Chương 176: Tức giận
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Vậy để con dâu đi." Hà thị hùng hổ đi mất.
Đặng lão phu nhân khẽ nhếch miệng.
Bà để con dâu chày cối đi tống cổ đuổi đánh cô nương phủ Cố Xương Bá, tuyệt đối là chọn mặt gửi vàng.
Nói gì đi chăng nữa, Tam nha đầu bị thương ở phủ Cố Xương Bá, lại còn trên cái chỗ chết người là gương mặt. Cứ cho là có thuốc của thần y thì ai dám đảm bảo chắc chắn sẽ không để lại sẹo?
Thân là chủ nhân cử hành buổi gặp gỡ lần này, để khách bị thương như vậy mà nghĩ là xách hai cái hộp rách rưới đến cửa nói một câu xin lỗi là xong chuyện à?
Hứ, Lê gia bọn họ không báu mấy cái đấy!
Lão phu nhân vuốt vuốt ngực cho xuôi, đột nhiên cảm giác có con dâu như vậy cũng không tệ, ít nhất gặp phải chuyện thế này thì không sợ tức nghẹn trong lòng, càng không lo sợ ánh nhìn của người ngoài.
Dù sao thì ai lại so đo cùng một kẻ chày cối chứ!
Đặng lão phu nhân dừng lại suy nghĩ, nhìn Kiều Chiêu.
Vết thương trên gò má phải của Kiều Chiêu đã bôi lên một lớp cao trong suốt. Trên gương mắt trắng nõn hằn một vết máu dữ tợn, phá tan tành một nửa dung nhan.
Nhưng thiếu nữ vẫn bình tĩnh, thậm chí nếu nhìn qua sẽ không có cảm giác là nàng đang đau, chỉ có mu bàn tay nổi gân xanh nắm chặt lại là không giấu được cảm giác thực sự.
Đặng lão phu nhân nhất thời đau lòng xót xa không dứt: "Cái đứa nhỏ này thật là, sao đau như vậy mà cũng không nói."
Kiều Chiêu đắp thuốc trên mặt, không dám mở miệng linh tinh, đành chớp chớp mắt vài cái.
Đặng lão phu nhân quay đầu ra chỗ khác, kìm nén giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt rồi quay lại nghiêm mặt nói: "Chiêu Chiêu, cháu yên tâm. Dù nhà chúng ta không phải nhà quyền quý gì, nhưng cũng không thể để cháu chịu uất ức như vậy, cứ tính thế đi!"
"Tổ mẫu –" Kiều Chiêu không nhịn được bật ra hai chữ.
Đặng lão phu nhân khẽ khàng vuốt tóc Kiều Chiêu, ngăn nàng nói tiếp: "Tam nha đầu, cháu muốn nói gì tổ mẫu đều biết, nhưng không phải gặp chuyện gì cũng ngậm bồ hòn làm ngọt được. Cái chức Tu soạn ở Hàn Lâm Viện của cha cháu, có làm hay không cũng chẳng sao. Nếu nó mà vì giữ cái chức quan to như mắt muỗi kia mà không che chở được con gái của mình thì tổ mẫu sẽ không tha cho nó!"
Kiều Chiêu cong mắt cười.
Xem ra vẫn là phụ thân đại nhân mạnh nhất, lăn lộn làm Tu soạn ở Hàn Lâm Viện mười mấy năm nay, cuối cùng lại thành chân đất đi tất không mòn. Đến giờ vẫn chưa từng nghe Cẩm Y Vệ lại đi trị tội một quan nhỏ trong Hàn Lâm Viện.
Băng Lục cắt vải mỏng, định băng lại vết thương trên mặt Kiều Chiêu, bị Kiều Chiêu tránh.
"Cô nương?" Băng Lục lơ mơ không hiểu.
A Châu biết Kiều Chiêu nói chuyện khó khăn, giải thích: "Trời nóng quá, băng vải lại dễ mưng mủ."
Băng Lục hậm hực cất vải mỏng, nghĩ một chút lại không phục, liếc mắt nói: "Nhìn ngươi đi, ngươi cứ như vậy thì sao mà bảo vệ cô nương cho tốt được cơ chứ? Nếu mà thành ta thì ai dám bắn cô nương ta cứ đạp cho một cước rồi tính tiếp."
Kiều Chiêu nhẹ nhàng đụng A Châu.
A Châu hiểu ý, hỏi: "Cô nương, người mệt à?"
Kiều Chiêu gật đầu.
"Chiêu Chiêu, vậy cháu cứ nghỉ ngơi đi đã, tổ mẫu qua đó một chút xem sao."
Hà thị đi đến sảnh đãi khách, vừa vào thì thấy Lê Kiểu đang uống trà cùng Đỗ Phi Tuyết, lập tức lửa giận dâng trào, đi phăm phăm đến trước mặt hai người.
"Mẫu thân –" Lê Kiểu vội vàng đặt ly trà xuống rồi đứng dậy.
Đỗ Phi Tuyết đứng lên, dè dặt cúi người trước Hà thị: "Hà phu nhân, hôm nay Tam cô nương bị thương ở trong phủ chúng ta, thật sự xin lỗi. Ta tới xem tình huống của muội ấy thế nào, đây là chút đồ bổ dược liệu phủ chúng ta chuẩn bị, chắc chắn có tác dụng chỗ Tam cô nương –"
Hà thị nghe vậy thì nổi giận, nhấc hai hộp quà của Đỗ Phi Tuyết đem đến ném ra ngoài.
"Hà phu nhân, phu nhân có ý gì –" Đỗ Phi Tuyết máu nóng bốc đỏ mặt.
Mẫu thân của Lê Kiểu qua đời từ lâu, Đỗ Phi Tuyết cũng coi như biểu muội thân thiết của Lê Kiểu nên thỉnh thoảng cũng đến Lê phủ chơi. Vì muốn cho Bá phủ biết Lê phủ không bạc đãi Lê Kiểu, Đặng lão phu nhân luôn đối xử với Đỗ Phi Tuyết rất khách sáo. Đã bao giờ Đỗ Phi Tuyết chịu nhục nhã ở Lê phủ như vậy đâu.
"Chúng ta cũng không hiếm lại gì mấy thứ này, ta chỉ muốn hỏi, tại sao con gái của ta lại bị thương?"
"Hà phu nhân, ngài không thấy làm vậy thật thất lễ à?"
"Ta thất lễ? Đỗ cô nương, cô nương cũng không phải mới đến nhà ta lần một lần hai, ta thất lễ đến mấy cũng đã bao giờ để cô nương hủy dung trở về chưa?"
Đỗ Phi Tuyết vừa nghe đã thấy bị xúc phạm, nén cơn giận giải thích: "Là Tam cô nương không may mắn, lại rút thăm trúng Giang đại cô nương."
"Ngươi còn bố láo à!" Hà thị tức giận quát to, một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng Đỗ Phi Tuyết, chỉ thiếu điều chọc vào gáy của nàng: "Theo ý ngươi là đáng đời Chiêu Chiêu nhà ta gặp xui à? Người khác ta không biết, ta chỉ hỏi ngươi, hôm nay ngươi chủ nhân buổi tụ họp đúng không?"
"Đúng thì sao?" Đỗ Phi Tuyết không tự chủ lùi về phía sau vài bước.
Nương của Lê Tam thật là thô lỗ, thật là dã man. Đây là lần đầu nàng bị mắng như thế đấy!
"Ngươi cũng biết ngươi là chủ nhân buổi tụ họp lần này, vậy có người đề ra trò chơi nguy hiểm như vậy, vì sao ngươi không làm tròn trách nhiệm của người chủ trì mà cản lại? Chẳng lẽ người ta giết người ở chỗ ngươi, ngươi cũng đứng cạnh khen hay à?"
"Chuyện này, đấy là Giang cô nương, là nhi nữ của Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, làm sao ta ngăn được?" Đỗ Phi Tuyết thở dốc, giải thích.
Hà thị cười giễu: "Thế tức là vì phụ thân của Giang cô nương quyền cao chức trọng, ngươi mới khoanh tay đứng nhìn đúng không? Đã thế thì bây giờ còn ra vẻ tử tế đến đây đưa quà làm gì? Là để nghe chúng ta nói một câu tha thứ, để cho ngươi được người ta tụng một tiếng hiểu chuyện à? Hứ, ta khinh. Ngươi đừng có hòng. Bây giờ ngươi cút ngay khỏi đây cho ta. Sau này còn dám bén mảng đến cửa Lê phủ, ta đây đóng cửa thả chó!"
"Ngươi, ngươi, ngươi thật là thô tục!" Đỗ Phi Tuyết cho dù có phóng khoáng tự do đến mấy cũng vẫn là cô nương nhà huân quý, đã bao giờ gặp phải người như Hà thị, giận đến méo cả miệng: "Ta có tới Lê phủ hay không cũng không phải chuyện ngươi làm chủ --"
Hà thị nhặt cái chổi lông gà đặt trên cái tràng kỷ gần đó, xông lên đánh, vừa đánh vừa chửi: "Không phải chuyện ta làm chủ à? Nha đầu chết tiệt này, hôm nay ta phải cho người nhìn một phen, nhìn cho kỹ, ít nhất tay ta cũng là do ta làm chủ!"
Đỗ Phi Tuyết liên tục chạy trốn, Lê Kiểu xông lên bảo vệ Đỗ Phi Tuyết, nói: "Phi Tuyết biểu muội, muội về trước đi, đi mau, mau về trước đi!"
Đỗ Phi Tuyết chật vật tháo chạy khỏi Lê phủ, chỉ cảm thấy mặt mũi gìn giữ cả một đời mất sạch ở đây rồi.
Trước ánh mắt như phun ra lửa của Hà thị, Lê Kiểu quỳ xuống: "Mẫu thân, đều là lỗi của nữ nhi, là nữ nhi không chăm sóc cẩn thận Tam muội –"
Hà thị cũng không thèm nhìn Lê Kiểu, ném chổi lông gà sang một bên rồi bỏ đi. Lúc đi qua người Lê Kiểu thì bỏ lại một câu: "Không trách ngươi, từ đầu đã chẳng trông cậy gì vào ngươi rồi."
Lê Kiểu nhìn bóng lưng rời đi của Hà thị, cắn cắn môi.
Hà thị vừa bước ra cửa thì tiến lên đón Đặng lão phu nhân, vội vàng hỏi: "Lão phu nhân, người nói nên làm gì đây? Chỉ cần khiến cho kẻ hại Chiêu Chiêu chịu quả báo thì ngài muốn con dâu làm gì cũng được!"
"Chuyện thứ nhất, đi báo cho lão Đại với Huy Nhi trước, để cho hai đứa hồi phủ. Không có chuyện cô nương trong phủ bị ức hiếp mà nam tử trong nhà mơ hồ không biết được. Chuyện thứ hai, ngày mai đúng là ngày Chiêu Chiêu đến am Sơ Ảnh, ngươi phái Băng Lục đến am Sơ Ảnh báo một tiếng, Chiêu Chiêu bị người ta hủy dung, mai không đến được. Chuyện thứ ba –" Đặng lão phu nhân chậm giọng: "Ngươi về chăm sóc Chiêu Chiêu cho kỹ, ta đến cửa nha môn Cẩm Y Vệ tĩnh tọa. Đến khi nào bọn lão Đại về thì bảo chúng nó thay phiên đưa cơm đến cho ta!"
*Tĩnh tọa: Ngồi im để chờ kết quả của việc kháng nghị
Chương 177: Tổ mẫu, người đi cẩn thận
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Hà thị nghe xong trợn tròn cả mắt, há hốc cả mồm một lúc rồi mới nói được mấy câu: "Lão phu nhân, hay để con dâu đi thì hơn!"
"Ngươi không đi được, chuyện hôm nay ta sắp xếp thế nào thì ngươi làm theo cho tốt là được!" Đặng lão phu nhân hiếm có lúc nào đanh giọng đến như vậy.
"Dạ, con dâu đã biết." Ngay tại thời điểm quan trọng, Hà thị cảm thấy lão phu nhân đáng tin hơn hẳn so với mình nên cũng không dám tranh cãi thêm, vội vàng đi sắp xếp.
Lê Kiểu nấp ở cửa nghe rõ những lời Đặng lão phu nhân và Hà thị nói với nhau, tái mặt.
Sao tổ mẫu lại có thể đi đến nha môn Cẩm Y Vệ được?
Chức quan của phụ thân thì làm thế nào? Chức quan của Nhị thúc thì làm thế nào? Nếu đã đắc tội với Cẩm Y Vệ, mất chức là còn nhẹ, chưa biết chừng còn tan cửa nát nhà.
Sao tổ mẫu lại có thể làm vậy vì Lê Tam? Chẳng lẽ muốn chôn cả nhà theo Lê Tam chỉ vì nó bị hủy dung à?
Lê Kiểu như ngồi trên chảo dầu, muốn xông ra khuyên can Đặng lão phu nhân, nhưng cũng biết tuy bình thường tổ mẫu từ ái hòa nhã, nhưng mỗi khi đã quyết định chuyện gì thì có là nàng cũng không ngăn được, chỉ tổ phí công chịu mắng mà thôi.
Lê Kiểu đảo mắt, chạy đến Cẩm Dung uyển.
Cây hải đường mơn mởn trĩu quả trong Cẩm Dung uyển, Lưu thị đang lúc rảnh rỗi ngồi chỉ bảo cho hai khuê nữ thêu thùa.
Lúc đó ánh nắng vàng ruộm, Tứ cô nương Lê Yên và Lục cô nương Lê Thiền trải nệm gấm ngồi trên ghế đá dưới tàng cây hải đường, mỗi người cầm một khung thêu trong tay. Thiếu nữ lớn hơn rất chuyên chú tập trung nghe, còn cô nương nhỏ hơn thì lười nhác chán chường.
Lưu thị gõ vào đầu Lê Thiền, quở trách: "Vẫn mất tập trung thế à. Con cũng không còn bé nữa rồi, không tập trung học hành thì làm sao sau này làm được cái gì? Nương đã nói với các con rồi đấy, mấy ngày hôm nay nương xem kỹ càng, chắc cũng chỉ có nữ hồng là các con có cơ vượt được Tam cô nương –"
Lưu thị vừa ngớt lời thì nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Thái thái, có Đại cô nương đến."
Lưu thị liếc nhìn Lê Kiểu ở cửa viện, đứng dậy: "Đại cô nương, có chuyện gì à?"
Lê Kiểu làm lễ với Lưu thị rồi nói: "Nhị thẩm, thẩm có biết Tam muội xảy ra chuyện gì không?"
Lòng Lưu thị thắt lại.
Thôi xong rồi, Tam cô nương lại xảy ra chuyện à? Lần này lại đến lượt ai gặp xui đây?
Nén sự lo lắng, Lưu thị vội vàng nghiêng đầu cao giọng: "Yên Nhi, Thiền Nhi, hai đứa về phòng ngay đi!"
Lê Kiểu bối rối.
Nhị thẩm làm gì vậy? Nàng đã nói cái gì đâu, sao đã giục mấy người Tứ muội trốn đi mất rồi?
Lưu thị quay lại: "Được rồi, giờ Đại cô nương nói cho Nhị thẩm nghe xem hôm nay có chuyện gì xảy ra với Tam cô nương nào?"
"Hôm nay Tam muội đến buổi tụ họp của Phức Sơn xã –"
Lê Yên mới đi đến cửa phòng chạy ngay lại: "Tam tỷ được gia nhập Phức Sơn xã?"
Lê Kiểu nghẹn cả lòng.
Lưu thị trừng mắt nhìn Lê Yên.
Lê Yên năn nỉ: "Nương, cho con nghe đi, đảm bảo một chữ cũng không lọt ra khỏi cái viện này đâu."
Lúc này Lưu thị mới gật đầu, nhìn Lê Kiểu.
Lê Kiểu đã không thể kiểm soát được tình hình nữa rồi, mím môi nói nhanh: "Theo luật thì người mới gia nhập phải được phó xã trưởng kiểm tra, Tam muội rút thăm chọn trúng nhi nữ của Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ là Giang Thi Nhiễm. Giang Thi Nhiễm muốn bắn tên, rốt cục bắn trúng mặt Tam muội. Tam muội bị hủy dung, tổ mẫu nổi trận lôi đình, bây giờ đòi đến tĩnh tọa trước nha môn Cẩm Y Vệ!"
Lưu thị nghe xong thì hơi sửng sốt, chớp chớp mắt: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó –" Lê Kiểu suýt thì tức hộc máu.
Thế hóa ra nàng hồng hộc chạy đến đây nói một lèo thế này mà Nhị thẩm lại cho là nàng đang kể chuyện phiếm à? Lúc này sao còn chưa hốt hoảng tái mặt, chạy đi khuyên can tổ mẫu cùng nàng?
"Tức là hôm nay vị Giang cô nương kia đã động đến Tam cô nương?"
"Đúng –" Lê Kiểu gật đầu theo bản năng, rồi vội vàng sửa lại: "Không phải! Nhị thẩm, thẩm không nghe cháu nói à? Tổ mẫu đòi đến tĩnh tọa trước nha môn Cẩm Y Vệ kia kìa!"
"Nghe rồi, nhưng tức là vị Giang cô nương kia động đến Tam cô nương có đúng không?"
Lê Kiểu nghẹn cả họng: "Nhị thẩm, thẩm vẫn chưa hiểu à? Đấy là nha môn Cẩm Y Vệ đấy! Nhỡ tổ mẫu chọc giận họ thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Đại cô nương đừng sợ, trước giờ lão phu nhân luôn xem xét mọi việc chu toàn hơn chúng ta." Lưu thị thản nhiên nói.
Lê Đại cô nương không dám tin Nhị thẩm ngày thường đối chọi gay gắt với kế mẫu giờ lại bao dung thấu hiểu như vậy, giậm chân một cái rồi nói: "Nhị thẩm, thẩm biết chuyện là được rồi, cháu xin cáo từ đã."
Thấy Lê Kiểu hùng hục chạy đi, Lưu thị cao giọng: "Thiền Nhi, con cũng ra đây đi, nương dẫn hai đứa sang thăm Tam cô nương một chút."
Lê Kiểu rời khỏi Cẩm Dung uyển, nghĩ nghĩ một chút rồi chạy thẳng đến chỗ Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu đã chẳng nói được gì nữa, chỉ đành viết giấy phân phó A Châu làm chuyện này kia.
Lê Kiểu xông vào, thở hồng hộc: "Tam muội –"
Kiều Chiêu đặt bút xuống, bình thản nhìn nàng.
Một khắc ấy, không hiểu sao Lê Kiểu lại cảm thấy tự ti.
Rõ ràng kẻ bị hủy dung là Lê Tam, cớ sao trông nàng còn chật vật hơn?
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất, Lê Kiểu gằn từng chữ: "Tam muội, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi, giờ chỉ có mình muội khuyên được tổ mẫu thôi!"
Kiều Chiêu chớp chớp mắt tỏ ý không hiểu.
"Tổ mẫu muốn đến tĩnh tọa trước nha môn Cẩm Y Vệ, còn phái phụ thân và Tam đệ đưa cơm cho người, chỉ để xả giận cho muội thôi đấy!"
Ánh mắt Kiều Chiêu hơi lóe lên, lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Người thân ở hiện tại, hóa ra sẵn sàng vì con cháu mà làm được đến mức đấy, nàng phải may mắn biết bao mới được sống tại ngôi nhà này.
"Nha môn Cẩm Y Vệ là chỗ nào thì chắc muội hẳn phải biết. Tổ mẫu mà làm vậy là gây đại họa cho nhà chúng ta rồi! Tam muội, chẳng lẽ muội nỡ để cho nhà chúng ta gặp tai ương đến thế chỉ vì muội à?"
Kiều Chiêu mím môi.
"Ôi trời, Tam muội, mau mau đi cùng ta ngăn cản tổ mẫu lại, chậm chút nữa là không kịp nữa đâu." Lê Kiểu kéo kéo Kiều Chiêu định đi ra ngoài.
Kiều Chiêu tránh khỏi tay Lê Kiểu, ra hiệu cho A Châu.
A Châu hiểu ý cầm theo giấy bút đi theo đến Thanh Tùng đường.
Đặng lão phu nhân vừa mới chuẩn bị xong, vừa thấy hai tỷ muội đi vào thì hỏi: "Sao các cháu lại đến đây thế này, Chiêu Chiêu, sao không ngồi nghỉ thêm chút nữa?"
Lê Kiểu nói trước: "Tổ mẫu, Tam muội nghe nói người sắp đến tĩnh tọa trước nha môn Cẩm Y Vệ thì rất lo lắng, chạy ngay tới đây."
Đặng lão phu nhân hơi trầm mặt: "Chiêu Chiêu, tổ mẫu đã nói rồi, bây giờ là chuyện của người lớn, cháu đừng có nghĩ nhiều, mau về phòng nghỉ ngơi tiếp mới đúng!"
Kiều Chiêu chỉ chỉ miệng mình, tỏ ý bây giờ không nói được, sau đấy lôi ra một chiếc bình sứ nhỏ xanh biêng biếc từ trong hà bao đưa ra.
Đặng lão phu nhân nhận lấy, khó hiểu.
Kiều Chiêu lấy giấy bút A Châu đưa, viết một hàng chữ rộng bay phượng múa rồi giơ cho Đặng lão phu nhân xem.
Lê Kiểu nhìn sang, suýt thì tức bể phổi, chỉ thấy trên giấy viết: Tổ mẫu, mang theo bình dầu cù là này, ngừa cảm nắng.
Đặng lão phu nhân ngẩn người rồi phá lên cười: "Nha đầu ngoan, tổ mẫu biết rồi."
Đặng lão phu nhân nghênh ngang rời đi cùng đám nha hoàn bà tử, để lại Lê Kiểu suýt thì muốn lao đầu đụng vào tường, bắt lấy cổ tay Kiều Chiêu rồi siết chặt, chất vấn: "Tam muội, ý ngươi là gì? Sao ngươi lại có thể ích kỷ như vậy, chỉ để xả giận cho bản thân mà ngươi không thèm để ý đến an nguy của cả một nhà thế ư?"
Chương 178: Không ngăn cản
Edit & Beta: Ha Ni Kên
Kiều Chiêu hất tay Lê Kiểu, mặt vẫn dửng dưng như cũ.
"Tam muội, ta biết ngươi từ nhỏ đã được hưởng toàn bộ sủng ái của mẫu thân, không bao giờ phải chịu hờn tủi như vậy, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng phải biết nghĩ cho người nhà chứ! Chỉ để xả giận cho ngươi mà làm đến mức vậy thì có đáng giá không? Coi như là ta van xin ngươi có được không? Bây giờ ngươi chạy theo ngăn lại tổ mẫu thì vẫn kịp."
Lê Kiểu sợ vô cùng, vừa hận vừa sợ, vừa hận mấy người tổ mẫu chỉ vì Kiều Chiêu mà làm ra chuyện đến mức vậy, vừa sợ chọc giận đến Cẩm Y Vệ thì sẽ rơi vào tình cảm thê thảm.
Kiều Chiêu lắc đầu, đặt bút viết mấy dòng.
Lê Kiểu nhìn sang, chỉ thấy: "Trên đời này, có chuyện có thể ngăn, có chuyện không thể cản."
Lê Kiểu hoàn toàn không hiểu: "Đây là ý gì? Chẳng lẽ chuyện hôm nay là chuyện ngươi cho là không nên ngăn cản lại? Tam muội, nói cho cùng, chính là vì ngươi không nuốt nổi cục tức này có phải không?"
Kiều Chiêu cúi đầu viết thêm: "Phải, chuyện hôm nay không thể cản, cản chuyện như vậy nhiều lần, sẽ cản cho sống lưng cong."
Dung mạo đối với nữ tử quan trọng đến mức nào, nếu như trong nhà có một cô nương mới mười ba tuổi bị người ta ức hiếp bắt làm bia nhắm tên rồi bị hủy dung, một nhà phụ mẫu huynh trưởng nửa chữ cũng không dám nói ra khỏi cổ họng, thì từ nay về sau còn có ai coi cái nhà này ra gì? Nam nhân trong nhà này sau này còn có thể thẳng lưng mà sống được hay sao?
Đặng lão phu nhân giúp nàng xả giận, nhưng cũng không chỉ vì giúp nàng xả giận. Có thể tưởng tượng, cho dù bất kỳ vãn bối nào khác trong nhà gặp chuyện này, lão phu nhân vẫn sẽ làm thế.
"Cản cho sống lưng cong?" Lê Kiểu thầm thì nhắc lại mấy câu này, vừa mơ hồ hiểu ý Kiều Chiêu, vừa chẳng hiểu: "Nói linh tinh cái gì không biết!"
Lần này Kiều Chiêu viết càng ngắn gọn, chỉ có ba chữ: "Tỷ không hiểu."
Lê Kiểu bị nghẹn gần chết, bất chấp hình tượng lễ độ hiểu chuyện trước giờ vẫn cố gắng duy trì, cả thẹn quát: "Tam muội, rốt cuộc thì ngươi cũng không định khuyên can tổ mẫu có phải không? Ngươi đã bao giờ nghĩ đến việc việc nếu như tổ mẫu và phụ thân thực sự đắc tội với Cẩm Y Vệ chỉ vì ngươi thì sẽ phải làm gì chưa?"
Kiều Chiêu viết thêm một dòng nữa: "Đấy là chuyện của ta."
Nàng sẽ không ngăn cản trưởng bối phụ mẫu xả giận thay cho con cái chịu tủi nhục, cũng không để cho Cẩm Y Vệ gieo họa cho người thân.
Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường à?
Nàng cũng không ngại gặp mặt cái vị thủ lĩnh Cẩm Y Vệ người nghe người sợ này một lần.
Kiều Chiêu nhấc chân, đi lướt qua Lê Kiểu.
Trước đó lão đại phu xách hòm thuốc đi ra khỏi Lê phủ, giận đến mức bàn chân run rẩy, râu tóc rung rinh. Đang đi được nửa đường thì bị một người ngăn lại.
"Đại phu, xin hỏi vết thương trên mặt Tam cô nương Lê phủ như thế nào rồi?"
Lão đại phu hơi giật mình.
Chuyện này mà cũng có người hỏi à?
Người hỏi thấy lão đại phu không nói gì thì vội nhét một thỏi bạc vào tay lão đại phu: "Không có ý gì đâu, chỉ là hỏi qua tình hình của Tam cô nương Lê phủ thôi. Đại phu, đây cũng không phải là chuyện gì bí mật chứ đúng không?"
Lão đại phu càng giật mình.
Lại còn cho cả bạc à?
Lão đang tức cành cả hông đây, đừng nói là cho lão bạc, có không đưa xu nào thì lão cũng muốn tìm một người để xả hết ra đây, chưa bao giờ gặp cái nhà nào không biết điều như cái Lê phủ này!
Lão đại phu này thật là kín miệng quá, thế mà vẫn không nói à?
Người hỏi hơi bực, nhét thêm một thỏi vào tay lão.
Cuối cùng lão đại phu cũng mở miệng: "Tiểu huynh đệ có biết ta là ai không?"
"Tất nhiên là biết rồi. Chẳng phải ngài là Trình đại phu ở Tể Sinh đường hay sao? Ở kinh thành ai lại không biết đến ngài chứ?" Người nọ nói xong giơ ngón tay cái ra để khẳng định.
Lão đại phu vểnh cả râu lên.
Thấy chưa, lão mà là đại phu bình thường à? Ngay cả người qua đường còn biết lão là đại phu ở y quán nào, thế mà cái Lê gia kia lớn bé đều không coi lão ra gì!
"Tiểu huynh đệ hỏi chuyện Tam cô nương Lê phủ hả? Lão phu đành nói thật cho ngươi, mặt của Tam cô nương Lê phủ coi như hỏng sạch rồi, vết thương quá sâu, có dùng Vân Sương cao đặc chế từ trong cung cũng không cứu vãn được."
"Ồ, hóa ra là như vậy, cảm ơn, Trình đại phu." Người kia hỏi được điều cần biết thì chắp tay xoay người đi luôn.
Lão đại phu sờ nắn thỏi bạc trong tay, nghĩ thầm: bạc giờ kiếm dễ thật.
Ai ngờ mới đi được hai bước, lại có người khác cản lão đại phu lại: "Đại phu, có chuyện này muốn hỏi ngài."
"Chuyện gì?"
"Có phải Lê phủ vừa có vị Tam cô nương bị hỏng mặt mời ngài đến khám đúng không? Vị Tam cô nương kia rốt cuộc thế nào rồi?"
Lão đại phu: "..." Tình huống gì thế này?
Người kia vội vàng kín đáo đưa cho lão đại phu một thỏi bạc: "Đại phu có tiện nói qua đôi điều không?"
"Cũng không có gì không tiện cả. Mặt mũi của vị Tam cô nương Lê phủ kia coi như đi tong rồi, sau này sợ là có nhìn cũng không nhận ra..." Lão đại phu lại thuật hết lại một lượt.
Người hỏi hài lòng đi mất.
Giang Hạc nhìn lão đại phu liên tục bị người ngăn lại hỏi từ xa, nhíu mày.
Lão đại phu kia làm cái gì vậy? Sao cứ lần lượt thu bạc của người khác như thế?
Mắt thấy lão đại phu mặt mũi hồng hào xách hòm thuốc đi qua, Giang Hạc vội nhỏ giọng gọi: "Đại phu, mượn ngài