Chương 26 : Phủ Tĩnh An Hầu
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Mời Thanh Quân tỷ tỷ ngồi." Kiều Chiêu không đứng dậy nhưng giọng điệu rất khách khí.
Thanh Quân hơi bất ngờ, nhìn qua Kiều Chiêu rồi hành lễ: "Nô tỳ không dám. Nô tỳ tới truyền lời của lão phu nhân."
Kiều Chiêu bình tĩnh nghe lời Thanh Quân truyền lại.
Không cần thỉnh an, không đến học đường, tức là sau này không cho nàng xuất môn?
Tư tưởng Đại Lương khá tiến bộ, nữ tử không bị nghiêm cấm xuất môn. Cho dù có là cô nương chưa lấy chồng, nếu muốn đi dạo phố cũng chỉ cần thông báo cho trưởng bối rồi mang theo nha hoàn bà tử theo là được.
Kiều Chiêu tính tình trầm tĩnh, cũng không có nhiều hứng thú tham gia yến hội hay bát phố, nhưng hiện tại nàng không thể không xuất môn.
Bị nhốt ở nhà thì làm sao có thể gặp lại huynh trưởng?
"Làm phiền Thanh Quân tỷ tỷ nói lại với lão phu nhân là ta đã biết, sau này sẽ chép lại kinh Phật thật tốt để đưa cho ngài."
Chờ Thanh Quân đi rồi, trong phòng ngoài Kiều Chiêu cũng chỉ còn có A Châu.
Nàng không quay lại chỗ ở của mình, mà nha hoàn trước đây hầu hạ Lê Chiêu cũng không thấy đâu.
"A Châu, ra xoa bóp đầu cho ta."
"Dạ." A Châu vâng một tiếng rồi lách ra phía sau Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu quay lại hỏi nàng : "Học theo nhé?"
Nàng nắm tay A Châu, day day giữa lông mày nàng: "Đầu tiên ấn vào huyệt ấn đường sau đó từ từ đi xuống... Đúng, chú ý điều chỉnh lực..."
*Huyệt ấn đường:
Hướng dẫn một lượt độngtác từ trên xuống dưới, Kiều Chiêu hỏi A Châu: "Nhớ kỹ chưa?"
A Châu vẻ mặt mờ mịt: "..."
Cô nương thật thích nói đùa!
Nha hoàn tuy rằng có chút ngốc (Kiều Chiêu lấy bản thân ra so sánh), Kiều Chiêu cũng không vội vã hấp tấp mà cầm mấy tay A Châu dạy lại một lần nữa.
Lòng bàn tay A Châu chảy đầy mồ hôi.
"Đừng quá căng thẳng, có thể từ từ rồi học, cũng không khó đâu."
Nghe được lời đầu của cô nương nhà mình, A Châu thở nhẹ ra một chút.
Nghe đến câu cuối, mồ hôi túa ra nhiều hơn.
Kiều Chiêu đành cho nghỉ tạm một lúc: "Đi rửa tay trước đi, rồi quay lại ta sẽ dạy em."
A Châu như được đại xá đi rửa tay ngay lập tức, Kiều Chiêu nâng ngón tay mề mại như liễu nhẹ nhàng day huyệt thái dương.
Mọi sự do nhân, phải tìm cách không bị nhốt ở trong nhà nữa, như vậy, trước hết cứ chép kinh phật vậy, ngày Phật Đản sắp đến rồi.
Không bao lâu sau, A Châu quay lại thấy cô nương đã thiu thiu ngủ.
Cô nương dựa vào thành giường nhắm mắt lại, lông mi thon dài rủ xuống, giữa đôi mày hiện ra vài phần mỏi mệt.
A Châu nắm chặt tay lại.
Cô nương mệt mỏi như vậy mà còn kiên nhẫn dạy nàng, sao nàng lại ngu dốt như vậy!
A Châu quyết tâm sẽ phải học thuộc bộ thủ pháp xoa bóp, rồi rón rén phủ lên người Kiều Chiêu một lớp chăn mỏng.
Hương thơm bay đến, theo đó là âm thanh sung sướng của Hà thị: "Chiêu Chiêu, cơm nấu xong rồi, con nhanh --"
Nhìn thấy tình hình trong phòng, Hà thị vội hạ giọng xuống.
Kiều Chiêu đã mở mắt.
"Cơm xong rồi ạ? Con đang đói đến không ngủ được đây."
Hà thị vội vàng bày thức ăn vừa đem lên, tự mình gắp một đũa thịt viên đặt vào trong bát Kiều Chiêu, dịu dàng nói: "Chiêu Chiêu mau nếm thử, đây là món sở trường của Phương ma ma."
Kiều Chiêu ăn một miếng.
Thịt non mềm, thơm ngào ngạt, mỹ vị vừa lướt qua nơi đầu lưỡi, như đã kịp xoa dịu dạ dày.
"Ngon quá."
"Thích là được rồi. Chiêu Chiêu ăn nhiều một chút, con gầy đi nhiều quá." Thấy nàng thích, mà không phải thái độ khinh thường như xưa, lòng đang căng chặt của Hà thị mới buông lỏng.
"Nương cũng ăn đi." Kiều Chiêu dùng đũa gắp nửa viên thịt đặt vào bát Hà thị.
Hà thị sửng sốt, khóe mắt lại cay xè.
Bữa ăn ấm cúng lâu lắm mới có được giữa hai mẹ con cũng kết thúc, Kiều Chiêu và A Châu quay về Tây viện.
Phía Đông Nhã Hòa Uyển là nơi ở của Đại cô nương Lê Kiểu, con gái của vợ trước Đại lão gia Lê Quang Văn, cũng là cô nương lớn nhất ở cả hai phủ, năm nay đã mười sáu tuổi.
Tây viện sớm đã được dọn dẹp, tảng đá ven đường cũng được quét cho không còn hạt bụi nào. Trong viện có một gốc cây lựu trên cành mầm đã nhú xanh, phía trước cửa sổ là một cây chuối tây tươi tốt um tùm.
Ba nha hoàn chạy ra ngênh đón: "Cô nương đã trở về!"
Hai nha hoàn sai vặt một người tên là Thạch Lựu một người tên là Thu Ngẫu, còn một nha hoàn thiếp thân tên là Băng Lục.
Kiều Chiêu nhớ rõ là còn có một nha hoàn tên là Sương Hồng.
Hà thị đi cùng nàng vội giải thích: "Tiện tỳ Sương Hồng kia dám để con bị lạc, nương đã đuổi đi rồi."
"Vậy để A Châu là đại nha hoàn đi."
Hà thị liếc nhìn A Châu, không an tâm.
Kiều Chiêu biết rõ nàng lo lắng gì, chỉ vào A Châu và nói: "Em ấy là Lý thần y tặng cho con."
Hà thị tự dưng cũng không biết nói gì.
"Đa tạ cô nương!" A Châu cúi đầu trước Kiều Chiêu, lúc đứng lên vô tình bắt gặp ánh mắt Băng Lục đứng sau, Băng Lục khinh miệt rời mắt, hừ một tiếng.
"Nương, nương trở về nghỉ ngơi đi."
"Vậy con cũng nghỉ sớm một chút, hôm nay nương không cho kẻ nào đến làm phiền con." Hà thị lưu luyến rời đi.
Kiều Chiêu biết lời này ám chỉ đến hai người con của vợ trước, Đại cô nương Lê Kiểu và Tam công tử Lê Huy.
Lê Huy từ đầu năm đã vào Quốc Tử Giám đọc sách, mấy vị cô nương Tây phủ thì đến Đông phủ để học, đều chưa tan học.
Kiều Chiêu cuối cùng cũng biết tại sao Lê Đại lão gia đối với Hà thị lại lạnh nhạt như vậy.
Lê Quang Văn đối với vợ trước nghĩa nặng tình sâu, đôi tỷ muội bà lưu lại cũng rất ưu tú. Thế mà Lê Chiêu thì chỗ nào cũng nhằm vào hai người, còn Hà thị lửa cháy thêm dầu hết lòng hùa theo nữ nhi, đối với con riêng của của vợ trước cũng không thèm che dấu sự không ưa thích. Như thế mà trượng phu hài lòng mới là lạ.
Xem ra mối quan hệ vợ chồng tồi tệ như thế này, là nhờ vào công lao không nhỏ của tiểu cô nương Lê Chiêu.
Bôn ba đã nhiều ngày, Kiều Chiêu thoải mái tắm táp ngâm mình trong nước ấm một phen, chỉ vừa đặt lưng lên giường lên ngủ mất.
Trời dần ngả về chiều, ráng mây ngập trời, Thiệu Minh Uyên bước ra khỏi cửa cung, cảm thấy cả người mỏi mệt.
Thân vệ dắt ngựa lại, chàng xoay người leo lên ngựa, cả đường trầm mặc đi về hẻm Thanh Tước.
Phủ Tĩnh An Hầu an vị ở hẻm Thanh Tước, vốn là một tòa phủ bình thường như phần đông phủ đệ huân quý, mà nay nhờ danh Thiệu Minh Uyên, cảm giác đến cả ngói lưu ly nơi góc nhà cũng biếc xanh hơn những nơi khác.
Đại môn phủ Tĩnh An Hầu vốn đã sớm được mở ra, thế tử Tĩnh An Hầu Thiệu Cảnh Uyên dẫn trên dưới trong phủ đứng chờ ở bậc thanh, vừa nhác thấy bóng người tới liền vội đi xuống đón.
Thiệu Minh Uyên vừa xuống ngựa, Thiệu Cảnh Uyên đã chạy tới gần.
"Đại ca."
Thiệu Cảnh Uyên vỗ vai Thiệu Minh Uyên: "Nhị đệ! Cuối cùng đệ cũng đã trở lại, phụ thân và mẫu thân đều đang chờ ở bên trong."
Hắn nhìn áo choàng tuyết trắng của Thiệu Minh Uyên một lượt, cũng không nói gì thêm.
Huynh đệ hai người được mọi người vây quanh từ đại môn Hầu phủ, một mạch đến tận chính đường.
Xa xa thấy một vị nam tử trung niên đứng ở cửa, dáng người dong dỏng, Thiệu Minh Uyên bước nhanh tiến lên, quỳ một gối xuống: "Phụ thân, đứa con bất hiếu này đã trở lại."
Sắc mặt Tĩnh An Hầu tái nhợt không giống người thường, ông xoay người nâng Thiệu Minh Uyên dậy, cười nói: "Trở về là tốt rồi, mau vào --" Lời còn chưa dứt, một trận ho kịch liệt đã thay thế.
Đáy mắt Thiệu Minh Uyên tràn đầy lo lắng.
Nhiều năm trước ở phương Bắc phụ thân đã mắc phải bệnh nặng, hồi kinh tĩnh dưỡng mấy năm nay vẫn không có gì khởi sắc. Lần này trở về, chàng lại thấy hàn độc trong người phụ thân phát tán càng trầm trọng.
Mọi người vào phòng.
Thiệu Minh Uyên đưa mắt nhìn thấy ngay phu nhân Tĩnh An Hầu ngồi im lặng trên ghế thái sư. Dù nghe được bao nhiêu động tĩnh như vậy mà đến mí mắt bà cũng không rung.
Đại tẩu Vương thị của chàng đứng bên cạnh.
Thiệu Minh Uyên đi qua, quỳ xuống, áo chàng trắng tinh như tuyết phủ lên mặt đất.
"Minh Uyên gặp qua mẫu thân."
Thẩm thị đảo mắt nhìn một mảnh áo choàng trắng thuần kia, lạnh lùng nói: "Nhiều năm không trở về, vừa về đã đem lại xui xẻo cho ta."
Chương 27: Áo bào trắng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Thiệu Minh Uyên vẫn đứng yên như vậy, lời nói hà khắc của thân sinh mẫu thân cũng không làm chàng thay đổi sắc mặt. Chàng cúi đầu nói: "Là do nhi tử không tốt."
Thẩm thị không thích bộ dáng này của chàng, cầm chén trà trên bàn đập mạnh xuống, lạnh lùng nói: "Còn không thay quần áo ra rồi quay lại gặp ta!"
"Dạ." Thiệu Minh Uyên đứng dậy, bình tĩnh rời đi.
Tĩnh An Hầu mặt hơi trầm xuống, không muốn làm Thẩm thị mất mặt trước vợ chồng con trưởng, nhưng lại đau lòng con thứ bị đối xử như vậy, ho mạnh một trận rồi hỏi con dâu trưởng là Vương thị: "Thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ?"
Vương thị vội đáp: "Phụ thân yên tâm, con dâu đã sớm phân phó xuống, làm theo thực đơn ngày lễ."
Thẩm thị hừ lạnh: "Cũng chẳng phải lễ tết gì mà lại làm thực đơn ngày lễ? Nó có giỏi đến mấy cũng chỉ là nhị công tử ở cái phủ này thôi, còn muốn lật trời à?"
Lời này làm Vương thị chẳng biết đáp lại như thế nào, đành yên lặng không nói gì.
Tĩnh An Hầu rốt cục không nhịn được lên tiếng: "Thẩm thị, bà quá lắm rồi, Nhị lang vất vả lắm mới trở về, sao lại nói năng như thế?"
Thẩm thị lập tức cao giọng: "Nói năng như thế là như thế nào? Hầu gia bảo ta xem ta phải nói như thế nào? Như thế nào? Nhị Lang giờ cũng được phong tước Hầu rồi, nhưng cái phủ Tĩnh An Hầu này cũng không kém hơn nó, ta nói thế cũng không được sao?"
Tĩnh An Hầu nghĩ đã thấy tức, cũng không biết định nói cái gì, cố đè nén cơn tức xuống, trừng mắt nhìn thế tử Tĩnh An Hầu Thiệu Cảnh Uyên: «Còn không đi xem xem Tam đệ của ngươi chạy đi đâu chơi, không biết là Nhị ca nó trở về rồi sao.»
Thiệu Cảnh Uyên rũ mắt: «Để nhi tử đi.»
Vương thị thấy vậy, đau lòng mà không dám cáu giận.
Phụ thân lúc nào cũng vậy, rõ ràng là mẫu thân không thích Nhị lang, phụ thân không làm gì được mẫu thân, liền trút giận lên người Đại lang.
Bên trong im lặng mất một lúc.
Thiệu Minh Uyên trở về rõ ràng là một việc rất đáng vui mừng, thế mà nhóm chủ tử ở phủ Tĩnh An Hầu mỗi người một niềm riêng, không khí có phần tế nhị.
Tiếng bước chân vang lên, Thiệu Minh Uyên đã thay ra quần áo bước vào.
Chàng mặt một bộ áo bào trắng, trừ bỏ bên hông có một khối mặc ngọc ra thì không còn trang sức gì, làm cho sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Thẩm thị giận dữ, lại lấy một chén trà ném về phía chân Thiệu Minh Uyên, vỡ tan tành.
"Nghịch tử, ngươi mặc như thế này là mong ta chết sớm sao?"
Thiệu Minh Uyên nhìn mẫu thân đang nổi giận, trong lòng hít một hơi, giải thích: "Mẫu thân quên mất rồi, con đang giữ tang vợ."
Lời này vừa nói ra, bên trong lại là một mảnh tĩnh mịch.
Trước đây vào thuở Đại Lương mới khai quốc, có đạo thê tử mất thì trượng phu phải giữ tang một năm. Nhưng nhiều năm gần đây, đạo đó sớm chỉ còn trên giấy. Hiếm có nam tử nào chân chính giữ tang vợ được như vậy. Trái lại thăng quan phát tài liền bỏ vợ trở thành luật bất thành văn của không ít nam nhân.
Bỗng nhiên có một loạt tiếng động hỗn loạn ấp đến, ngay theo sau là một vị thiếu niên vọt từ cửa vào.
Thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi, môi hồng răng trắng, lúc này lại giẫn dữ vô cùng, liếc thấy Thiệu Minh Uyên đứng ở giữa phòng liền chạy lại, nhằm vào chàng tung một cú đấm, mắng: "Đồ khốn nạn, giết Nhị tẩu xong ngươi lại lành lặn trở về --"
Hóa ra thiếu niên vừa đến là đệ đệ của Thiệu Minh Uyên, Thiệu Tích Uyên.
Đối với trận công kích của Thiệu Tích Uyên, Thiệu Minh Uyên coi như là trẻ nhỏ học đòi, không thấy uy hiếp gì.
Chàng giơ tay bắt lấy cổ tay Thiệu Tích Uyên, tròng mắt chàng đen láy trong suốt làm cho không ai nhìn ra được cảm xúc, thản nhiên nói: "Ta không phải đồ khốn nạn, cũng không tới lượt đệ giáo huấn!"
Chàng dùng chút lực đẩy Thiệu Tích Uyên ra, Thiệu Tích Uyên lảo đảo đỡ lấy cột trụ, Thẩm thị biến sắc: "Thiệu Minh Uyên, ngươi dám ra tay với đệ đệ ngươi?"
Bà vội đứng dậy đỡ lấy Thiệu Tích Uyên, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt đầy vẻ lo âu: "Không va vào đâu chứ?"
"Không có!" Thiệu Tích Uyên vẫn trừng mắt nhìn Thiệu Minh Uyên như cũ, vẻ mặt không chịu khuất phục.
Thiệu Minh Uyên không nhìn cậu, lại nói với Tĩnh An Hầu: "Phụ thân, hôm nay nhi tử đã diện thánh, xin Hoàng Thượng nghỉ một năm."
"Nghỉ một năm?" Tĩnh An Hầu bất ngờ.
Thế tử Tĩnh An Hầu là Thiệu Cảnh Uyên khó tin nhìn về Thiệu Minh Uyên.
Ai chẳng biết Nhị đệ bây giờ quyền thế ngất trời.
Nếu thừa dịp trận đại thắng còn đang có sức nóng, xuất hiện trước Hoàng Thượng vài lần nhất định có cơ hội thăng tiến.
Thế mà đệ ấy lại nghỉ tận một năm, là vì giữ tang vợ à?
Thiệu Cảnh Uyên nhìn Thiệu Minh Uyên, chỉ càng cảm thấy khó hiểu.
"Thế cũng tốt." Tĩnh An Hầu trái lại tiếp thu tin sét đánh này rất nhanh.
"Kiều thị... " Thiệu Minh Uyên mở miệng, vẻ mặt vốn bình tĩnh lần đầu tiên có chút động: "Quan tài của Kiều thị xếp cùng quan tài của các tướng sĩ hy sinh, mấy ngày nữa sẽ đến kinh thành, nhi tử ngày mai sẽ ra khỏi thành để đi đón nàng... Đợi hạ tang nàng xong nhi tử sẽ đến Gia Phong một chuyến, thỉnh tội với nhạc phụ nhạc mẫu."
"Một người đã chết rồi thỉnh tội còn có ích gì, chả nhẽ bọn họ lại dám giết ngươi?" Thiệu Tích Uyên mỉa mai, giọng điệu lại yếu ớt.
Nhị tẩu tốt như vậy, Nhị ca lại nhẫn tâm giết tẩu ấy, thật không thể tha thứ!
Đợi đấy, cậu sẽ không dao động, kiên quyết không tha thứ!
Thiệu Minh Uyên thản nhiên nhìn Thiệu Tích Uyên, âm thanh nặng nề: "Nếu bọn họ muốn thì ta tuyệt đối không tiếc rẻ."
Chàng nói xong liền hướng về Tĩnh An Hầu cùng Thẩm thị thỉnh tội: "Phụ thân, mẫu thân, nhi tử xin về nghỉ ngơi trước."
Thiệu Minh Uyên ra đến cửa, hai thân vệ bên ngoài đã đứng chờ: "Tướng quân ---"
"Thiệu Tri, ngày mai đi hỏi xem bao giờ có thể chuyển vào Quan Quân Hầu phủ." Thiệu Minh Uyên nói với một trong hai người.
Thiệu Tri sửng sốt, lập tức đáp: "Vâng."
"Thiệu Lương, điều tra kỹ càng tay phản nghịch kia rồi báo lại cho ta."
Thiệu Lương vẻ mặt nghiêm túc, đáp: "Tuân lệnh!"
Đối với hai thuộc hạ vào sinh ra tử cùng mình, vẻ mặt Thiệu Minh Uyên hiền hòa hơn rất nhiều: "Các ngươi đi uống rượu đi, không cần đi theo ra."
Chàng quay người, nhanh chóng rời đi.
Thiệu Tri và Thiệu lương chăm chú nhìn đến khi bóng dáng của Thiệu Minh Uyên biến mất sau đám cây cối hoa cỏ, mới cùng nhau đi ra ngoài.
Bọn họ từ nhỏ đã ở cạnh Thiệu Minh Uyên, chinh chiến nhiều năm, giờ đi bên ngoài cũng được người khác gọi hai tiếng tướng quân, là võ tướng ngũ phẩm.
Hai người đi ra ngoài một đoạn, Thiệu Lương nhịn không được nói: "Ngươi nói Hầu phu nhân tại sao lại đối xử với Tướng quân chúng ta như thế? Ta nhớ rõ hồi trước rõ ràng là thế tử nghịch ngợm làm sai, Hầu phu nhân lại đánh Tướng quân đến lưng đầm đìa máu, phải để nương của ta bôi thuốc cho Tướng quân."
"Ai biết được." Thiệu Tri lắc đầu, thở dài: "Mười đầu ngón tay còn dài ngắn khác nhau, cha mẹ bất công thì cũng là chuyện bình thường thôi. Chẳng phải Hầu gia thương Tướng quân nhất sao?"
"Dù sao thì ta cũng không hiểu, Tướng quân của chúng ta mặt nào cũng ưu tú xuất chúng nhất, Hầu phu nhân đối xử với người như vậy, người lại chưa từng oán hận lấy một câu." Thiệu Lương bông nhiên nhỏ giọng: "Khụ khụ, hay là Hầu phu nhân có vấn đề về mắt?"
Thiệu Tri đấm nhẹ hắn một cú: "Nói linh tinh, ai nghe thấy thì lại gây khó dễ Tướng quân bây giờ."
"Có ai đâu. Thôi có gì thì đến lúc phủ Quan Quân Hầu sửa xong là chúng ta có thể chuyển ra, Tướng quân sẽ không bị khinh bỉ như vậy nữa."
Hai người đi xa.
Thiệu Minh Uyên về lại nơi của mình, đẩy cửa vào, đứng giữa viện rồi nhìn quanh, cảm thấy mọi thứ thật xa lạ.
Chàng vốn dĩ ở tiền viện, sau lại chinh chiến nhiều năm, ngay cả Hầu phủ cũng ít về. Viện này là để chuẩn bị cho đại hôn, tính đi tính lại, đây là lần thứ hai chàng bước vào.
Trong viện vẫn sạch sẽ như trước, hiển nhiên vẫn luôn có người chăm sóc. Có điều vì không có chủ nhân nên không có chút hơi người nào.
Thiệu Minh Uyên đi đến góc tường, thấy một khóm bạc hà xanh mướt.
Chương 28: Từ hôn
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Lá bạc hà non mịn tỏa ra hương thơm thanh mát, một khóm như thế này đến ngày hè có thể đuổi hết muỗi.
Chàng rời bước, thấy một dải kim ngân phủ lên giàn hoa, lúc này hoa đương nở, vàng óng lại xen ánh trắng, một cuống nở hai hoa, như hình với bóng.
Cây kim ngân, còn tên khác là cây uyên ương.
*Hoa kim ngân:
Thiệu Minh Uyên tưởng nhưthấy được nữ tử có phong thái tựa hoa sen ấy.
Nàng lặng yên sống hai năm tại viện này, bàn tay nàng trắng nõn lại thanh mảnh, giơ tay chăm sóc khóm bạc hà thanh mát đuổi muỗi, nhấc tay tỉa tót dải uyên ương thanh nhiệt giải độc.
Lúc nàng dừng chân nghỉ ngơi nhìn dải uyên ương này, nàng có cô đơn không?
Nàng là người như thế nào?
Thiệu Minh Uyên nâng tay, ngón tay nhẹ lướt qua đóa hoa.
Bàn tay chàng vốn cầm đao thương nhiều năm, vết chai vừa sâu vừa cứng, rất là thô ráp, đóa hoa trắng nõn vừa bị chạm vào liền rơi xuống.
Thiệu Minh Uyên vội thu tay lại, nhìn theo đóa hoa đang dần dần chạm đất, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu.
Chàng vẫn là người như thế, đáng lẽ không nên cưới vợ, lại hại người hại mình, mình làm người chịu!
Thiệu Minh Uyên dựa vào giàn hoa, ngẩng đầu nhìn trời.
Lúc đấy hoàng hôn vừa buông, ánh chiều tàn ảm đạm phía chân trời, lặng lẽ tạm biệt nhân gian.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh. Chỉ có âm thanh xì xào của côn trùng, gió thổi đưa hương bạc hà thơm ngát.
Thiệu Minh Uyên đứng thẳng lại, nâng tay phủi cánh hoa rơi trên vai, bước ra ngoài.
Lúc này, vài vị cô nương Tây phủ đã tan học, vừa trở lại phủ vội đến Thanh Tùng đường thỉnh an Đặng lão phu nhân. Thanh Tùng đường trong chốc lát náo nhiệt hơn hẳn.
"Hôm nay học thư pháp đúng không?" Đặng lão phu nhân cười cười nhìn về ba người cháu gái.
Trong ba vị cô nương thì lớn nhất là Đại cô nương Lê Kiểu, vừa tròn mười sáu tuổi, gương mặt trái xoan hàng mi cong rủ như liễu, rất đoan trang thanh tú, cũng chính là cháu gái mà Đặng lão phu nhân thích nhất.
Hai cô nương còn lại là con của Nhị thái thái. Mặc y phục màu vàng là Tứ cô nương Lê Yên, bằng tuổi Lê Chiêu. Mặc y phục màu hồng là Lục cô nương Lê Thiền vừa mới mười tuổi.
Đặng lão phu nhân vừa hỏi, Lê Thiền nhỏ tuổi nhất đã mở miệng: "Vâng ạ. Nhưng mới đổi tiên sinh dạy thư pháp, nghiêm khắc lắm, hôm nay còn đánh vào lòng bàn tay cháu."
Nàng vươn bàn tay trắng trẻo non mềm đưa cho Đặng lão phu nhân xem, trong lòng bàn tay quả thật có vệt hồng hồng.
Đặng lão phu nhân cười tủm tỉm, nói: "Thế tức là Lục nha đầu chưa đủ cố gắng rồi. Tiên sinh dạy thư pháp mới tới là do Hương Quân tự mình mời về, mấy đứa cố gắng theo học, năm nay ngày Phật Đản phải tranh thủ thể hiện một lần."
Đương kim Hoàng Thượng sùng đạo, Thái Hậu lại tín phật. Vậy nên hiện tại trong kinh thành đạo quan chùa miếu rất hưng thịnh.
Ngày Phật Đản hàng năm, nữ quyến các phủ đều đem dầu vừng cùng kinh Phật được chép lại cẩn thận đi đến Đại Phúc Tự tham dự lễ Tắm Phật
*Ngày Phật Đản: tùy theo các nơi nhưng thường tổ chức vào những ngày giữa tháng 4. Ở Việt Nam và Trung Quốc thì tổ chức vào ngày 8 tháng 4 âm lịch, có nơi tổ chức vào ngày trăng tròn đầu tiên như ngày 1/5 hoặc là ngày trăng tròn thứ hai là 31/5
*Lễ Tắm Phật: Các chùa làm lễ Phật đản mở đầu bằng một nghi thức tắm Phật, người ta nấu trầm đàn, hương thủy để tưới lên tôn tượng thái tử. Ý nghĩa: Khi tắm Phật, không những là nhớ ngày Phật đản sanh, mà khi tắm Phật thì phải nhận thức là tẩy rửa bụi trần nơi tự tánh, tâm an nhiên tĩnh lặng nơi đạo pháp. Dòng nước xóa đi sự nhơ nhớp của tâm tham-sân-si, ngã mạn, tà kiến.
Phần lớn kinh Phật là do chúng nữ quyến