Chương 171: Rời đi cùng vết thương
Edit & Beta: Ha Ni Kên
"Ngươi đứng lại!" Giang Thi Nhiễm trầm mặt cản bước Kiều Chiêu.
Để mặt mũi nàng thành ra như thế này xong mà hòng làm thế à?
Vì đau đớn nên mồ hôi túa ra như mưa từ trên trán, gương mặt thiếu nữ trắng bệch tái nhợt, mồ hôi chảy xuống cùng vết máu quanh co trên mặt, nhìn càng giật mình.
Thiếu nữ vẫn lạnh nhạt như vậy, chỉ khẽ mỉm cười trước mặt một Giang Đại cô nương hung hăng dọa người: "Giang cô nương, nếu lần này chưa hài lòng thì lần sau chúng ta có thể tiếp tục. Trước mắt để ta về nhà xử lý vết thương đã."
"Ngươi –" Giang Thi Nhiễm lùi về phía sau theo bản năng.
Nàng được chiều thành quen, nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải một cô nương máu chảy đầy mặt mà vẫn bình tĩnh ổn định như vậy, khiến nàng lạnh cả người.
Kiều Chiêu vẫn hành động đúng mực, gật đầu với Giang Thi Nhiễm rồi quay lại nói với Đỗ Phi Tuyết: "Đỗ cô nương, phiền cô nương phái người gọi nha hoàn của ta đến đây."
Nói xong nàng nhấc chân đi, lúc đi qua hai người Dương Hậu Thừa và Chu Ngạn thì dừng lại, thoải mái cảm ơn: "Đa tạ hai vị đại ca."
Dương Hậu Thừa nóng mặt, vội nói: "Lê cô nương, để ta đưa muội về."
Ngay cả một vị tiểu cô nương cũng thẳng thắn vô tư như vậy, chàng rõ ràng cũng là bạn của muội ấy mà thấy muội ấy bị thương, bị người khác ức hiếp nhưng lại chỉ có thể giương mắt nhìn vì ngại dăm điều lễ giáo. Thế có nực cười không cơ chứ?
Bỏ phứt cái lễ giáo chết tiệt đấy đi, cùng lắm thì –
Dương Hậu Thừa chợt giật mình, lúng túng: cùng lắm thì nhận muội ấy làm muội muội, khụ, lấy về làm vợ thì tuổi có vẻ nhỏ quá, chàng cũng chẳng phải cái tên Trì Xán kia, thực sự không thể nào có ý tưởng khác với một tiểu cô nương như thế này được.
Chu Ngạn giữ chặt vai của Dương Hậu Thừa, nghiêng đầu nói với Đỗ Phi Dương đang ngập ngừng như có điều gì muốn nói: "Biểu đệ, để Lê cô nương trở về như vậy thì không ổn thỏa chút nào. Vừa đúng lúc chúng ta phải về, tiện đường đưa cô nương về thì hơn. Tốt nhất là biểu đệ báo với cô một tiếng, phái một quản sự đắc lực đi cùng."
Đỗ Phi Tuyết nhìn sang, cắn nát môi dưới.
Chu biểu ca muốn đưa Lê Tam về ư? Người khác có thể không biết, nhưng nàng thì rõ vô cùng rằng, tuy trước giờ Chu biểu ca vẫn luôn lễ độ ôn hòa với người khác, nhưng không bao giờ tự rước thêm việc vớ vẩn như vậy vào thân.
Chẳng lẽ --
Đỗ Phi Tuyết nhìn Kiều Chiêu.
Chẳng lẽ Chu biểu ca đối xử đặc biệt với Lê Tam?
Đỗ Phi Tuyết càng nghĩ tim càng đập loạn lên, ánh mắt nhìn Kiều Chiêu ác liệt như giấu dao.
"Được, thế để đệ đi xin phép mẫu thân một lát." Đỗ Phi Dương nói.
Người ta bị thương ở trong phủ của bọn hắn, thế nào thì Bá phủ cũng phải chịu trách nhiệm, theo phép lịch sử cơ bản thì ít nhất cũng phải sai quản sự có thể diện mang quà đến tận cửa để xin lỗi.
"Đại ca, không cần đi gọi quản sự." Đỗ Phi Tuyết bước ra, nói: "Để ta đi theo Lê Tam cô nương đến Lê phủ là được rồi."
"Phi Tuyết, muội –" Đỗ Phi Dương kinh ngạc trợn ngược lông mày.
Làm gì có ai rõ hơn hắn là muội muội không thích Lê Tam đến mức nào đâu?
Thật ra thì không chỉ muội muội hắn, đến hắn còn chẳng thích Lê Tam nữa là.
Vừa nghĩ đến quá khứ Lê Chiêu quấy rầy hắn và ức hiếp biểu tỷ, vẻ chán ghét chợt lóe rồi biết mất trong mắt Đỗ Phi Dương rồi hắn gượng gạo nói: "Được, thế muội cứ đứa Lê Tam cô nương về trước đi, ta đi báo với mẫu thân một tiếng."
"Biểu đệ yên tâm, vẫn còn có ta mà, ta sẽ chăm sóc hai muội muội thật tốt." Lê Kiểu nói hùa theo.
Kiều Chiêu đã cất bước đi mất.
Ngoài cửa chính của phủ Cố Xương Bá đậu rất nhiều xe ngựa, trong đó có một chiếc xe ngựa rất tầm thường có màn xanh đỗ sát góc tường, phu xe trẻ tuổi đang nghiêng người dựa vào vách tường, yên lặng ngẩn người.
Thật sự hắn cũng không biết phải làm phu xe đến bao giờ nữa? Cuộc sống thật vô vị, thật nhàm chán!
Có động tĩnh truyền lại từ phía cửa, tiểu phu xe Thần Quang tai thính vô cùng nghe thấy thì nhìn sang, chỉ thấy Kiều Chiêu đang lấy khăn tay che một bên mặt, người và mặt loang lổ vết máu.
Thần Quang biến sắc, rũ sạch lười biếng, lao tới.
"Cô nương, sao người lại bị thương rồi? Không sao chứ ạ?" Ánh mắt Thần Quang chiếu gay gắt vào từng gương mặt theo sau Kiều Chiêu, lạnh lùng vô cùng.
Mẹ nó chứ, dù hắn cũng không thích cuộc sống nhàm chàn, nhưng còn lâu mới mong Lê cô nương xảy ra chuyện thế này!
Thật là đáng chết, hắn không thể bảo vệ Lê cô nương cho tốt!
Gò má đau đến mức Kiều Chiêu không còn sức nói nhiều, chỉ phân phó ngắn gọn: "Hồi phủ!"
"Dạ!" Thần Quang liếc kỹ mấy người kia, nghĩ thầm: Hắn phải nhớ hết đám người này, quay lại mà tra được ra ai hại Lê cô nương thì còn phải xử lý kẻ đó một trận ra trò nữa.
Cái gì cơ? Không đánh nữ nhân á?
Thôi thôi cho xin, Tướng quân đại nhân đã dạy từ trước rồi, đối với bọn hắn, chỉ có bên mình và bên địch, chẳng phân biệt nam nhân hay nữ nhân đâu!
A Châu mặt trắng bệch đỡ Kiều Chiêu lên xe ngựa, thấy Lê Kiểu muốn đuổi theo, Thần Quang đã giơ tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: "Đại cô nương, xe nhỏ quá, không ngồi được nhiều người như vậy đâu."
Thần Quang nói xong thì linh hoạt nhảy lên xe, quất roi ngựa, chạy đi vội vàng, chỉ để lại cho đám người đứng đó một bầu bụi đất tung bay mịt mù.
Chu Ngạn và Dương Hậu Thừa đảo mắt nhìn nhau.
"Hình như chúng ta quan tâm thừa rồi." Chu Ngạn nghĩ đến vết thương trên mặt Kiều Chiêu, mặt nghiêm trọng.
Dương Hậu Thừa thì vẫn nhìn bụi đất vẫn mờ mịt trước mặt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, gãi gãi đầu lẩm bẩm: "Tử Triết, huynh có thấy phu xe kia quen không? Cứ như đã gặp ở đâu rồi ấy."
"Đúng nhỉ?" Chu Ngạn như đang nghĩ điều gì.
Đỗ Phi Tuyết tức giậm chân: "Đúng là chủ nào tớ nấy, chẳng có quy củ gì cả!"
Xe ngựa phủ Cố Xương Bá chuẩn bị đã dừng trước mặt, Đỗ Phi Tuyết xách váy nhảy lên xe, quay lại hỏi: "Biểu ca, các huynh cưỡi ngựa à?"
"Không. Biểu muội mau đuổi theo Lê Tam cô nương đi, chúng ta về trước."
Đỗ Phi Tuyết ngẩn người, ngạc nhiên hỏi: "Biểu ca, các huynh không đi à?"
Chu Ngạn vừa buồn cười vừa chẳng biết làm thế nào: "Nếu Lê Tam cô nương đã đi rồi thì chúng ta cũng không đi theo nữa."
Dương Hậu Thừa cũng chẳng muốn thấy cái vị Đỗ cô nương suốt ngày bám lấy bạn tốt của chàng, kéo Chu Ngạn: "Nhanh lên, vẫn còn có việc đấy."
Giương mắt nhìn hai người Chu Ngạn đi mất, Đỗ Phi Tuyết xách váy khóc không ra nước mắt: Biết vậy thì nàng cũng chẳng xung phong nhận việc đến Lê phủ, phu xe đáng chết kia!
"Kiểu biểu tỷ, lên xe đi." Đỗ Phi Tuyết cắn cắn môi, tức giận nói.
Chờ Lê Kiểu vào rồi, Đỗ Phi Tuyết mới hỏi: "Sao ta chưa gặp tên phu xe kia của Lê Tam bao giờ?"
"Là Lý thần y cho muội ấy." Lê Kiểu buồn bực.
Hôm nay đúng là nàng không nên đến đây. Lê Tam thì nổi trội hẳn lên mà nàng chỉ có thể giương mắt nhìn, lại còn bị người ta chèn ép nên càng trở nên tầm thường hơn. Mà Lê Tam lại còn xảy ra chuyện nữa, chắc chắn nàng không thoát khỏi liên quan, về phủ thể nào tổ mẫu và mọi người cũng cho là nàng không chăm sóc kỹ cho muội muội.
"Vị Lý thần y kia đối tốt với nó đến thế á? Cả phu xe cũng cho luôn?"
"Không chỉ thế đâu." Lê Kiểu kể làu làu đống quà Kiều Chiêu nhận được hôm đó cho Đỗ Phi Tuyết nghe.
Đỗ Phi Tuyết nghe vậy thì trợn mắt há mồm, nhanh trí hỏi: "Kiểu biểu tỷ, tỷ bảo Lý thần y còn tặng Lê Tam cả một thùng dược liệu trân quý á? Thế trong đấy có bảo vật gì quý giá gì à? Thế nên Lê Tam mới muốn nhanh chóng về xử lý vết thương đến thế chứ."
Tim Lê Kiểu thót một cái: "Để ta về hỏi xem sao."
Người ta vẫn nói đến người sắp khô xương rồi mà vị Lý thần y kia còn làm cho sống lại được, chưa biết chừng cũng để lại thuốc gì quý giá cho Tam muội cũng nên.
----------------------------------------
Thực ra tớ sắp đi học lại rồi nên chắc cũng bớt thời gian edit hơn, mà wattpad chỉ cho đăng 200 chương 1 truyện nên tớ định trước khi đi học lại thì xóa mấy chương cũ hoặc làm gì đấy... rồi đăng lại thành 10 chương 1 lần hoặc 5 chương 1 lần gì đó, hoặc cũng có thể là đăng theo mạch truyện rồi tự đặt tên :D vì đúng là truyện dài thật đến tớ còn nản mà mọi người thì cũng thích nhảy chương, nếu không có tên chương thì cũng hơi khó nhảy nhỉ? Nhưng nói chung làm thế thì sau này chắc tớ cũng phải edit tầm 5-10 chương rồi mới đăng lên được mà cũng khá lâu đấy...
—————
Bạn nào đang đọc ở trang khác không phải wattpad thì hãy vào wattpad đọc để ủng hộ tớ nha, toàn bộ trang khác đều không có sự đồng ý của tớ đâu, ít nhất phải tôn trọng công của tớ chứ?