Thiều Quang Đến Chậm

Chương 51: - Chương 55




Chương 51: Chuyện xưa
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Vô Mai sư thái nhìn đăm đăm Kiều Chiêu, rất lâu sau mới nở nụ cười: "Đến đây, chép lại bài thơ này cho bần ni xem."
Kiều Chiêu thấy một bức viết còn chưa khô mực bày trên bàn, lặng lẽ nhủ thầm: quả nhiên là bài "Thương tiến tửu" của Thanh Liên cư sĩ, chấp niệm với bài thơ này của Đại Trưởng Công Chúa đúng là mười năm không đổi.
Nàng đặt tờ giấy ấy sang một bên, bày lên một tờ mới, mài mực rồi cầm bút viết chữ. Từng nét hạ xuống tự nhiên, động tác liền mạch lưu loát.
Vô Mai sư thái đứng bên cạnh, ánh mắt dính chặt vào từng nét bút của Kiều Chiêu, dần dần ngây dại, thì thà thì thầm:
"Quân bất kiến...
Cao đường minh kính bi bạch phát
Triêu như thanh ty mộ thành tuyết ...
Triêu như thanh ty mộ thành tuyết..."
*Thanh Liên cư sĩ: Lý Bạch
*Thương tiến tửu: Xin mời rượu.
*Dịch câu thơ:
Anh không thấy:
Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc
Sáng còn xanh mượt
Chiều tối đã thành trắng như tuyết.
Bài thơ này cũng được phổ nhạc, các cậu có thể tìm nghe bản của Hồ Hạ và Lý Ngọc Cương trên youtube :))
Kiều Chiêu dừng bút, nhìn Vô Mai sư thái.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng của loài chim không rõ tên truyền từ ngoài cửa sổ, báo rằng mùa hạ sắp về.
Vô Mai sư thái khôi phục tinh thần, phức tạp nhìn chằm chằm Kiều Chiêu .
Kiều Chiêu bình tĩnh, để yên cho bà mặc sức đánh giá.
Sau một hồi, cuối cùng Vô Mai sư thái nói: "Chữ của ngươi, là do ai dạy?"
Kiều Chiêu thở dài trong lòng.
Nàng đã sớm tiên liệu, chỉ cần đưa bản kinh Phật kia đến trước mặt vị sư thái này, nhất định bà sẽ muốn tìm bằng được chủ nhân của bản viết tay kinh Phật ấy.
Ai bảo nàng phỏng theo chính bút tích của tổ phụ cơ chứ. Tuy rằng chữ của nàng còn thiếu một chút lão luyện như chữ của tổ phụ, khí khái cũng không so kịp. Nhưng phóng mắt nhìn trong thiên hạ, xét phần "hình" trong con chữ thì chẳng ai viết giống tổ phụ hơn nàng.
Mà vị Vô Mai sư thái từng là Công chúa điện hạ đây, cũng chỉ vì đau khổ yêu đơn phương tổ phụ không có kết quả, mới căm giận xuất gia.
Bí mật của vị Công chúa hoàng tộc từ nhiều năm trước, thế nhân chẳng ai thấu, vậy mà một hậu bối như Kiều Chiêu lại tường tận, cũng là do một lần đến kinh thành.
Lần ấy nàng nghịch ngợm giả mạo bút tích của tổ phụ để trêu đùa huynh trưởng, lừa huynh trưởng đến Đại Phúc Tự gặp gỡ nhóm quý nữ kinh thành. Huynh trưởng vô ý đánh mất bức thư, không biết vì sao lại lọt vào tay Vô Mai sư thái.
Ngày Phật Đản năm ấy, cả Đại Phúc Tự lùng sục tìm kiếm chủ nhân bức thư kia.
Chấp nhặt của Vô Mai sư thái đối với bức thư ấy khiến nàng cảm thấy kỳ quái vô cùng. Sau này quay về Gia Phong vô tình nói với tổ mẫu, tổ mẫu mới kể cho nàng đoạn chuyện xưa này.
Chuyện về trưởng bối cũng không tiện nói nhiều, đại khái chỉ là một đôi đường tỷ muội cùng yêu một vị nam tử mà thôi. Người thì thành gia quyến, kẻ thì lạc mất hồn.
Vài năm trôi qua, chữ của Kiều Chiêu so với những nét bút non nớt khi ấy càng thêm tiến bộ, cho nên nàng mới chắc chắn hôm nay vị Đại Trưởng Công Chúa này nhất định sẽ muốn gặp nàng.
Kỳ thật Kiều Chiêu cũng cảm thấy hơi có lỗi, lợi dụng khúc mắc trong lòng người khác như vậy cũng không vẻ vang gì. Nhưng hôm nay nàng chỉ còn cách ấy.
"Tiểu nữ không có người dạy, chỉ là luôn luyện theo bảng chữ mẫu của Kiều tiên sinh."
Vô Mai sư thái vẫn dừng mắt trên trang giấy, lắc đầu nhè nhẹ: "Gió thổi về núi, mây trôi về trời, chữ như vậy khó có thể chỉ do luyện theo bảng chữ mẫu mà thành."
Bà đột ngột ngẩng đầu, nhìn Kiều Chiêu chằm chằm: "Ngươi có quan hệ như thế nào với Kiều Chuyết?"
Trước khí thế đột ngột bùng nổ của Vô Mai sư thái, Kiều Chiêu vẫn bình thản, chân thành đáp: "Coi như trời cao, một lòng hướng tới, có thể may mắn được luyện theo bảng chữ mẫu của Kiều tiên sinh là vinh hạnh lớn nhất của tiểu nữ."
Vô Mai sư thái dần dần tỉnh táo trở lại.
Bà lại liếc nhìn chữ Kiều Chiêu rồi đi đến bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một gốc cây bồ đề, cao lớn sum xuê, râm mát lặng lẽ phủ khắp cả sân.
"Thật sự là do ngươi tự mình luyện nên?"
"Sư thái không nghĩ rằng, có một số người sinh ra đã được trời phú cho tài sắc vô song ư?"
"Trời phú cho tài sắc vô song?" Trong đầu Vô Mai sư thái hiện lên bóng hình một nam tử.
Người nọ mặc áo xanh, tu cạn bầu rượu có thể viết ra những con chữ phóng khoáng nhất thiên hạ, cũng có thể vẽ nên những bức tranh rực rỡ nhất trần đời. Hào sảng tựa gió trời, như thể không có chuyện gì có thể vướng bận lòng ông.
Thế mà hết lần này đến lần khác, ông lại vờ như không thấy một vị Công chúa tôn quý như bà, chỉ chung tình với đường muội không có sở trường gì của bà.
Trên đời này quả nhiên làm gì có chuyên công bằng.
Bà hận, bà oán, bà chất vấn, bà cầu xin, cuối cùng bà cắt trọn mái tóc đen dài của mình, ẩn cư tại am Sơ Ảnh.
Mười năm rồi lại mười năm, trong lòng bà giờ chỉ còn là mặt nước bình thản, thi thoảng gợn chút nhói đau và lăn tăn một vài nỗi nhớ.
Khi hay tin ông đã chết, bà cũng chỉ buồn trắng một đêm, sang ngày hôm sau vẫn dậy sớm như mọi ngày tụng kinh niệm phật.
Chỉ là, bà đã nghĩ sẽ không bao giờ... có thể nhìn chút dấu vết của người ấy trên đời nữa. Vậy mà hôm nay lại nhìn thấy bức viết như thế này.
Có thể nói, chữ như vậy chỉ có thể chính tay ông dạy nên.
Mới vừa rồi bà nhìn tiểu cô nương kia viết chữ, phảng phất như thấy hình bóng người ấy viết chữ.
Vô Mai sư thái xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Kiều Chiêu, khẽ gật đầu: "Tiểu thí chủ nói phải, đúng là có một ít người sinh ra may mắn, tư chất vượt xa người thường, là tầm mắt bần ni hạn hẹp."
Vô Mai sư thái nói xong, ôn hòa hỏi tiếp Kiều Chiêu : "Liệu tiểu thí chủ có bằng lòng cách bảy ngày lại đến am này làm bạn với bần ni, sao chép kinh Phật?"
Kiều Chiêu nhoẻn miệng cười: "Bằng lòng."
Vô Mai sư thái cười rộ lên, hỏi lại: "Tiểu thí chủ tên gọi là gì?"
"Tiểu nữ họ Lê, tên một chữ "Chiêu"."
"Lê Chiêu? Chính là "Chiêu" trong câu "Hiền giả dĩ kì chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu" phải không?"
Kiều Chiêu rũ mắt: "Đúng là "Chiêu" trong câu "Hiền giả dĩ kì chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu"."
Vẻ mặt Vô Mai sư thái càng ôn hòa hơn, gật đầu nói: "Đi đi, bảy ngày sau nhớ tới đây nhé. Tĩnh Hấp, dẫn cô nương đi ra ngoài đi."
"Dạ." Tĩnh Hấp tiến vào, nhìn Kiều Chiêu kỹ lưỡng rồi khách khí nói: "Lê Tam cô nương, mời theo bần ni đi ra ngoài."
"Tiểu nữ xin cáo từ."
Kiều Chiêu lặng lẽ đi theo Tĩnh Hấp ra ngoài. Bỗng nhiên Vô Mai sư thái mở miệng: "Tĩnh Hấp, ngươi tự mình đưa Lê cô nương về Đại Phúc Tự đi."
Tĩnh Hấp hơi dừng rồi đáp: "Dạ."
Vô Mai sư thái lúc này mới nhắm mắt, không nhìn bọn họ nữa.
Ban đầu nhầm người? Ha ha, đương nhiên Công chúa như bà thừa hiểu mấy cái thủ đoạn hậu trạch yêu ma quỷ quái này nọ. Xem ra hoàn cảnh đứa nhỏ kia cũng không tốt.
Nếu đứa nhỏ nguyện ý bồi bà chép kinh Phật, bà thuận tay giúp đỡ vài việc cũng là điều nên làm.
Tĩnh Hấp dẫn Kiều Chiêu đến cửa am Sơ Ảnh, tăng nhân đón khách vẫn chờ ở đấy, thấy bà mặt mày mỉm cười, mới nhẹ nhàng thở hắt ra: "Sư tỷ, sư bá đã gặp người chưa?"
"Đã gặp rồi, sư bá mệnh ta đưa tiểu thí chủ đi ra."
Tăng nhân đón khách hiểu sai ý, nói với Kiều Chiêu: "Tiểu thí chủ, mời theo bần tăng."
Tĩnh Hấp ngắt lời: "Sư bá mệnh ta phải tự mình đưa tiểu thí chủ quay về Đại Phúc Tự, sư đệ dẫn đường đi."
Tăng nhân đón khách lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi nhìn Kiều Chiêu, thấy bộ dạng nàng lặng yên, càng cảm thấy ngạc nhiên trong lòng; có điều ngoài miệng cũng không tiện nhiều lời, nhanh chóng dẫn hai người đi về Đại Phúc Tự.
Trên hành lang dài, Đỗ Phi Tuyết kiễng chân nhìn xa xa, chốc chốc lại kéo tay Lê Kiểu: "Sao vẫn chưa quay trở lại? Kiểu biểu tỷ, ta cũng muốn nhìn thấy bộ dạng xụ mặt quay về của Lê Tam, nhất định còn khó coi hơn Nhị cô nương của các tỷ."
Lê Kiểu nhíu mày: "Phi Tuyết biểu muội, đừng nói như vậy."
Việc hôm nay thành ra như vậy, thanh danh Lê phủ coi như xong, tổ chim đã bị phá thì trứng chim sao còn lành được?
Đỗ Phi Tuyết cũng không để ý mấy chuyện đấy, bĩu môi: "Kiểu biểu tỷ, sao đến lúc này rồi mà tỷ vẫn còn nói đỡ cho Lê Tam?"
Hai người đang nói, bỗng nhiên vang lên một trận xôn xao.
"Lê Tam cô nương đã trở lại."
Chương 52: Giấu tài
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Các vị phu nhân trong phòng vẫn cố gắng giữ vẻ tao nhã bình tĩnh, nhưng hai lỗ tai đã dựng hết lên, chỉ chực thu hết mọi động tĩnh bên ngoài.
Các tiểu thư trẻ tuổi sớm không còn kiềm chế nổi, lẳng lặng lẻn ra ngoài.
Trên hành lang càng ngày càng chen chúc nhiều người.
Mọi người thấy tăng nhân đón khách từ từ tiến lại, bên cạnh còn thêm một vị nữ ni trung niên, trong lòng càng thêm tò mò.
Tăng nhân đón khách đi vào trong sảnh, đến trước mặt Đặng lão phu nhân.
Đặng lão phu nhân nhanh chóng nhìn vội Kiều Chiêu một lượt, thấy nàng vẫn ung dung thản nhiên, trái tim đang treo lơ lửng như được thả ra.
"Sư phụ--"
Bà mới mở miệng, tăng nhân đón khách đã quay sang người đứng bên cạnh, giới thiệu: "Lão phu nhân, đây là vị sư phụ luôn bên người Vô Mai sư thái. Sư thái đặc biệt mệnh cho vị sư phụ này đưa Lê Tam cô nương trở về."
Hai tay Tĩnh Hấp chắp lại hướng về phía Đặng lão phu nhân: "Bần ni là Tĩnh Hấp.""*
Đặng lão phu nhân vội chào lại.
Trong phòng mọi người bán tín bán nghi, ánh mắt dừng lại trên người Tĩnh Hấp.
Lê Tam cô nương được vị ni sư hầu hạ Vô Mai sư thái đưa về tận nơi, điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ bản kinh văn kia thực sự do Lê Tam cô nương chép ra!
Trời ơi, chữ của Lê Tam cô nương phải tốt như thế nào thì mới có thể khiến Vô Mai sư thái đặc biệt mời gặp, lại còn phái người bên mình đưa về?
Mọi người tò mò đến tê gan liệt phổi, chỉ hận không thể nhìn được bản kinh văn kia.
Trong bầu không khí như vậy, Tĩnh Hấp nói: "Lão phu nhân, sư thái thực sự rất thích chữ của tiểu thí chủ, muốn mời tiểu thí chủ từ nay về sau cứ cách bảy ngày thì đến am Sơ Ảnh sao chép kinh Phật. Chẳng biết như thế có tiện hay không?"
Dân chúng Đại Lương cởi mở, nữ tử muốn xuất hành cũng không khó, huống hồ lại còn do đích thân Vô Mai sư thái ở am Sơ Ảnh mời đến sao chép kinh Phật.
Đặng lão phu nhân gần như không hề do dự, đáp ngay tức khắc: "Chữ của Tam nha đầu có thể lọt vào mắt sư thái là phúc đức của nó, tất nhiên là không có gì không tiện hết."
Ánh mắt Khương lão phu nhân ngồi bên cạnh nhìn về Kiều Chiêu đột nhiên thay đổi.
Bà là nữ tử tôn thất, người khác có thể không biết, bà lại rõ vô cùng. Vị Vô Mai sư thái này, trước kia từng là Đại Trưởng Công Chúa, trong mắt không chấp nhận nổi dù chỉ là một hạt cát, vô cùng thanh cao kiêu ngạo!
Tam nha đầu thế mà lại có thể lọt vào mắt của người?
Cứ cho là kinh văn Tam nha đầu chép đẹp vô cùng, phóng tầm mắt nhìn khắp kinh thành nói không chừng cũng là đứng đầu. Nhưng vị Đại Trưởng Công Chúa kia lúc trước cũng nổi danh ngang vậy!
Có lẽ, con người luôn thay đổi, ví dụ như nha đầu vẫn đang thản nhiên như không trước mắt bà.
Theo lý thuyết, Lê phủ có một tài nữ như vậy là chuyện rất đáng để vui mừng. Nhưng Khương lão phu nhân nghĩ đến việc mất mặt lúc nãy thì không vui nổi. Huống chi lại còn là Lê Tam danh tiết tổn hại, cho dù có thêm cái danh đại tài nữ thì cũng để làm gì? Dõng dõi quy củ người ta vẫn không thèm cưới người như thế làm về vợ!
Khương lão phu nhân lại thêm một lần đau.
"Bần ni cáo từ. Tiểu thí chủ, hẹn bảy ngày sau gặp lại."
Sau khi Tĩnh Hấp rời đi, Đại Phúc Tự náo nhiệt cả lên.
Điều này thật đáng ngạc nhiên. Một tiểu cô nương như vậy lại có thể làm cho Công chúa tôn quý từng là thiên hạ đệ nhất tài nữ Vô Mai sư thái yêu thích đến mức ấy, đến mức cố tình mời nàng đến sao chép kinh Phật.
Phải biết rằng, am Sơ Ảnh vốn không tùy tiện để người ngoài đến gần. Vài năm gần đây những người ra vào am Sơ Ảnh đều là mấy vị nữ nhân tôn kính nhất thiên hạ.
Thái Hậu tin Phật, dù vài năm nay ít tới am Sơ Ảnh, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện không bao giờ ghé đến nữa. Nghe nói cách đây không lâu Cửu Công chúa còn đích thân đến am cầu phúc thay Thái Hậu.
Người đang ở đây nếu không phải là con cháu tôn thất huân quý thì cũng là nữ quyến nhà quan, bợ đỡ những người có quyền như một đặc tính ăn sâu vào xương tủy rồi. Nếu không một vị Công chúa rũ bỏ bụi trần xuất gia không còn chút thực quyền trong tay làm sao có thể khiến bọn họ để ý đến như vậy?
"Lão phu nhân này, không biết Tam cô nương là do vị sư phụ nào dạy dỗ?" Các phu nhân vây quanh Đặng lão phu nhân đều có chung một thắc mắc.
Khương lão phu nhân lòng đầy căm giận.
Đây là lần đầu tiên bà bị ngó lơ mà Đặng thị lại được mọi người xúm lấy trò chuyện.
"Sư phụ nào dạy ư? Khụ khụ, Tam nha đầu nhà chúng ta cũng không mời danh sư mà chỉ học cùng một chỗ với chúng tỷ muội trong nhà thôi. Có điều mẫu thân con bé cũng rất quan tâm, mua về không ít bảng chữ mẫu và tranh vẽ quý báu trong thiên hạ về cho con bé học theo."
Mọi người nghe xong âm thầm cười khinh bỉ.
Nếu chỉ học theo bảng chữ mẫu mà được thành như vậy mới là lạ đấy.
Thấy chẳng ai thèm tin, Đặng lão phu nhân cười tủm tỉm nói: "Có lẽ là Tam nha đầu được trời phú cho tài năng thư pháp hơn người."
Nếu do trời phú, thì người khác cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi.
Mọi người: "..." Có thể loại khoe khoang trắng trợn thế à?
Đỗ Phi Tuyết đã đi vào trong đại sảnh từ lúc nào; không nhịn nổi mỉa mai: "Lão phu nhân, chữ của Tam muội muội ta cũng từng nhìn thấy rồi, kém hơn chữ Kiểu biểu tỷ của ta không chỉ một chút đâu."
Lê Kiểu vội vàng kéo nàng lại.
Đỗ Phi Tuyết là con gái duy nhất của phủ Cố Xương Bá, ngang ngược có tiếng trong cái vòng xã giao này.
Có điều nữ nhi gia đình huân quý cũng không giống quý nữ dòng dõi thư hương, không hiếm người tính tình kiêu căng. Các phu nhân ở đây cũng không quá lưu tâm, đến cả mẫu thân của Đỗ Phi Tuyết là Chu Thị cũng chỉ cảnh cáo lườm con gái một cái chứ không nói lời trách móc gì.
Các bà cũng không phải chưa thấy một tiểu cô nương thiếu lễ phép, bây giờ tò mò nhất chính là chữ của Lê Tam cô nương.
Nghe người ngoài hoài nghi trình độ cháu gái của mình, Đặng lão phu nhân hơi mất hứng, có điều cũng chỉ là một tiểu cô nương, không cần đôi co tranh cãi. Bà chỉ mỉm cười, nói: "Đỗ cô nương đã bao giờ nghe thấy cụm "giấu tài" chưa? Tam nha đầu nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, không muốn đoạt hết sự nổi bật của các tỷ tỷ."
Cụm "các tỷ tỷ" này hình như không chỉ để nói về... các cô nương Lê phủ.
Các phu nhân ở đây nghe xong, khóe miệng co rút.
Thật đáng tức giận! Thật quá ngông cuồng! Thế này thì vứt hết công lao các bà nghiêm khắc dạy cầm kỳ thi họa cho nữ nhi xuống biển à! Chữ của Lê Tam cô nương nếu không khiến các bà tâm phục khẩu phục, hôm nay các bà nửa bước cũng không rời Đại Phúc Tự!
Tăng nhân đón khách bị vứt xó ở góc tường vẻ mặt rất vô tội, trong lòng rên rỉ: mọi người không thể ở đây không chịu về được, đây là miếu hòa thượng mà, trụ trì sẽ đánh gãy chân ta mất.
Các phu nhân liên tiếp nhìn phu nhân Cố Xương Bá phủ là Chu thị nháy mắt ra hiệu.
Giờ phút này, tâm tình Chu thị có chút khó xử.
Bà chưa bao giờ được người ngoài coi trọng vì nữ nhi của bà. Thế mà lần đầu tiên được coi trọng lại bởi vì người ta muốn mẫu thân là bà ám chỉ cho nữ nhi tiếp tục hạnh họe.
Chu thị đấu tranh một hồi như vậy, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Thôi được rồi, ai bảo bà cũng nóng lòng nhìn chữ của Lê Tam cô nương.
"Phi Tuyết, đừng làm loạn nữa. Dù trước đây con có nhìn qua thì cũng không chứng tỏ được trình độ bây giờ của Lê Tam cô nương. Sao con có thể nghi ngờ người khác như vậy? Còn không mau xin lỗi lão phu nhân!"
Vừa nghe mẫu thân nói như vậy, Đỗ Phi Tuyết nhất thời không phục. Có điều, nàng cũng vẫn ghi nhớ rằng không được quá ngang ngược trước mặt các vị phu nhân nên nhanh chóng quay người thi lễ với Đặng lão phu nhân: "Là do Phi Tuyết sốt ruột, mong lão phu nhân tha thứ cho Phi Tuyết. Có điều cũng chỉ vì Phi Tuyết quá tò mò chữ của Tam muội muội thôi--"
Nàng dừng một chút, vỗ tay một cái: "Lão phu nhân, hay là như vậy đi. Ngài bảo Lê Tam muội muội viết một bức thư pháp, để chúng ta được mở mang tầm mắt, trộm nhìn xem chữ lọt vào mắt xanh của Vô Mai sư thái đẹp đến thế nào!"
Kiều Chiêu vẫn yên lặng không nói liếc Chu thị một cái.
Vị phu nhân này là cô của Chu đại ca thì phải?
Nàng khẽ dời mắt, nhìn sang cô nương đang đứng bên người vị phu nhân ấy.
Cô nương kia da trắng như tuyết, từ trong ra ngoài đều toát vẻ yên tĩnh.
Lúc trước khi đi qua hành lang dài, nàng có nghe Đỗ Phi Tuyết gọi cô nương ấy là "Chu Nhan".
Vậy ra đây là muội muội ruột của Chu đại ca.
Chu Nhan dường như cảm thấy ánh mắt của Kiều Chiêu, đột nhiên nhìn lên, mỉm cười với nàng.
Chương 53: Đứng ngoài
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu hơi giật mình.
Một cô nương nở nụ cười với nàng ư? Quả thật khó tin!
Từ khi trở thành tiểu cô nương Lê Chiêu, nàng đã nghĩ chắc nàng từng đoạt nam nhân của tất cả chúng cô nương nên mới khiến các nàng khó chịu đến như vậy.
Lúc này Kiều cô nương có chút thắc mắc.
Chu Nhan cũng ngẩn người theo.
Sao nàng lại cảm thấy bộ dạng ngơ ngác trong nháy mắt của Lê Tam cô nương có chút khó hiểu nhỉ?
"Chiêu Chiêu." Đặng lão phu nhân lên tiếng, kéo lại sự chú ý của Kiều Chiêu.
"Tổ mẫu."
Đặng lão phu nhân cười đầy yêu thương: "Chiêu Chiêu à, cháu có bằng lòng viết một bức thư pháp cho các phu nhân tiểu thư ở đây xem qua không?"
Kiều Chiêu thản nhiên đáp: "Cháu không muốn."
Câu trả lời này hơi làm bất ngờ Đặng lão phu nhân, mà mọi người xung quanh nghe xong cũng có nhiều cảm xúc trái chiều.
Trước mặt bao nhiêu người như vậy lại thẳng thừng từ chối cơ hội để khoe khoang, cô nương này thật hiếm thấy.
"Tam nha đầu!" Khương lão phu nhân ho khan một tiếng thật to cảnh cáo.
Nha đầu kia đang nghĩ cái gì thế không biết? Nếu nàng thật sự viết đẹp như vậy, lúc này còn vờ vịt gì nữa?
"Sao cháu lại không muốn?" Đặng lão phu nhân vẻ mặt không thay đổi, thái độ vẫn ấm áp như cũ.
"Phật môn không phải chốn khoe mẽ." Kiều Chiêu trả lời.
Nàng đã đạt được mục đích rồi thì sao còn có thể dùng chữ của tổ phụ để lấy le với thiên hạ?
Kiều Chiêu cũng không hiểu suy nghĩ của mấy người này lắm.
Nàng viết đẹp thì liên quan gì đến mấy người này cơ chứ? Dù sao các bà cũng không muốn con các bà lấy nàng về làm vợ.
Kiều Chiêu nói một câu làm chư vị phu nhân nghẹn họng không nói được lời nào. Đỗ Phi Tuyết không cam tâm bắt bẻ lại: "Lê Tam ngươi đang từ chối à? Ngươi không viết thì lấy gì chứng minh ngươi viết chữ đẹp đến như vậy?"
Kiều Chiêu nhìn vị cô nương này mà muốn thở dài thườn thượt, hỏi lại: "Sư phụ ở am Sơ Ảnh cũng không đủ sức chứng minh à?"
Chỉ một câu đã đủ khiến Đỗ Phi Tuyết im bặt không vặn lại được, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn nàng.
Chu thị thấy vậy, vội nhìn Đỗ Phi Tuyết một cái rồi kéo nữ nhi ra sau lưng.
Khuê nữ nhà mình còn lâu mới là đối thủ của Lê Tam cô nương, tốt nhất đừng đứng đấy mà làm trò cười cho thiên hạ nữa.
Chỉ là Lê Tam cô nương này đúng là không giống với ấn tượng trong trí nhớ của bà.
Chu thị theo bản năng liếc Lê Kiểu một cái.
Như thế thì nữ nhi của vị chị chồng đoản mệnh của bà cũng không sống an ổn qua ngày.
Mẫu thân của Lê Kiểu khi còn sống từng đối xử rất tốt với đệ muội là Chu thị. Chu thị cũng có chút chân tình thật lòng đối xử với Lê Kiểu. Có điều cũng chỉ đến thế, sống ở đâu thì vẫn phải dựa vào chính mình mà thôi.
Lê Kiểu ngoài mặt ôn hòa nở nụ cười, đáy lòng đã gào thét từ lâu.
Lê Tam tuyệt đối không tài nào viết đẹp được như vậy, chắc chắn là nó đã giở trò gì đó mê hoặc tai mắt của vị sư thái kia. Nếu không tại sao nó lại khước từ việc viết chữ cho mọi người xem?
Ha ha, hôm nay ở Đại Phúc Tự ngươi có lý do từ chối người khác. Nhưng đời vẫn còn dài, sớm muộn gì cũng có ngày ta lật tẩy bộ mặt thật của ngươi trước mặt mọi người.
Dù cho mọi người trong ngoài đại sảnh có không cam tâm đến mức nào, thì đến cuối cũng chẳng ai nhìn thấy được chữ của Lê Tam cô nương. Mà càng vì vậy, dường như ấn tượng của mọi người đối với vị Tam cô nương Lê phủ càng thêm sâu sắc.
Trên đường trở về, xe ngựa nối tiếp nhau trên đường thành hàng dài, chậm rãi đi về phía trước. Tới khi về đến thành, tốc độ càng chậm chạp, bò như sên trên đường.
Nhóm chủ tử ngồi trong xe ngựa ai nấy đều sốt ruột, phái hạ nhân đi ra ngoài nghe ngóng.
Chỉ trong chốc lát hạ nhân đi tìm hiểu tin tức vội quay lại, mướt mát mồ hôi vì chen lấn đám đông, nói: "Hồi bẩm phu nhân là Quan Quân Hầu dẫn đầu các tướng sĩ hộ tống quan tài

1 2 »