"Chỉ là một chiếc Zippo màu bạc bản số lượng có hạn, một hộp kẹo ngậm chưa mở giấy gói, nhưng dường như lại có độ ấm vô hạn."
__________________
Thời điểm Lục Tự Quang mang theo kiểu tóc gọn gàng đẹp vô cùng xuất hiện, A Tề thậm chí khoa trương mà huýt sáo, "Nếu tôi là phụ nữ, khẳng định sẽ yêu cậu."
Cố An Khang vốn dĩ muốn thay cậu nhuộm cả đầu màu đỏ, hắn đắc ý cười: "Đa sắc."
Có điều bị Lục Tự Quang cự tuyệt. Chất tóc của cậu luôn rất tốt, từ trước đến nay không muốn bởi vì nhuộm uốn mà làm hỏng đi.
"MN, có mấy sợi tóc mà cậu cũng đau lòng." Người phía sau tựa hồ tức giận nói một câu như vậy, cậu không thèm để ý đến hắn.
...
Trước khi cuộc thi bắt đầu, toàn bộ ban nhạc đều ở hậu trường làm công việc chuẩn bị cuối cùng. A Tề đang không ngừng nói câu có câu không, A Sâm châm thuốc cười, "A Tề cậu hồi hộp?"
A Tề giơ chân, "Cút -- ông đây mới không hồi hộp."
A Trạch đeo đàn trên lưng không nói lời nào, chỉ lười nhác tựa vào tường, không biết đang nghĩ cái gì.
Lục Tự Quang bị nhân viên công tác kêu đi bốc thăm, lấy cái này quyết định trình tự lên sân khấu.
Đây cũng không phải cuộc thi hướng vào phạm vi công chúng rộng rãi chiêu mộ đăng kí, mà là do một số công ty ngầm tổ chức. Nếu không bởi vì được người đàn ông xa lạ kia mời, bọn họ căn bản không có tư cách dự thi.
Số ban nhạc tham gia không quá ba mươi nhóm, nhưng nhìn như đều có chuẩn bị trước.
Lục Tự Quang nhìn nhìn cái hộp thăm màu đỏ bị phong kín, đưa tay vào.
Hơn ba mươi con số, nếu như có thể bốc được số ở giữa đổ về trước, không thể nghi ngờ là thăm tốt nhất. Đầu ngón tay như là bị rất nhiều tờ giấy lướt qua, rốt cuộc vẫn chưa lấy được tờ nào.
Cuối cùng bất chấp tất cả rút ra một tờ, đưa cho nhân viên công tác. Tờ giấy từng chút được mở ra -- số hai mươi chín.
"Ôi MN, thoát rồi. Đó không phải là gần áp chót sao. " Ở hậu trường, A Tề hai tay ôm đầu.
A Trạch liếc một cái, "Ổn rồi... Biểu diễn thứ mấy cũng không sao cả."
A Sâm cũng cười cười, như là tin tưởng chắc nịch: "Rất tốt a, áp chót."
Bốn người ở hậu trường im lặng chờ đợi, cũng thường xuyên nhìn màn biểu diễn trên sân khấu.
Dường như có một tay trống hạng ba nào đó bởi vì quá lo lắng, dùi trống bị trượt từ trong tay ra ngoài; dường như lại có một người hát chính nào đó hát được một nửa vì xấu hổ mà đã quên lời; cũng nghe thấy những bài rất tuyệt, những khúc đàn ghita solo rất xuất sắc. Nghe thấy có nhóm nhạc hát lại bài đang thịnh hành, có ban nhạc hát những giai điệu gốc xa lạ với mình.
Phần biểu diễn của mỗi ban nhạc đều không vượt quá một ca khúc. Phần lớn đến một nửa, sau đoạn điệp khúc cùng đàn ghi-ta solo sẽ bị hô dừng.
Khi số thứ hai mươi bảy lên sân khấu, Lục Tự Quang rốt cục cảm thấy nhẫn nại không nổi, lấy Thất Tinh ra muốn hút. Sắp tới rồi, sắp tới rồi, nói không hồi hộp đó là gạt người.
"Này, còn hút sao?" A Trạch hỏi, "Cũng sắp đến rồi."
Lục Tự Quang nhìn nhìn chiếc Zippo màu bạc đã giơ lên trong tay, nghe lời mà buông thuốc xuống, nhét vào trong bao. Trong ngăn phía ngoài cùng còn có hộp kẹo ngậm vẫn chưa mở kia, cậu cúi đầu nhìn, lại dường như không có gì, đóng túi lại.
Cậu ngâm nga trong lòng ca khúc chút nữa phải hát, đó là bài A Trạch viết sớm nhất. Đại khái là khi 15 tuổi, hoặc là sớm hơn. Cậu khâm phục, trong lòng A Trạch sao lại có nhiều giai điệu như vậy.
Sau khi mấy người sửa lại một lần nữa cho phù hợp, ca khúc đã không còn đơn điệu như vậy.
Ca từ cũng là viết sau đó, Lục Tự Quang lấy tên 《 Ánh lửa》.
Cho em một chút lửa, em sẽ bùng cháy cho anh xem
Cách em rời đi rất đơn giản, trên con đường đó một lần nữa gặp lại anh
Anh gọi em một tiếng, trong mắt ánh lên tình yêu
Khi đến số thứ hai mươi tám, A Tề cũng có chút kiềm chế không được, "Tôi đi vệ sinh."
"Thật vô dụng." A Sâm cười y.
Trước khi lên sân khấu, một lần nữa gặp được người đàn ông xa lạ kia. Hắn đi tới nói chuyện với Lục Tự Quang, "Nhóm các cậu còn chưa lên?"
Lục Tự Quang cười cười, "Sau một số nữa."
"Vậy chúc thành công." Người đó cười cười, cùng cậu bắt tay.
Lục Tự Quang trong đầu liều mạng muốn nhớ lại tên của người đàn ông này, cái tên phía trên danh thiếp đưa cho cậu kia, cuối cùng vẫn là không nhớ ra.
Trên sân khấu truyền đến âm thanh của người chủ trì, "Kế tiếp hoan nghênh số thứ hai mươi chín, Đảo, mang đến ca khúc 《 Ánh lửa》". Đầu óc Lục Tự Quang có chút kêu ong ong. Bốn người ở hậu trường không hẹn mà cùng chồng tay lên nhau, "One, two, three, GO!"
Chung quy vẫn phải có ước mơ, cho dù gần hay xa.
Hết chương 07.