Thời điểm Vị Thiếu Quân tỉnh lại đã quá trưa, cảm giác tốt
hơn, ra chút mồ hôi, cả người thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn sắc trời còn tưởng mình sẽ làm chậm trễ giờ xuất phát, kết quả đi đến phòng lão phu
nhân thì phát hiện đã sớm không còn ai, tìm Hách Liên Dung cũng không
thấy đâu, chạy ra hậu viện của khách điếm cũng không thấy xe ngựa, cái
gì vậy trời ? Định vứt bỏ hắn à ?
Quay lại khách điếm, Vị Thiếu Quân hỏi thăm tiểu nhị hướng đi của mọi người, tiểu nhị nói : « Vị lão phu nhân kia sáng sớm đã lên xe
ngựa đi rồi, vị thiếu phu nhân kia mới đi không lâu, hình như là muốn
mua chút đồ…A, đã trở lại. »
Vị Thiếu Quân nhìn theo hướng chỉ tay của tiểu nhị về phía
cửa khách điếm quả nhiên thấy Hách Liên Dung đã trở lại. vị Thiếu Quân
không hiểu sao lại lại nhẹ nhàng thở ra nhưng mặt vẫn lãnh đạm nói một
câu : « Ta còn tưởng nàng đã chạy đi rồi. »
Hách Liên Dung trên tay cầm rất nhiều thứ, khó hiểu ý của hắn hỏi lại : « Ta chạy đi đâu ? » Nói xong mới đặt mấy thứ trên tay xuống
bàn, quay đầu lại nói : « Vệ công tử, cám ơn ngài, đặt ở đây là được
rồi. »
Vị Thiếu Quân lúc này mới thấy phía sau Hách Liên Dung còn có thêm một người, ước chừng hai mươi hai ba tuổi, quần áo xanh dệt hoa
màu trầm vô cùng tinh tế, tướng mạo tao nhã anh tuấn, khóe môi mỉm cười
vô cùng hòa nhã trên tay cũng cầm mấy đồ vật. Người nọ đặt mấy thứ đó
xuống, vuốt vuốt lại quần áo rồi cười nói : « Phu nhân không cần khách
khí. »
Vị Thiếu Quân nhíu mày đi đến cạnh Hách Liên Dung hỏi : « Ai vậy ? »
« Gặp được khi đi mua đồ, vừa hay vị đó cũng trọ ở đây giúp ta cầm mấy đồ vật. »
Lý do thoái thác của Hách Liên Dung đương nhiên không làm vừa lòng Vị Thiếu Quân, Vệ công tử kia nói : « Phu nhân còn chưa nói một
việc, nếu không nhờ phu nhân giúp ta chặn tên trộm lại chỉ sợ túi bạc
của tại hạ đã không còn. »
Vị Thiếu Quân càng nhăn nhó hơn : « Nàng còn bắt kẻ trộm ? »
Hách Liên Dung bật cười : « Là tên trộm kia hoảng quá không
nhìn đường đụng phải ta, mấy đồ vật trên tay ta bị rơi ra mới khiến hắn
bị cản lại, cuối cùng vẫn là Vệ công tử tự tay bắt lấy tên trộm. »
Vị Thiếu Quân hồ nghi nhìn về phía người nọ : « Ngươi cũng họ Vị ? »
« Vị này chính là… »
Hách Liên Dung khẽ mấp máy : « Là trượng phu của ta. »
Vị Thiếu Quân liếc nhìn Hách Liên Dung một cái, tâm tình tốt
hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không thối như lúc vừa rồi. (‘Thối’ ở đây là sầm sì, tức giận)
« Hóa ra là Vị huynh. Hạnh ngộ hạnh ngộ *. » Vệ công chắp tay cười nói : « Tại hạ họ Vệ, cùng Vị huynh đồng âm nhưng không đồng
chữ.* » Hắn nói xong viết một chữ ‘Vệ’ trên bàn. « Vừa mới nghe phu nhân nói phu gia họ Vị, tại hạ cũng kinh ngạc một chút, còn tưởng rằng gặp
được người trong họ. »
(*Hạnh ngộ : hân hạnh được gặp mặt
*Vệ và Vị trong tiếng trung cùng phát âm là wei nhưng viết khác nhau,Vệ là 卫, còn Vị là 未.)
Vị Thiếu Quân chắp tay đáp lễ rồi nói với Hách Liên Dung : « Nàng đi ra ngoài sao không gọi ta ? Bà nội và mọi người đâu ? »
« Bà nội nói thiếu mấy lễ vật để chúng ta đi mua rồi đến đó
sau. » Hách Liên Dung cười cười với Vệ công tử rồi cúi đầu thu thập mấy
đồ vật trên bàn : « Ngươi uống thuốc chưa ? »
Thiếu Quân sửng sốt, Hách Liên Dung nhìn dáng vẻ hắn liền
hiểu được : « Ta để ở cạnh giường, còn tưởng ngươi tỉnh lại liền uống
luôn. »
« Nàng sắc thuốc ? »
« Nếu không là ngươi chắc ? » Hách Liên Dung ôm một đống đồ
trên tay lại liếc Vị Thiếu Quân ra hiệu, Vị Thiếu Quân đến cạnh bàn quơ
hết đống linh tinh còn lại ôm vào trong ngực định cùng Hách Liên Dung
lên lầu.
Vệ công tử theo sát ngay sau đó, hỏi Vị Thiếu Quân : « Vị huynh bị bệnh sao ? »
« Bị trúng gió. » Vị Thiếu Quân thuận miệng đáp lại, quay đầu lại nhìn hắn : « Ngươi làm gì vậy ? »
Vệ công tử chớp mắt mấy cái lại nhìn Hách Liên Dung có chút chần chờ nói : « Ta…Chỉ là muốn quan tâm Vị huynh một chút… » (Ó Ò)
« Ta là hỏi ngươi đi theo để làm gì ? » Vị Thiếu Quân có chút nóng nảy.
« Ta ở trên lầu. » Vệ công tử chỉ chỉ lầu hai : « Có gì…không thỏa đáng ? »
Vị Thiếu Quân không trả lời hắn, xoay người tiếp tục lên lầu, Hách Liên Dung không nghe thấy chuyện đằng sau, vào phòng đặt mấy đồ
vật xuống liền thấy chén thuốc vẫn ở nguyên đó, đến xem thì đã thấy
nguội ngắt liền bưng lên định đi hâm nóng lại.
Vị Thiếu Quân ném mấy đồ trong tay xuống tiến lên đón lấy chén thuốc kia : « Đừng đổ đi, ta uống. »
Hách Liên Dung giải thích: “Ai bảo đổ đi, ta mang đi hâm nóng lại, thuốc nguội rồi sao uống được ? Ngươi khỏe rồi lại bệnh, bệnh rồi
lại khỏe, nếu trước khi lên núi ngươi chưa khỏi bệnh, bà nội lại trách
ta. »
Vị Thiếu Quân lại bĩu môi cười : « Ta có thể sống đến bây giờ đúng là kỳ tích, lại ngủ trên sàn không chăn không đệm, là người khác
đã sớm xong đời. »
Nghe hắn nhắc lại chuyện cái chăn, Hách Liên Dung có hơi
ngượng ngùng, nàng bần cùng lắm mới làm chuyện xấu chẳng ngờ lại bị
người ta bắt gặp.
Thấy Hách Liên Dung không lên tiếng cúi đầu định đi ra ngoài, Vị Thiếu Quân sốt ruột giữ chặt cổ tay nàng lại : « Ôi chao…Giận à ? »
Giọng nói hắn vừa lo lắng vừa thành khẩn cùng với cái giọng
trêu đùa trước đây quả thật có nhiều khác biệt, Hách Liên Dung hơi kinh
ngạc, từ khi nào hắn trở nên quan tâm hiểu ý người khác như vậy ?
Vẻ ngạc nhiên của Hách Liên Dung lại làm cho Vị Thiếu Quân
hiểu lầm, không tự nhiên buông cổ tay nàng hậm hực nói : « Về sau ta
không nói nữa. »
Hách Liên Dung hoảng hốt, mắt càng trợn to hơn, buông chén
thuốc trong tay xuống sờ lên trán Vị Thiếu Quân, kỳ quái nói : « Không
phát sốt mà… »
Vị Thiếu Quân không nói gì, dẩu môi ngồi xuống bàn như hờn
dỗi, Hách Liên Dung vẫn không hiểu đầu cua tai nheo gì lại bưng chén
thuốc lên : « Ta đi hâm nóng lại thuốc đây. »
Nghe tiếng cửa phòng mở ra đóng vào, Vị Thiếu Quân buồn bực
chết đi được. Bắt đầu từ ngày hôm qua, thái độ của nàng đối với hắn rõ
ràng đã tốt lên, thậm chí còn tự mình sắc thuốc cho hắn, mặc kệ do nàng
áy náy hay đồng tình đều được, tóm lại hắn đã ngửi thấy chút hương vị
giảng hòa cho nên hắn cũng phải cố gắng biểu hiện một chút, nếu không
kết luận của Vị Đông Tuyết luôn tồn tại trong lòng hắn, hắn tệ hại đến
mức nên chết đi cho rồi ư ? Hách Liên Dung cũng nghĩ nửa đời còn lại của nàng đã bị hủy rồi ư ? Vị Thiếu Quân không muốn thừa nhận.
Cho nên hắn dùng hết sức vì sự nghiệp hòa giải hai người,
nhưng mình vừa rồi ăn nói khép nép như vậy, nàng nói cái gì chứ ? Không
phát sốt ? Nàng nghĩ hắn đang mê sảng chắc ? Đúng thật là oo cái xx !
Tốt nhất lần sau nàng phối hợp một chút, nếu không…
Đang lúc Vị Thiếu Quân híp mắt yy (thề luôn lão đang yy 18+), cửa phòng lại bị người ở ngoài đẩy ra, Vị Thiếu Quân không ngờ Hách
Liên Dung về nhanh như vậy, thiếu chút nữa sặc nước miếng, vội vàng đứng lên : «Sao nhanh vậy? »
Chén thuốc cầm trên tay nàng như chưa có hâm nóng lại, Hách
Liên Dung quay đầu lại nói : « Mời vào. » sau đó có chút tò mò : « Trà
gì mà cũng có thể chữa bệnh ? »
Vị Thiếu Quân nhìn thăm dò một chút chỉ thấy Vệ công tử cầm
một ống trúc nho nhỏ đi vào phòng, cũng không ngồi xuống, chỉ đặt ống
trúc xuống cười nói : « Đây là trà Dạ Khương rất có hiệu quả với bệnh
cảm. Bệnh của Vị huynh dường như đã đỡ hơn nhiều, tốt nhất không nên
uống thuốc nữa, trong thuốc cũng có ba phần độc hại, không tốt cho cơ
thể. »
Hách Liên Dung buông chén thuốc nhìn vào ống trúc nằm yên trên bàn kia : «Trà gừng ? » (Khương là gừng)
« Trà Dạ Khương. » Vệ công tử mở ống trúc đưa đến trước mặt
Hách Liên Dung : « Hương vị không khác gì gừng nhưng không cay như vậy,
có người rất thích hương vị này. »
Hách Liên Dung nhìn quả nhiên không thấy có gừng, lá trà từng cái viên tròn, có hơi giống Bích Loa Xuân, phảng phất hương gừng, ngoài ra còn thoang thoảng hương trà, vô cùng đặc biệt.
« Không ngờ cũng có loại trà này ? » Hách Liên Dung rất tò mò.
Vệ công tử cười khẽ : « Vân Hạ chỉ có trà xanh, loại trà này phải đến cực nam của nước Nam Điều xa xôi mới có. »
« Nam Điều ? Vậy thật sự là rất xa. » Nam Điều cũng như Tây
Việt, đều là nước nhỏ phụ thuộc vào Nam Hạ. Hách Liên Dung đưa lại ống
trà lại : « Từ nơi xa xôi mang lại, chắc chắn vô cùng trân quý… »
« Không có vấn đề gì. » Vệ công tử đặt lại ống trà lên bàn :
« Nhà tại hạ lấy lá trà mà sống, phạm vi xung quanh Vân Hạ một năm chung quy phải vài lần đi đi lại lại, trong phòng tại hạ còn có trà Mông Sơn
của Tây Việt, trà Phượng Hoàng của Tiệp Nam, nhị vị có nhã hứng nếm
thử ? »
Hách Liên Dung có chút kinh ngạc : « Công tử vì sao phải đến những chỗ xa xôi đó mua trà về ? »
Vệ công tử cười cười : « Vật vì hiếm nên mới quý, lợi nhuận kiếm được cũng là mồ hôi xương máu cả. »
« Vậy càng không thể nhận. » Hách Liên Dung đưa lại ống trà,
Vệ công tử vội nói : « Trà này rất có lợi với bệnh tình của Vị huynh,
tẩu tử nhất định phải nhận lấy, chỉ là tâm ý nho nhỏ của tại hạ. Huống
hồ so với việc tẩu giúp ta lấy lại túi bạc chẳng đáng là gì. » ( Ở đây
gọi tẩu để tỏ ý thân thiết với Vị Thiếu Quân, coi nhau như anh em tốt.)
Hai người họ cứ hăng say nói, Vị Thiếu Quân cầm lấy chén dược uống một hơi cạn sạch chỗ thuốc nguội đó, uống xong nhếch môi cười ‘hừ’ nói : « Trong túi bạc của ngươi giấu bảo bối gì vậy ? Đến mức phải dùng thứ trà trân quý như vậy để tạ ơn ? »
Giọng nói mang chút đùa cợt của Vị Thiếu Quân khiến Vệ công
tử hơi giật mình, tựa hồ có chút xấu hổ rồi sau đó cũng không nói gì
thêm, cúi chào rồi xoay người đi ra cửa.
Hách Liên Dung trừng mắt nhíu mày với Vị Thiếu Quân : « Ngươi làm gì vậy ? Hắn cũng có ý tốt. »
« Không có việc mà nịnh bợ xun xoe, chẳng phải gian trá thì cũng là đạo tặc. »
« Cái gì mà không có việc gì, ta tốt xấu gì cũng đã từng giúp hắn. » Hách Liên Dung nhìn vào chén thuốc thấy đã cạn sạch không khỏi
trợn trừng mắt : « Ngươi cuồng uống thuốc à ? Nguội ngắt như vậy mà cũng một hơi uống sạch ? »
« Càng uống chậm không phải càng đắng sao ? » Vị Thiếu Quân
đi ra định đóng cửa lại đã thấy Vệ công tử quay lại không khỏi giận tái
mặt : « Lại gì nữa đây ? »
Vệ công tử cầm túi bạc, lách qua người Vị Thiếu Quân bước vào phòng, trên mặt hơi băn khoăn nói : « Không dối gạt nhị vị, trong túi
bạc này vốn không có bạc, chỉ có di vật do gia phụ để lại, đối với ta vô cùng quan trọng. » Nói xong hắn mở túi bạc lấy ra một khối ngọc bài.
Thấy hắn quay trở lại chỉ vì giải thích, Hách Liên Dung càng tức giận lườm Vị Thiếu Quân.
Vị Thiếu Quân bĩu môi ra vẻ không để ý rồi mặc kệ hai người họ đi thẳng về phía giường ngồi xuống.
Xuất phát từ lễ giáo, Hách Liên Dung mời Vệ công tử ngồi
xuống, rót trà mời khách : « Công tử đừng để ý, hắn nhiều lúc nghĩ gì
nói đấy. »
Vệ công tử vội đáp : « Không không, là do tại hạ đường đột, Vị huynh là người thẳng thắn, tại hạ vô cùng kính nể. »
Hách Liên Dung cười cười : « Vệ công tử… »
Vệ công tử đứng dậy chắp tay : « Ngọc bài này không bị mất đi đều nhờ công lao của tẩu, tẩu không cần phải gọi ta là công tử, tại hạ
là Vệ Vô Hạ. »
« Vệ Vô Hạ ? » Hách Liên Dung cười nói : « Thật là một cái tên hay. »
Vệ Vô Hạ hơi ngượng ngùng : « Là tổ mẫu đặt cho tại hạ, lão
nhân gia luôn muốn mọi chuyện được tốt đẹp, thật ra trong cuộc sống này, ai có thể ‘Vô’ »
Hách Liên Dung cười cười không nói, Vệ Vô Hạ hướng Vị Thiếu Quân nói : « Vẫn chưa thỉnh giáo Vị huynh… »
Vị Thiếu Quân có vẻ không kiên nhẫn nhưng vẫn mở miệng : « Vị Thiếu Quân. »
Vệ Vô Hạ gật gật đầu cười ngồi xuống : « Vị huynh cùng tẩu tử mua lễ phẩm chính là định đi Tuyên Pháp tự ? »
« Đúng vậy, đại khái là mai rời đi. »
« Tại hạ cũng muốn đến Tuyên Pháp tự, ngày mai có thể cùng
kết bạn với hai vị lên đường được không ? Tại hạ xa nhà đã gần một
tháng, đều một mình độc hành, thật có chút buồn chán. » Dứt lời suy nghĩ một chút : « Tất nhiên là tại hạ sẽ tự chuẩn bị xe riêng. »
« Không cần vậy đâu. » Hách Liên Dung nói : « Hai canh giờ đi đường nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, nhiều người cũng
náo nhiệt hơn. »
Vệ Vô Hạ mừng rỡ : « Vậy thì quá tốt rồi, ngày mai tại hạ xin đợi nhị vị, Vị huynh có vẻ mệt mỏi, tại hạ không lải nhải làm phiền
nữa. » Hắn nói xong liền cáo từ, ra tới cửa lại nói : « Trà Dạ Khương
kia cần dùng nước sôi pha, hương vị mới tốt. »
Xem ra chuyện hắn đưa trà kia là đã định xong, Hách Liên Dung không muốn từ chối thêm bèn đồng ý rồi tiễn hắn ra ngoài.
Sau khi Vệ Vô Hạ rời đi khuôn mặt Vị Thiếu Quân liền xụ ra : « Vì sao ngày mai lại cho hắn đi cùng ? »
« Vậy ta nên từ chối thế nào đây ? Không phải chỉ là một đoạn đường thôi sao ? Ngươi sao phải mất hứng như vậy ? »
« Nhìn hắn không vừa mắt. » Vị Thiếu Quân cố ý nói to ý đồ nhằm cho bên cách vách nghe thấy.
Hách Liên Dung không để ý tới hắn mở ống trà ra ngửi ngửi : « Thật thơm, ngươi muốn uống không ? »
« Ta sợ có độc. »
Hách Liên Dung bày ra vẻ xem thường : « Sao ngươi lại thấy
hắn không vừa mắt ? Ta thấy hắn cũng không đến nỗi nào, cùng lắm chỉ là
tri ân báo đáp. »
« Cái gì mà không tồi ! » Vị Thiếu Quân nhảy dựng lên ngồi
vào chỗ bên cạnh Hách Liên Dung : « Hắn là dân buôn trà, trời nam biển
bắc nào mà chả từng đi qua, tiếp xúc với biết bao loại người làm sao có
thể có cái vẻ ngơ ngơ ngác ngác như vậy được ? Hoặc là hắn là một kẻ
ngốc hoặc hắn coi người khác là kẻ ngốc ! »