Chương 216: Cuối chiều đến phủ Thượng Thư
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Đúng rồi." Lê Huy định đi ra đấy thì bị Lê Kiểu kéo lại.
"Tam đệ, đệ qua đó làm gì?"
"Chào Tam muội chứ sao."
Lê Kiểu ngập ngừng.
"Sao vậy Đại tỷ?"
"Bây giờ đệ qua đấy nhỡ Tam muội lúng túng thì sao?"
"Tại sao lại phải lúng túng?" Lê Huy hoang mang.
Lê Kiểu mím môi, úp úp mở mở nói: "Đệ không thấy Tam muội đối xử với phu xe kia như phu xe không bình thường à?"
Lê Huy không để tâm cười cười: "Phu xe kia là do nghĩa gia gia của Tam muội gửi sang, Tam muội đối xử khác biệt hơn không phải là chuyện bình thường à?"
Nói xong cậu đi về phía đình nghỉ chân, đi được vài bước thì quay đầu: "Đại tỷ, tỷ không đi ra?"
Lê Kiểu bị đệ đệ ngây ngô làm cho tức chết đi được, nhưng lại không thể bộc lộ ra bên ngoài, đành gượng cười: "Đi chứ."
Kiều Chiêu nghe thấy động tĩnh thì quay lại.
Lê Huy toe toét bước vào đình: "Tam muội—"
Cậu ngừng lại, nhìn vào đuôi mắt đỏ ửng của Kiều Chiêu, không khỏi ngạc nhiên: "Sao muội lại khóc? Có kẻ nào bắt nạt muội à?"
"Không phải, vừa có hạt bụi bay vào mắt."
Lê Kiểu thầm cười khẩy.
Bụi bay vào mắt cái gì, rõ ràng là khóc lóc.
Chẳng lẽ thấy không có khả năng gì với tên phu xe kia nên khổ sở khóc lóc?
"Đại tỷ, Tam ca, ta bị bụi bay vào mắt không thoải mái lắm, về rửa mắt vậy, đành đi trước."
"Ta đưa muội đi."
"Không cần đâu, vẫn còn Băng Lục mà, Tam ca ở lại bồi Đại tỷ đi."
Nhìn bóng lưng xa dần của Kiều Chiêu, Lê Kiểu cắn cắn môi.
Bây giờ càng lúc Lê Tam càng được hoanh nghênh ở Lê phủ, xem ra nếu không có chứng cớ xác thật thì cũng không có người tin.
Nàng cũng không tin Lê Tam lại không bao giờ để lộ sơ hở.
Kiều Chiêu trở về nhà xong, cũng chẳng động vào cơm tối, rửa mặt qua loa rồi nằm xuống.
Giờ vẫn chưa tính là muộn, nhưng Kiều Chiêu lại trằn trọc trở mình trên giường, cứ như bánh nướng áp chảo dưới ánh nến.
"Cô nương làm sao vậy?" Ngoài cửa, Băng Lục lo lắng vô cùng, thấp giọng hỏi A Châu.
A Châu lắc đầu.
"Hình như là khi nãy gặp xong tên Thần Quang kia thì thành như vậy luôn. Nhất định là tên Thần Quang ngu ngốc kia lại nói linh tinh làm cô nương bực mình. Không được, ta phải tìm hắn tính sổ!"
Băng Lục hăng máu chuẩn bị đi ra ngoài thì bị A Châu giữ lại: "Cô nương sẽ không so đo với Thần Quang đâu. Chưa kể trời tối thế này ngươi định đi đâu tìm Thần Quang chứ?"
Băng Lục tiu nghỉu.
Bên trong phòng Kiều Chiêu đột ngột ngồi dậy, nói: "A Châu, rót cho ta cốc nước."
A Châu nhanh chóng đi vào: "Cô nương, nước đây."
Kiều Chiêu nhận lấy cốc nước, uống từng ngụm một, con ngươi còn sáng hơn cả bầu trời đầy sao.
Ánh mắt sáng long lanh lại khiến A Châu hơi cảm thấy hoảng hốt. Nhưng bình tĩnh nơi đáy mắt ấy lại khiến nàng yên lòng lại.
Kiều Chiêu đưa lại cốc nước cho A Châu: "Em đi xuống nghỉ đi, ta không sao."
Nếu nghĩ mãi không ra động cơ đầy đủ của Mao thị để hãm hại Đại ca thì không nghĩ nữa, chỉ cần cho Mao thị chịu trừng phạt là được rồi!
May là nàng đã sớm đưa thuốc cho Đại ca, khiến cho Đại ca giả vờ gặp nguy mắc bệnh, hẳn trong thời gian ngắn Mao thị sẽ không hạ độc thủ với Đại ca.
Không biết Thiệu Minh Uyên biết chuyện này xong thì sẽ làm gì nhỉ?
Kiều Chiêu luôn kiên định, một khi đã quyết định rồi thì sẽ bình tĩnh, không lâu sau thì ngủ say.
Sau khi Thiệu Minh Uyên nghe Thần Quang bẩm báo, môi mỏng mím chặt, dẫn theo mười mấy thân vệ đến phủ Khấu Thượng Thư.
Đang buổi hoàng hôn, rất nhiều nhà đã nghi ngút khói bếp, người trên đường lác đác thưa thớt.
Đá xanh trên mặt đường bị võ ngựa gõ đều đặn, phát ra tiếng vang lóc cóc. Nam tử dẫn đầu mặc áo bào trắng vóc người cao ngất, theo sau là hơn mười nam nhân khác mặc đồ đen, cưỡi cùng một loại ngựa ô long, sau cùng là một chiếc xe ngựa.
Những nam nhân này rõ ràng mặt vô cảm vô cùng, không có lấy nửa phần tàn bạo, nhưng vó ngựa đều đặn lộc cộc truyền lại, lại có có tư thế cưỡi ngựa đồng đều thẳng tắp, khiến người đi đường cảm thấy áp lực vô hình đè nặng không khí.
Dường như ngựa kia không giẫm lên lớp đá xanh trải đường, mà giẫm trong lòng người đi đường, ai nấy đều run rẩy.
Người dân vội vàng tránh đường, cúi gằm, không dám thở mạnh, đến khi đoàn người ngựa xa rồi mới dám rướn cổ nhìn theo.
Có vài người kinh ngạc phát hiện ra đoàn người ngựa kia dừng lại trước cửa phủ Thượng Thư Hình bộ.
Thiệu Minh Uyên gật đầu ra hiệu.
Một tên thân vệ nhảy xuống ngựa, đi đến cửa son đập mạnh.
"Ôi chao, giờ này còn –" Tên canh cửa hé cửa ra, thò ra nửa cái đầu, âm thanh bất mãn làu bàu chững lại khi nhìn thấy một đoàn người ngựa đều màu, đổi giọng: "Ai vậy?"
"Quan Quân Hầu tới thăm đại nhân nhà ngươi." Thân vệ cao giọng nói.
Trước dáng điệu như vậy, tên canh cửa kia quên phắt mất Quan Quân Hầu chính là ngoại tôn tế của đại nhân nhà mình, co giò chạy vào trong nhà, thở hồng hộc bẩm báo: "Không hay rồi, Quan Quân Hầu đến, còn mang theo thật nhiều người, cưỡi cả ngựa nữa!"
Khấu Thượng Thư vừa mới trở về nhà từ nha môn, vì tâm trạng không thoải mái nên kêu Đại nhi tử là Khấu Bá Hải uống rượu cùng.
Hai cha con đang đối ẩm thì nghe thấy tên canh cửa nói vậy, Khấu Bá Hải đột ngột đứng dậy, co chân chạy ra ngoài.
"Đứng lại!" Khấu Thượng Thư đặt chén rượu xuống, nói một câu.
"Cha, cha không nghe thấy à, Quan Quân Hầu đến kìa! Tự nhiên giờ này đến, chắc chắn là có việc lớn gì rồi!"
"Bá Hải, Quan Quân Hầu là ai?"
"Quan Quân Hầu á? Là Thường thắng Tướng quân do đích thân Hoàng Thượng ngự phong mà, còn là người đứng đầu trong quân đội, có một không hai—"
Khấu Thượng Thư từ từ đứng dậy, trầm giọng: "Ngươi quên rồi à, Quan Quân Hầu là ngoại tôn tế của ta, còn phải gọi ngươi hai tiếng cữu cữu đấy."
Khấu Bá Hải há miệng, lúng túng cười: "Tình hình cấp bách, đúng là tự nhiên quên mất."
Nói xong ông trợn mắt mắng mỏ người truyền lời: "Nói cũng không xong, cuống cuồng cái gì?"
Khấu Thượng Thư liếc ông một cái, lãnh đạm: "Được rồi, so đo với hắn làm gì, ngươi ra nghênh đón đi."
"Cha, Quan Quân Hầu vẫn là vãn bối trước mặt chúng ta, nghênh gì –"
"Hồ đồ!" Khấu Thượng Thư trừng mắt liếc Đại nhi tử một cái: "Nãy ta nhắc ngươi để ngươi không quên tầng quan hệ thân thích này. Giờ là muốn ngươi biết, cứ cho Quan Quân Hầu là vãn bối của ta với ngươi, thân phận quan trọng nhất của nó vẫn là Quan Quân Hầu do đích thân Thánh thượng ngự phong. Giờ nó đến, vì việc công hay việc tư còn chưa biết, ngươi chỉ là một tiểu quan ngũ phẩm, mà còn dám lên mặt với nó à?"
"Cha dạy phải." Khấu Bá Hải hồi phục lại tinh thần, bày ra thái độ tùy ý nhưng vẫn trịnh trọng, đi ra ngoài đón.
Cửa son đỏ thắm được mở, Khấu Bá Hải cười vang: "Hầu gia đến à, mau mau mời vào."
Thiệu Minh Uyên giao dây cương cho một thân vệ, sải bước đi đến.
Mười mấy tên thân vệ đồ đen đồng loạt làm theo, động tác đều tăm tắp.
Khấu Bá Hải không tự chủ đánh giá nhìn mấy tên thân vệ kia một phen.
"Ra mắt cữu cữu." Thiệu Minh Uyên hành lễ, một đôi mắt đen sâu thăm thẳm bình lặng như nước lướt qua mặt của ông.
Rõ ràng lễ nghi của cái người trẻ tuổi trước mắt này không bắt bẻ gì được, những không hiểu sao Khấu Bá Hải lại cảm thấy ánh mắt lướt qua ông kia lạnh thấu xương.
Cảm giác ưu việt của bậc trưởng bối được hai tiếng "Cữu cữu" kia đem lại tan thành mây khói trong nháy mắt.
Chương 217: Vong thê báo mộng
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Hầu gia đa lễ rồi, mau vào trong thôi." Khấu Bá Hải dẫn Thiệu Minh Uyên vào trong, hơn mười tên thân vệ theo sát phía sau, khiến hạ nhân phủ Thượng Thư dáo dác nhìn theo.
Văn thần không giống võ tướng, cho dù có là người chức vị lớn nhất thì cũng chưa từng thấy khí thế này.
Chờ đến khi chủ tử đi qua, đám hạ nhân lặng lẽ bàn tán.
"Không phải vị Quan Quân Hầu kia vừa ghé qua hồi sáng à? Chậc chậc, rõ ràng ban sáng nhìn vừa lễ độ lại còn lịch sự, chẳng khác gì mấy vị quý công tử kinh thành, sao bây giờ lại đằng đằng sát khí thế này nhỉ?"
"Chậc, nãy ta còn vừa trộm nghĩ, mấy lời đồn Quan Quân Hầu là người chỉ cần nghe tên là thát tử sợ mất mật hình như có chỗ phóng đại, giờ mới biết là mình nhầm."
"Các ngươi nói giờ Quan Quân Hầu đến đây làm gì? Ai không biết còn tưởng đến tịch thu tài sản đấy!"
"Phủi phui cái mồm, miệng chó không mọc được ngà voi mà."
Có quản sự hục hặc tằng hắng thì bọn hạ nhân mới chịu giải tán.
Thiệu Minh Uyên đi theo Khấu Bá Hải vào trong thì thấy Khấu Thượng Thư đã đứng chờ ở thềm đá.
Vừa thấy Thiệu Minh Uyên đến gần, Khấu Thượng Thư đã bước xuống thềm đá tiếp đón.
Thiệu Minh Uyên vội vàng hành lễ: "Ra mắt ngoại tổ phụ."
"Hầu gia mau đứng dậy." Khấu Thượng Thư tự mình đỡ Thiệu Minh Uyên.
Ông có vóc người mập mạp, mặt tròn, cười lên thoải mái hiền hòa: "Hầu gia đến giờ này là có chuyện gì gấp à?"
"Đúng là có một chuyện gấp."
"Lại đây, vào nhà rồi nói."
Bên trong sảnh đãi khách, bàn rượu với đồ nhắm đã được dọn xuống, ba người đi vào phòng, có hạ nhân dâng lên trà thơm.
Khấu Thượng Thư tỏ ý mời Thiệu Minh Uyên uống trà.
Thiệu Minh Uyên cũng không từ chối, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống rồi nói: "Giờ này mà Minh Uyên lại đến quấy rầy ngoại tổ phụ thì đúng là không phải phép, nhưng mà chuyện kia thực sự rất gấp."
"Rốt cuộc có chuyện gì mà Hầu gia phải gấp gáp như vậy?" Mặc dù là một trong sáu người cao quý đứng đầu lục bộ, ngày nào cũng nhẵn mặt Thiên tử, nhưng thân phận Thiệu Minh Uyên có chỗ đặc biệt, giờ này ghé đến, khó tránh khỏi lòng người chộn rộn.
"Minh Uyên muốn đưa cữu huynh về Hầu phủ của Minh Uyên."
Khấu Thượng Thư sửng sốt một chút, không khỏi nhìn Đại nhi tử Khấu Bá Hải.
Khấu Bá Hải cũng khó mà tin nổi: "Hầu gia đến đây vào giờ này là vì chuyện này à?"
"Phải."
Vừa biết là chuyện riêng, lại còn liên quan đến ngoại tôn tử của mình, Khấu Thượng Thư cảm thấy thoải mái hơn, bày ra tư thái của bậc trưởng bối: "Hóa ra Hầu gia lại đến đây vì thế. Ta biết Hầu gia rất quan tâm đến Kiều Mặc, nhưng giờ Kiều Mặc cứ nửa tỉnh nửa mê, đi đi lại lại có phần bất tiện."
Thiệu Minh Uyên cười nhẹ: "Về điều này thì xin ngoại tổ phụ cứ yên tâm, Minh Uyên đã mang theo xe ngựa được bài trí đặc biệt đến."
Khấu Thượng Thư lắc đầu: "Cần gì phải tốn công vô ích như vậy chứ? Kiều Mặc đến Hầu phủ, lại phải phiền phu nhân Tĩnh An Hầu sắp xếp chỗ ở cho nó lần nữa."
"Ngoại tổ phụ hiểu nhầm rồi, Minh Uyên muốn nói là phủ Quan Quân Hầu. Chỗ ở của Minh Uyên đã thu xếp ổn thỏa rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn một viện tử cho cữu huynh."
"Phủ Quan Quân Hầu?" Khấu Thượng Thư ngẩn người một lúc rồi mới phản ứng lại được, liếc nhìn Đại nhi tử râu ria đầy mặt, cảm thấy chua xót.
Đúng là không có so sánh thì không có đau thương. Người trẻ tuổi trước mặt vừa chớm hai mươi đã được phong Hầu phong Tướng, trở thành nhân vật toàn bộ kinh thành không ai dám đắc tội. Con trai của ông tuổi cũng đủ làm phụ thân của người ta mà lại phải dựa vào chút ánh sáng từ ông mới trầy trật leo lên được chức quan ngũ phẩm.
Nghĩ đến đây, Khấu Thượng Thư lại cảm khái trong lòng.
Đúng là không thể nào không khâm phục ánh mắt của ông sui gia Kiều Chuyết.
Khi ngoại tôn nữ còn rất nhỏ, Kiều Chuyết đã kiên quyết sắp xếp mối hôn sự này, vì vậy lần trưởng nữ về nhà ngoại cũng than phiền liên miên.
Hôm nay xem ra, ánh mắt ông sui gia cực tốt, tiếc là ngoại tôn nữ mệnh yểu.
"Hóa ra Quan Quân Hầu đã sắp xếp xong Hầu phủ rồi, khi nào gọi đám biểu đệ của Hầu gia đến đưa quà tân gia."
"Đa tạ ngoại tổ phụ, hoan nghênh các vị biểu đệ qua chơi."
Khấu Thượng Thư cười nói: "Nhưng mà Kiều Mặc không nhất thiết phải chuyển đi, chỗ này là nhà ngoại của nó, đến đây cũng được mấy hôm rồi, dọn đi dọn lại có phần bất tiện. Chưa kể cũng phủ Quan Quân Hầu cũng không cách đây là bao, Nếu Minh Uyên muốn gặp thì lúc nào đến cũng được."
Thiệu Minh Uyên đứng lên, chắp tay với Khấu Thượng Thư: "Ngoại tổ phụ, Minh Uyên muốn cữu huynh chuyển về ở thực ra là vì lòng riêng, mong ngoại tổ phủ giúp đỡ."
"Hửm, thế là thế nào?"
"Hồi sáng Minh Uyên nghe tin cữu huynh bị bệnh, đã vội đến thăm."
Khấu Thượng Thư gật đầu một cái.
Chuyện này ông đã nghe phu nhân nhắc qua. Khi ấy phu nhân còn cảm khái, đứa ngoại tôn tế này hóa ra lại là một người có lòng, chỉ tiếc ngoại tôn nữ của bọn họ không có phúc.
"Sau khi Minh Uyên đi thăm cữu huynh trở về, nghỉ ngơi một chút lại gặp mơ, thấy thê tử trách cứ Minh Uyên không hết lòng chiếu cố chăm sóc cữu huynh, hại nàng vướng bận lo âu, khó lòng nhắm mắt. Minh Uyển tỉnh lại, nhớ lại giấc mơ, đứng ngồi không yên, nên mới đến để đón cữu huynh về phủ. Minh Uyên biết hành động này có phần đường đột, gây phiền toái cho ngoại tổ phụ. Chỉ mong ngoại tổ phụ hiểu được nỗi đau mất mát thê tử của Minh Uyên mà hoàn thành giúp phần tâm ý này của Minh Uyên."
Không thể ngờ rằng Thiệu Minh Uyên lại muốn đưa Kiều Mặc đi vì cái lý do này, Khấu Thượng Thư run run khóe miệng.
Cứ cho là nói điêu đi chăng nữa, nhưng tên tiểu tử này lại nói là nằm mơ thấy ngoại tôn nữ của mình, ông nghe còn thấy hưởng thụ nữa là.
Chưa kể, thằng bé đã nói đến mức này rồi, cứ cho là chuyện giả dối bậy bạ thì ông cũng không tiện đạp vào mặt mũi của nó.
"Đã vậy thì tùy ý Hầu gia." Khấu Thượng Thư thở dài, quay lại nói với Khấu Bá Hải đã nghe đến ngu người: "Đi nói với tức phụ của ngươi một tiếng, nhanh chóng thu dọn đồ cho Mặc Nhi, cái gì cần mang thì mang theo, gọi mấy người chăm sóc Mặc Nhi đi theo Hầu gia về Hầu phủ."
Thấy mục đích đã đạt được, Thiệu Minh Uyên cười hiền hòa: "Chỉ cần thu xếp đồ tùy thân của cữu huynh là được, Minh Uyên mang theo không ít người, không cần làm phiền người trong phủ."
Khấu Bá Hải hừ lạnh trong lòng.
Cái thằng ranh này, làm cho ông giật cả mình, còn tưởng có chuyện gì to lắm, ồn ã cả ngày thì hóa ra chỉ muốn dẫn Kiều Mặc về Hầu phủ, còn chưa thấy họ hàng nào ra vẻ đến vậy đâu.
Mười mấy thân vệ, nhìn qua cũng biết người nào người nấy toàn sát thần dao kiếm tanh máu, định dọa ai thế hả?
Khấu Bá Hải về phòng nói chuyện này cho Mao thị, Mao thị nghe xong thì sửng sốt: "Lão gia nói gì cơ? Quan Quân Hầu muốn đưa Kiều Mặc đi á?"
"Phải, cha bảo ngươi nhanh chóng soạn đồ cho Kiều Mặc đi." Khấu Bá Hải nói xong phát hiện Mao thị đơ người không phản ứng lại, không khỏi cau mày: "Sao lại như mấy hết hồn vía thế này? Không nghe thấy ta nói gì à?"
"À, nghe được." Mao thị phản ứng lại kịp thời, do dự rồi hỏi: "Đang yên đang lành sao Quan Quân Hầu lại muốn đưa Kiều Mặc đi? Lão gia, không phải là ý của ta đâu, nhưng dù thế nào thì đây cũng là nhà ngoại của Kiều Mặc, Quan Quân Hầu tự dưng chạy đến đón người vào giờ này, lại còn không đợi được đến sáng mai, truyền ra ngoài khó nghe lắm."
"Khó nghe thế nào?"
"Lão gia nghĩ thử mà xem, người đời ai cũng chỉ thích nghĩ xấu, tất nhiên sẽ nói láo là phủ Thượng Thư chúng ta hà khắc cay nghiệt với ngoại tôn tử cả nhà vừa mới gặp đại nạn phải đến ăn nhờ ở đậu chứ sao nữa." Thế nên dù thế nào đi chăng nữa cũng không được đồng ý!
Chương 218: Có người theo dõi
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Chuyện đó cũng chẳng có cách nào, cha cũng đồng ý rồi, nếu thực sự vẫn không được thì đành truyền lý do Quan Quân Hầu đến đón Kiều Mặc ra ngoài vậy. Như vậy vừa hay thành giai thoại cho người ta ca tụng, cũng không làm tổn hại danh tiếng của phủ Thượng Thư."
"Lý do là gì?"
"Nó nói nó mơ thấy Chiêu Chiêu."
Thế mà cũng nói được à? Mao thị trợn ngược mắt, môi run run mãi không nói được câu nào.
"Cha đã đồng ý rồi, không được cũng phải được, mau đi thu xếp đi." Khấu Bá Hải thúc giục.
Khi tiểu cô nương Kiều Vãn biết người xấu đã giết tỷ tỷ đến đón, cũng rất bối rối, nhưng nhóc vẫn nhớ kỹ thân phận con gái Kiều gia của mình, mà giờ ca ca còn đang bị bệnh nữa, không thể nhõng nhẽo được, nếu không người nhà ngoại tổ phụ sẽ coi thường mất.
Vì thế tiểu cô nương cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, đến tận khi lên xe ngựa mới òa khóc.
Thiệu Minh Uyên ngồi trên lưng ngựa, siết chặt dây cương.
"Tướng quân, tiểu cô nương khóc rồi." Thân vệ nhắc nhở.
Trời đã tối, cửa hàng cũng tắt đèn hết. Đoàn người ngựa đi trên đường như vậy, trong xe lại còn văng vẳng tiếng bé gái khóc thút thít, khiến cho mấy người đi ngang qua sợ mất mật, co cẳng chạy biến.
Thiệu Minh Uyên quay ngựa đến gần xe ngựa, nhảy xuống ngựa, khom người vào buồng xe.
Trong buồng xe có thắp đèn, một bà tử ăn mặc sáng sủa đang trông nom Kiều Mặc, cũng chẳng có cách nào trước bé gái đang khóc òa, thấy Thiệu Minh Uyên vào thì ngượng ngùng nói: "Hầu gia, lão nô không dỗ được –"
"Chăm sóc cho Kiều công tử cẩn thận."
Thiệu Minh Uyên nhìn về Kiều Vãn mắt đỏ bừng, dịu giọng hỏi: "Sao lại khóc?"
"Ta với Đại ca không thèm đến nhà ngươi."
"Thích ở nhà ngoại tổ phủ tiếp à?"
Nghe Thiệu Minh Uyên hỏi vậy, Kiều Vãn nhíu mày.
Thật ra nhóc cũng không thích ở nhà ngoại, nhóc thích ở thôn Hạnh Tử tại Gia Phong, thích ở Kiều phủ tại kinh thành, chỉ ở hai nơi ấy mới tự do tự tại, ở nhà.
Nhưng ít nhất ở nhà ngoại tổ phụ còn có các biểu tỷ, nhà cái kẻ xấu xa này thì có cái gì chứ?
"Ngươi đưa chúng ta về được không?"
"Muội gọi ta là gì cơ?" Thiệu Minh Uyên cười với bé gái bảy tám tuổi trước mặt.
Kiều Vãn chu môi.
Cái người này đáng ghét thế, chẳng lẽ còn đòi nhóc gọi là tỷ phu à?
Hứ, mơ tiếp đi!
"Ta nói, ngươi có thể đưa chúng ta về được không?"
Người được hỏi nhắm mắt dựa và thành xe, không hề đáp lại câu hỏi của tiểu cô nương.
Dưới ánh nên, sắc mặt chàng tái nhợt, mày đen như mực, trắng đen tương phản, khiến cả người toát ra vẻ trong trẻo lạnh lùng.
"Ngươi còn giả bộ ngủ nữa—" Kiều Vãn đẩy Thiệu Minh Uyên, đầu ngón tay chạm vào bàn tay lạnh như băng của đối phương, vội thu về, trong lòng cảm thấy sợ hãi, thốt lên: "Tỷ phu?"
Thiệu Minh Uyên mở mắt ra, con ngươi đen thẳm có ý cười: "Ừ?"
Đã gọi rồi thì gọi thêm lần nữa cũng chẳng khó khăn gì với tiểu cô nương, nhóc cắn môi rồi hậm hực nói: "Tỷ phu, sao tỷ phu lại dọa người khác như thế? Ta vừa hỏi là, tỷ phu có đưa chúng ta trở về được không?"
"Không thể." Người nào đó thẳng thừng.
Kiều Vãn giận đến trợn mắt: "Ngươi, không phải ngươi muốn ta gọi ngươi là tỷ phu để đồng ý điều đấy à?"
"Hửm, có đâu, muội gọi ta là tỷ phu, thì ta mới chỉ biết người muội muốn hỏi ta thôi."
"Ngươi, ngươi... Đồ lừa đảo!" Kiều Vãn giận đến mức không nói được.
Thiệu Minh Uyên không có kinh nghiệm gì trong việc dỗ dành trẻ con, thấy nhóc hết khóc, chàng khom người ra ngoài.
Kiều Vãn: "..." Sao lại có kẻ như vậy chứ, đúng là đồ khốn nạn!
Xe ngựa dần biến mất trong màn đêm, khi nắng mai kéo màn mở ra một ngày mới, tin Quan Quân Hầu đến đón cữu huynh về nhà vì được thê tử quá cố bảo mộng đã lan truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ.
Một câu chuyện lại có thể con người ta say sưa kể với nhau không biết mệt, tất nhiên là có chỗ hay của nó.
Thân phận của Quan Quân Hầu, thê tử quá cố báo mộng, đón cữu huynh đi mất. Chỉ một chuyện thôi cũng đủ để kích thích tinh thần ngồi lê đôi mách của bất kỳ ai. Ba chuyện cùng kết hợp, tất nhiên trở thành đề tài nóng hổi lúc trà dư tửu hậu của mọi người.
Kiều Chiêu say ngủ cả một đêm, đang ngồi ăn bánh bột mỳ thì A Châu vừa dạo quanh phòng bếp trở về kể lại tin đồn này cho nàng nghe.
"Khụ, khụ, khụ --" Vừa nghe được tin này, Kiều Chiêu cắn chảy cả máu môi dưới.
Nàng ho khan liên tục, xua xua tay ra hiệu cho A Châu đang chuẩn bị xoa lưng cho nàng, từ từ hỏi: "Bây giờ người ta đang đồn thế à? Quan Quân Hầu nằm mơ thấy... thê tử đã chết về báo mộng á?"
"Đúng ạ, hôm nay khắp nơi đều khen Quan Quân Hầu quả thật có nghĩa nặng tình sâu đối với thê tử quá cố."
Cái quái gì mà tình sâu nghĩa nặng, cái quái gì mà thê tử quá cố báo mộng cơ chứ? Tên khốn kia đúng là nói dối không chớp mắt, nàng vẫn sống sờ sờ ra đây này, lấy đâu ra thê tử quá cố báo mộng?
Kiều Chiêu nhắm mắt cố bình tĩnh lại, phân phó Băng Lục: "Gọi Thần Quang đến đây cho ta."
Tất nhiên Thần Quang vẫn không tiện vào Tây viện, Kiều Chiêu vẫn gặp hắn ở đình nghỉ chân.
"Hôm nay cô nương có xuất môn không ạ?"
"Có."
Thần Quang ngẩn ngơ.
Hắn chỉ thuận miệng hỏi thôi mà, nắng to thế này hắn cũng không muốn xuất môn đâu!
"Đến lầu Xuân Phong."
"Dạ, để tiểu nhân chuẩn bị xe ngựa!" Phu xe nào đấy sống lại trong nháy mắt.
Nắng thế này thôi thì đã là gì? Hắn nghe tên sai vặt Đào Sinh của Trì công tử kể là, Trì công tử nhà người ta chỉ vì muốn gặp Tam cô nương thôi mà cũng chờ đến cảm nắng đấy!
Nhìn tinh thần nhà người ta đi, hắn mà không canh hộ Tướng quân thì không ổn, không ổn!
"Chờ đã, ta còn chuyện muốn hỏi." Kiều Chiêu hoàn toàn không hiểu cái bộ