đến tính tình bướng bình của trưởng nữ, tạm thời Mao thị không nói ra ý định với Quan Quân Hầu.
Nghe nói Quan Quân Hầu còn xin nghỉ một năm để giữ đạo với thê tử. Việc này vẫn còn nhiều thời gian.
Khấu Tử Mặc đi thẳng đến hoa viên, từ xa đã trông thấy muội muội Khấu Thanh Lam cùng Kiều Vãn đuổi bươm bướm, nàng liền tựa vào cây yên lặng đứng nhìn.
Khấu Thanh Lam nhìn thấy nàng bèn đưa gậy bắt bướm cho Kiều Vãn, phân phó nha hoàn chơi cùng biểu cô nương rồi xách váy bước vội về chỗ nàng.
"Đại tỷ, mẫu thân có nói gì tỷ không?"
"Không có gì."
"Không có gì là tốt rồi."
Hai tỷ muội đứng dưới tán lá, một lúc lâu sau Khấu Tử Mặc mới nhẹ giọng hỏi: "Đại tỷ, tỷ nhìn thấy biểu ca mà không sợ à?"
Rõ ràng Đại tỷ rất nhát gan.
Khấu Tử Mặc vân vê vạt áo, thản nhiên nói: "Có gì đáng sợ đâu. Biểu ca không phải vẫn là biểu ca sao?"
"Nhưng mà không phải như thế. Gương mặt của biểu ca ---"
Khấu Tử Mặc quay đầu nhìn sang Khấu Thanh Lam: "Muội muội sợ huynh ấy à?"
"Muội á?" Khấu Thanh Lam giật mình, sau đó ngọt giọng đáp: "Tất nhiên là muội không sợ. Biểu ca vẫn hiền lành dịu dàng như trước mà."
"Thế nên tỷ cũng không sợ." Khấu Tử Mặc thản nhiên cười. Nhìn thấy vì bắt mãi không được con bướm nào mà Kiều Vãn chán nản ném cây vợt xuống đất rồi đi về phía các nàng, nụ cười của nàng càng sâu hơn.
"Nhưng mà ---" Khấu Tử Mặc thấy Kiều Vãn đến gần thì ngừng câu chuyện, lặng lẽ thở dài.
Biểu ca cho dù bị hủy dung thì vẫn tốt như trước đây. Tất nhiên là nàng không sợ. Nhưng tỷ tỷ thì không giống nàng, tỷ tỷ vẫn muốn ---
Kiều Vãn chạy đến gần thì hai tỷ muội ăn ý không nhắc đến Kiều Mặc nữa, dẫn tiểu biểu muội đi xem mấy mẫu khuôn thêu.
Thiệu Minh Uyên đi ra khỏi phủ Thượng Thư. Chàng vừa dắt ngựa qua một lối ngoặt thì đột ngột dừng lại, dùng mũi chân khảy một hòn đá lên rồi đá hòn đá bay như chớp về một hướng.
Một tiếng thấp giọng kêu đau truyền đến, Thiệu Minh Uyên sải bước đi qua, nhìn xuống một nam tử trẻ tuổi đang ngồi bệt xuống đất.
Nam tử trẻ tuổi này mặt mày bình thường, y phục gọn gàng, bên cạnh là một cây đòn gánh đựng nào là son phấn bột nước, kim chỉ đồ chơi linh tinh sặc sỡ nhiều màu. Nhìn qua thì đúng là một người bán hàng rong đi khắp các hang cùng ngõ hẻm.
"Ôi chao. Cái kẻ này đi đứng thế nào vậy, chân có tật à?" Nam tử trẻ tuổi bên cạnh đứng bật dậy oán trách.
Thiệu Minh Uyên nhấc chân đá nhẹ, nam tử trẻ tuổi mặt mũi bình thường lại ngã bộp xuống đất.
"Ngươi. Ngươi ---"
Thiệu Minh Uyên ngồi xổm xuống, gằn từng chữ: "Trở về nói với chủ tử của các ngươi rằng, ta không thích có cái đuôi tò tò theo sau. Nếu có lần nữa thì không chỉ đơn giản là một cước đá chân đâu."
Thiệu Minh Uyên rời mắt chuyển xuống dưới, nam tử trẻ tuổi theo phản xạ che kín đũng quần.
Thiệu Minh Uyên: "..." Bình thường Cẩm Y Vệ đều nhằm vào đấy mà trừng phạt thuộc hạ sao?
Nam tử trẻ tuổi ngượng ngùng buông tay, nghĩ ngợi một hồi cảm thấy không thể đánh mất oai phong của Cẩm Y Vệ được, liền trưng ra vẻ tàn nhẫn nói: "Thiệu Tướng quân, ngươi muốn cản đường Cẩm Y Vệ chúng ta à?"
Ánh mắt Thiệu Minh Uyên trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên đứng lên nói: "Quay về chuyển lời của ta với đại nhân của các ngươi rằng: hắn thực sự muốn cản đường Thiệu Minh Uyên ta à?"
Nói mấy lời này xong thì Thiệu Minh Uyên xoay người lên ngựa, cũng không ngoái đầu lại mà đi thẳng về phía trước.
Tiếng vó ngựa nền cộc cộc xuống mặt đất. Nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, Thiệu Minh Uyên mệt mỏi cười cười.
Đợi chàng đi xa, nam tử trẻ tuổi mới đứng lên, luồn lách qua hàng chục ngõ hẻm rồi mới trở về nha môn của Cẩm Y Vệ bẩm bảo Giang Viễn Triều.
"Đại nhân, cái tên Quan Quân Hầu kia quá kiêu ngạo! Thế mà hắn dám uy hiếp Cẩm Y Vệ chúng ta! Ngài yên tâm, lần tới thuộc hạ sẽ giả thành kẻ ăn xin, tuyệt đối sẽ không bị hắn phát hiện ra ---"
"Không cần."
"Đại nhân?"
Giang Viễn Triều nhếch miệng: "Sau này không cần đi theo hắn nữa."
Nam tử trẻ tuổi còn muốn cự nự thêm thì Giang Viễn Triều liếc hắn rồi nói: "Thiệu Minh Uyên cũng không phải mấy kẻ bất tài vô tích sự ngươi theo dõi trước đây. Sau này không cần đi theo để lại phải mất mặt xấu hổ!"
"Dạ." Nam tử trẻ tuổi không cam tâm mà đáp.
Lúc này có một Cẩm Y Vệ trẻ tuổi đi vào, thấp giọng nói: "Đại nhân, chuyện đại nhân lệnh thuộc hạ đi dò xét cách đây không lâu đã có manh mối."
Giang Viễn Triều gật đầu, liếc nam tử trẻ tuổi kia một cái. Nam tử trẻ tuổi vội vàng chạy ra đóng cửa lại.
Giang Viễn Triều cố nhẫn nhịn, giải thích: "Giang Hạc, ý của ta là, cho ngươi lui!"
Giang Hạc ai oán liếc nhìn Giang Viễn Triều rồi vừa đi ra vừa nói thầm: "Đại nhân không thế càng ngày càng bất công như thế được. Sai thuộc hạ đi theo cái tên sát thần Quan Quân Hầu kia nhưng lại phái Giang Lâm đi điều tra thanh lâu ở phương Bắc!"
Giang Viễn Triều đứng phía sau thản nhiên giải thích: "Bởi vì tướng mạo Giang Lâm tuấn tú hơn ngươi."
Giang Hạc: "..." Bây giờ đi đến thanh lâu cũng phải dựa vào tướng mạo ư?
Người trẻ tuổi bị tổn thương sâu sắc căm phẫn đóng cửa lại.
Mắt không thấy thì tâm không phiền!
"Nói rõ xem nào."
"Đại nhân, thuộc hạ tra ra rằng, hóa ra Đại Đô Đốc tức giận Giang Ngũ gia vì ngài ấy dính líu đến một vị nữ tử thanh lâu tên là Oanh Oanh ở Bắc Định Thành."
"Nữ tử thanh lâu?"
"Vâng. Trước đó không lâu vị nữ tử thanh lâu kia đã qua đời, nghe nói là do nhiễm bệnh nặng mà chết, sau đó người ta ném xác tới bãi tha ma. Chỉ có điều ---"
"Chỉ có điều gì?"
Giọng Giang Lâm trầm giọng xuống: "Thuộc hạ tình cờ phát hiện hình như có người khác cũng đang dò hỏi về chuyện của nữ tử thanh lâu kia."
Nụ cười của Giang Viễn Triều vụt tan, cuối cùng mới nghiêm túc đứng dậy: "Thật không?"
Mọi chuyện càng ngày càng thú vị.
Chương 72 : Thế giới khác biệt
Editor : Ha Ni Kên
Trong đầu Giang Viễn Triều hiện lên bộ dáng của Giang Ngũ.
Vóc dáng cao gầy, mặt mày sâu xa, mùi khoằm như mỏ ưng. Chỉ cần hắn đưa mắt nhìn, chưa kịp làm gì, cũng đủ khiến người ta phải sợ mất hồn vía.
Một người như vậy lại dây dưa cùng một nữ tử thanh lâu? Thậm chí còn có thể làm nghĩa phụ tức giận?
Giang Viễn Triều không tin cái cớ này một chút nào.
"Lại đi theo dõi cho kỹ đi, có chuyện gì xảy ra thì ngay lập tức bẩm báo cho ta."
"Dạ." Giang Lâm đáp, xoay người đẩy cửa bước ra ngoài, lại thấy Giang Hạc đứng ở cửa.
"Lăn vào đây xem nào." Giang Viễn Triều thản nhiên nói.
Giang Hạc vội vàng tiến vào, Giang Viễn Triều nhíu mày: "Nếu không có lý do chính đáng thì tự mình đi lĩnh phạt đi."
Giang Hạc rụt cổ lại, thấp giọng: "Đại nhân, thuộc hạ nhớ ra một chuyện. Hình như Quan Quân Hầu bị thương trước khi ra khỏi phủ Thượng Thư."
"Bị thương?"
"Dạ. Hắn lấy tay giữ khăn tay trên bả vai. Lúc đến gần thuộc hạ còn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt."
"Ồ, tin tức này không tồi." Mặt mày Giang Viễn Triều giãn ra.
Giang Hạc phấn chấn hơn hẳn, xoa xoa tay: "Đại nhân, chúng ta đối phó với tên tiểu tử kia như thế nào bây giờ ạ?"
Giang Viễn Triều nhìn lướt qua tên thuộc hạ ngu ngốc, chỉ hận sắt không rèn được thép: "Đối phó cái gì? Biết được Quan Quân Hầu bị thương thì có thế đối phó hắn rồi à? Ngươi nghĩ hắn truyền lời cho ngươi như thế là có ý gì?"
Thiệu Minh Uyên dám nói như vậy tất nhiên là vì không thèm để Cẩm Y Vệ vào mắt.
Cẩm Y Vệ là tai mắt của Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng không có chủ ý gì với Quan Quân Hầu, Cẩm Y Vệ chỉ có thể án binh bất động.
Quả nhiên Thiệu Minh Uyên không phải là tên vũ phu đầu đất chỉ biết đánh giặc.
"Cái đó..." Giang Hạc á khẩu không biết trả lời thế nào, nghĩ thầm: Nếu đại nhân thấy tin Quan Quân Hầu bị thương là vô dụng thì tin như thế nào mới là tin tốt chứ?
Giang Viễn Triều liếc mắt là biết ngay thuộc hạ đang nghĩ gì, nâng mắt nói: "Vui từ trong ra ngoài, hả?"
"Vâng, vâng." Giang Hạc khóc không ra nước mắt lui ra ngoài, ngầng đầu lên trời.
Từ ngày hồi kinh đại nhân càng ngày càng kỳ lạ.
Chả nhẽ là đến tuổi lấy vợ rồi à?
Bớt đi tiếng ồn ào của đám thuộc hạ, căn phòng trở nên yên lặng trở lại. Giang Viễn Triều đan tay ra sau đầu nằm ngửa nhìn lên trần nhà.
Thiệu Minh Uyên bị thương do Kiều công tử ư?
Đúng là thất sách, nếu biết trước thì hắn sẽ tự mình đi theo dõi để xem Thiệu Minh Uyên bị Kiều công tử làm bị thương như thế nào.
Giang Viễn Triều ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài nhấp nước trà coi như bút, vạch lên bàn vài nét.
Chữ hắn không đẹp lắm.
Sau khi được nghĩa phụ nhận nuôi thì hắn mới tập viết chữ. Cẩm Y Vệ biết chữ là đã hiếm lắm rồi, chữ của hắn nổi bật so với đám huynh đệ rất nhiều rồi.
Nhưng mà vẫn còn lâu mới so được với đám công tử thế gia, có khi so với Thiệu Minh Uyên còn không bằng.
Không đúng, là do hắn quên mất, Thiệu Minh Uyên vốn là con nhà huân quý, vốn dĩ đã mang danh công tử thanh quý, nhưng chiến công hiến hách của tên đó làm cho người ta quên đi thân phận vốn có của hắn, chỉ một mức nhớ về một Quan Quân Hầu trăm trận trăm thắng.
Vậy mới nói, tên đó và bọn hắn, vẫn là ở hai thế giới khác nhau.
Nghĩ như vậy làm đáy lòng Giang Viễn Triều chua xót mọc lên như nấm sau mưa.
Nếu lúc hắn gặp nàng, hắn không phải vác cái danh Cẩm Y Vệ xấu xa này, hoặc nàng không phải cô nương dòng dõi thanh quý, liệu mọi chuyện có khác?
Ít nhất thì nàng sẽ không chết!
Giang Viễn Triều cười nhạt, nâng tay xóa sạch vết tích trên bàn.
Đến ngày đưa tang nàng, hắn muốn đi gặp nàng.
Tại Nhã Hòa Uyển, Tây Khoa viện.
Đã gần đến ngày cây lựu trong viện trổ hoa đỏ rực, một con chim bói cá đang đậu trên cây ngô đồng nhác thấy động liền vội vỗ cánh bay đi, để lại cành cây rung rinh, làm vài cánh hoa mới nở rơi xuống đất.
Băng Lục nhẹ chân chạy qua con đường nhỏ lát đá, đi thẳng vào phòng.
"Có tin tốt thưa cô nương!"
Kiều Chiêu vừa biết tin Thiệu Minh Uyên đến phủ Thượng thư từ A Châu, cảm thấy rất có thể sẽ xảy ra mâu thuẫn giữa hai người nên khó thể bình tĩnh trong lòng. Nàng bèn ngồi khoanh chân trên tháp mỹ nhân chơi cờ tĩnh tâm.
Nghe thấy tiếng Băng Lục, Kiều Chiêu đặt lại quân cờ trên tay vào hộp cờ, nhợt nhạt cười hỏi: "Tin tốt gì vậy?"
Băng Lục tiến lại, đắc ý lướt qua A Châu đang đứng im lặng phía sau Kiều Chiêu, cười tươi: "Còn không phải chuyện Nhị cô nương bị tiêu chảy giờ đã lan đến tận Tây phủ chúng ta sao. Tất cả mọi người giờ đều biết lúc ở phòng dạy đàn Nhị cô nương không nhịn nổi làm trò cười trước mặt tiên sinh dạy đàn, phải ôm bụng chạy như điên."
Nói đến đây Băng Lục hơi nhăn mặt, tiếc nuối nói: "Tiếc là lúc đấy Đại cô nương giả bộ thật giỏi, rõ ràng cũng ăn đến đau cả bụng như Nhị cô nương lại ém nhẹm được chuyện đó đi."
"Đây là tin tốt hả?" Kiều Chiêu cười cười.
Tiểu nha hoàn tươi cười như hoa: "Tất nhiên là tin tốt rồi. Cứ như vậy thì sau này làm sao Nhị cô nương còn mặt mũi mà đi học đàn nữa? Cô nương cứ chờ xem, sau này chắc chắn Nhị cô nương sẽ không đi học đàn nữa. Chưa biết chừng, sau lần mất mặt này Nhị cô nương gặp người lại phải đi đường vòng ấy chứ. Người nói xem, đây không phải tin tốt sao?"
Kiều Chiêu giơ tay nhéo mặt Băng Lục cười dịu dàng: "Đây chỉ là chút tin cỏn con thôi."
"Hả?" Băng Lục giật mình, không nhịn được mà cãi lại rằng: "Sao lại là chút tin cỏn con được ạ. Hiếm lắm mới có lần Nhị cô nương mất mặt đến như vậy!"
Từ nhỏ đến lớn có ai trong cả hai phủ không phải nhẫn nhịn Nhị cô nương đâu.
"Không phải Nhị cô nương vừa mới gặp chuyện còn mất mặt hơn sao?" A Châu không mảy may nhắc.
Băng Lục á khẩu không phản đối nổi.
Nàng oán hận trừng mắt liếc nhìn A Châu, thầm nghĩ: nhờ ngươi nhắc, có nhờ ngươi nhắc à, ghét!
Nhìn thấy tiểu nha hoàn như vậy, tâm trạng Kiều Chiêu trở nên sáng sủa hơn chút, cười nói: "Băng Lục, em đem cho ta một cốc nước mật ong đi."
Vừa nghe cô nương phân phó, Băng Lục dằn cơn oán hận, đáp giòn tan: "Vâng!"
Băng Lục đi ra ngoài, bên trong trở lại vẻ yên tĩnh.
A Châu vẫn im lặng như trước.
Bỗng nhiên Kiều Chiêu ngẩng đầu, mỉm cười nhìn A Châu: "A Châu, em biết chơi cờ à?"
A Châu ngẩn người, một lúc lâu sau mới đáp: "Trước đây nô tỳ từng học qua, nhưng chơi cũng không tốt lắm."
Kiều Chiêu ra hiệu cho nàng ngồi xuống: "Cũng không khó đâu, để ta dạy em."
A Châu: "..." Lần trước khi dạy cách xoa bóp kia cô nương cũng nói là không khó, mà nàng khổ luyện mất tận 7 8 ngày mới nhớ tạm các bước!
Khi Băng Lục bưng cốc nước mật ong vào, đã thấy cô nương nhà nàng đang ngồi đối diện với A Châu chơi cờ, nhẹ nhàng giảng dạy cho A Châu cách chơi.
Băng Lục đứng ở cửa, tự dưng lòng dâng lên nỗi chua xót.
Thế mà cô nương lại dạy A Châu chơi cờ, người chưa bao giờ dạy nàng cả!
Nhưng mà chắc chắn không phải là lỗi của cô nương, nhất định là tại A Châu lẻo mép nịnh bợ cô nương, muốn cướp lấy vị trí cạnh cô nương của nàng!
Không thể như thế được, chỉ nàng mới có thể là đại nha hoàn!
Băng Lục hùng hổ bước mạnh từng bước vào, cao giọng: "Mời cô nương uống nước ạ!"
Kiều Chiêu buông quân cờ xuống, đón lấy cốc nước.
Băng Lục nhân cơ hội thỉnh cầu: "Cô nương, người cũng dạy nô tỳ chơi cờ đi."
"Em có biết chút gì không?"
"Em biết chứ! Tượng đi từng ô bốn góc bàn cờ. Mã đi ngang hai ô đi dọc một ô. Pháo cách quân ăn quân. Xe đi thẳng từ tây sang đông." Tiểu nha hoàn dõng dạc đáp.
A Châu cúi đầu nhìn bàn cờ.
Đây là cờ vây mà nhỉ?
Chương 73: Phụ thân đại nhân ghen tị
Editor: Ha Ni Kên
Y như lời tiểu nha hoàn Băng Lục, mấy ngày tiếp theo, Lê Kiều đều lấy cớ bị bệnh trốn trong phòng không đi học. Đám người Tứ cô nương nhận ra rằng Kiều Chiêu lợi hại vô cùng nên cũng không dám ho he gì. Đại cô nương Lê Kiểu tạm thời cũng coi như an phận. Cuộc sống thường nhật của Kiều Chiêu bình yên nhàn nhã trôi qua.
Mỗi ngày nàng đều đến thỉnh an các vị trưởng bối đúng giờ, nghe phụ thân đại nhân kể chuyện, nhàn hạ dạy nha hoàn chơi cờ. Ngày qua ngày nhẹ nhàng êm ả. Chẳng mấy chốc đã tới ngày đến am Sơ Ảnh.
Trời mới tờ mờ sáng, Kiều Chiêu đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn bên bàn trang điểm nhìn A Châu chải đầu cho nàng từ trong gương.
Tiểu cô nương không cần chải tóc cầu kỳ phức tạp, A Châu thông thạo vấn cho nàng song nha kế, vừa lấy trong hộp nữ trang một đóa hoa hồng đính trân châu ướm thử lên búi tóc thì thấy Kiều Chiêu nhướn mày.
A Châu tâm tư tinh tế, thấy vậy thì biết điều cất đóa hoa hồng đính trân châu vào trong hộp.
Lúc này Băng Lục lao vào, gương mặt đỏ bừng do chạy vội, cầm một đóa hoa đinh hương hỏi Kiều Chiêu: "Cô nương có thấy đẹp không?"
Một chuỗi hoa trắng nho nhỏ vẫn còn đọng hơi sương, hương thơm thơm ngát thanh lịch.
Kiều Chiêu nhẹ nhàng nói: "Đẹp lắm."
Băng Lục nghe xong gương mặt cười rạng rỡ, lấy ra hai chuỗi hoa đinh hương tươi mơn mởn cài lên đầu Kiều Chiêu.
Thiếu nữ trong gương mặt mày như họa, chuỗi hoa bé nhỏ màu trắng bao quanh búi tóc đen nhánh như gỗ mun, khiến nốt ruồi son nơi mi mắt trong giây lát trở nên rực rỡ muôn phần.
A Châu đứng yên chờ Kiều Chiêu phân phó.
Kiều Chiêu xoa cằm: "Cứ để như thế này đi."
Thanh điểu bất truyền vân ngoại tín
Đinh hương không kết vũ trung sầu*
*Dịch nghĩa: qua áng mây chim không truyền tin tới, hương hoa đinh hương đọng lại trong không khí khi mưa tạnh làm lòng trĩu nặng thêm buồn. (Trích trong bài "Hoán khê sa kỳ 2 – Sơn Hoa Tử" của Lý Cảnh)
Hoa đinh hương ấy vậy lại soi thấu tình cảnh của nàng bây giờ.
Băng Lục xòe làn váy màu hồng thướt tha trên người: "Cô nương, hôm nay nô tỳ mặc có đẹp không?"
Thiếu nữ trẻ tuổi vận bộ váy màu sắc như vậy càng tô đậm nét tươi trẻ thanh xuân, Kiều Chiêu gật đầu, thành thật khen từ tận đáy lòng: "Rất đẹp."
Băng Lục thở hắt một hơi: "Cô nương thấy đẹp là tuyệt rồi. Cứ nghĩ đến việc đi đến am Sơ Ảnh, nô tỳ chẳng biết phải mặc thế nào mới ổn."
Kiều Chiêu vừa bước ra ngoài, vừa thong thả nghe tiểu nha hoàn líu lo bên tai, chẳng hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Chủ tớ hai người đi đến phòng chính của Nhã Hòa Uyển trước để thỉnh an Hà thị.
Hà thị đã chờ sẵn ở đó từ khi nào. Vừa nhìn thấy bóng Kiều Chiêu đôi mắt sáng bừng lên, đứng vội dậy đi về phía nàng rồi nắm chặt tay nàng: "Chiêu Chiêu, hôm qua con ngủ ngon không?"
"Ngủ rất ngon ạ." Ánh mắt Kiều Chiêu lướt qua đôi mắt thâm quầng của Hà thị, mắt hơi chớp.
Hà thị ngượng ngùng: "Cứ nghĩ đến việc hôm nay con đi am Sơ Ảnh, nương lại trằn trọc cả đêm. Lúc thì sung sướng vì Chiêu Chiêu của nương được đi gặp Vô Mai sư thái, khi thì lại lo lắng nhỡ đâu con lại làm sư thái không hài lòng."
Kiều Chiêu nghe xong cảm thấy ấm áp trong lòng, nhẹ tay nắm lấy bàn tay của Hà thị, nhẹ giọng trấn an: "Nương yên tâm, không phải con đã từng gặp sư thái rồi sao?"
"Phải, phải rồi. Chiêu Chiêu đã gặp rồi." Hà thị lấy lại tinh thần, kéo Kiều Chiêu ra ngoài: "Chúng ta mau đi thỉnh an lão phu nhân."
Mẹ con hai người vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Lê Quang Văn đứng ở trong viện.
Ánh ban mai nhẹ nhàng buông xuống, đổ lên tấm áo choàng sắc xanh của Lê Quang Văn. Dáng người ông cao lớn, như được một vầng sáng ôm ấp, khiến cho Hà thị cảm thấy thời gian mấy chục năm qua không hề chảy qua người nam nhân này. Bộ dạng của ông vẫn y như lần đầu tiên bà nhìn thấy.
"Lão... lão gia hôm nay không đi đến nha môn ư?" Vừa nhác thấy bóng Lê Quang Văn, tất cả răng nanh móng vuốt đều bị Hà thị giấu tiệt đi không còn dấu vết gì hết, chỉ còn lại câu từ lộn xộn hỗn loạn.
Lê Quang Văn lặng yên một lúc rồi mới nói: "Hôm nay là ngày hưu mộc."
Ánh mắt của ông bỏ qua Hà thị, chiếu thẳng vào người Kiều Chiêu.
Chiêu Chiêu là con trai thì tốt biết bao, như vậy ông có thể đem theo người bất cứ lúc nào, lúc nào thích có thể xem nó chơi cờ hoặc viết chữ. Tiếc là lại là phận nữ nhi, tự dưng Hà thị nằm không lại được hưởng hết.
Lê Quang Văn bất mãn liếc nhìn Hà thị một cái.
"Ai cha, hưu mộc à, hưu mộc thì thật tốt ..." Hà thị trở nên căng thẳng, nói năng lộn xộn không biết chính bản thân mình đang nói cái gì.
Kiều Chiêu không thể nghe tiếp, hỏi ngay Lê Quang Văn: "Phụ thân có việc gì ạ?"
"À, vi phụ nghe nói hôm nay con đi bái kiến Vô Mai sư thái?"
"Vâng ạ."
Lê Quang Văn gật gù, vẻ mặt rất nghiêm túc trấn an nữ nhi: "Không cần căng thẳng quá, tuy trước đây Vô Mai sư thái có thân phận công chúa chi tôn, nhưng giờ đã xuất gia rồi, dù thế nhân có thấy thế nào, bà ấy cũng chỉ là một người xuất gia thôi."
Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười: "Nữ nhi đã biết, con không căng thẳng đâu."
Không căng thẳng?
Lê Quang Văn đơ miệng, một bụng lý lẽ an ủi khích lệ đã được chuẩn bị kỹ càng tự

1 2 »