Thiếu Phu Bất Lương

Chương 187: Ai là người thắng (2)




“Cho nên ta không muốn chờ đợi nữa, ta muốn mang nàng trở lại kinh thành, trả lại cho nàng một đứa nhỏ.”

Hách Liên Dung “đùng” một tiếng đứng dậy, “Ngươi nằm mơ! Ta tuyệt đối không rời đi!”

“Ta cũng không phải đang thương lượng với nàng.” Vệ Vô Hạ nhìn nàng, đem ly rượu trên bên đưa qua, “Ta đã từng nói không muốn ép nàng, ta thậm chí nghĩ tới một ngày nào đó nàng sẽ đứng bên người ta nói lời tạm biết với Vị Thiếu Quân, nhưng mà… chờ sau khi chúng ta rời đi, ta sẽ đem toàn bộ Vị Tất Tri trả lại cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ cảm tạ nàng.”

Vẻ mặt Hách Liên Dung giận dữ, chụp lấy ly rượu, “Đây là điều ngươi theo đuổi sao? Ngươi thậm chí còn không rõ trong lòng mình nghĩ như thế nào! Thậm chí không biết bản thân đối với ta có cảm giác gì, làm một ít chuyện tự cho là đúng vô năng ấy, thỏa mãn cái cảm giác tự tôn biến thái của bản thân, còn tưởng rằng mình… còn tưởng rằng bản thân cao thượng lắm ấy!”

“Tùy nàng… nghĩ sao thì nghĩ.” Vệ Vô Hạ ngửa đầu uống hết ly rượu của mình, lại ngay tại lúc rượu trôi xuống yếu hầu được một nửa, đột nhiên đứng dậy năm lấy lưng áo Hách Liên Dung, bóp chặt lấy gáy của nàng, chính xác hôn lên môi nàng, đem tàn rượu trong miệng đưa qua.

Hách Liên Dung bất ngờ không kịp đề phòng liều chết giãy dụa, lại không địch lại sự cường ngạnh của Vệ Vô Hạ, bị hắn nắm chặt hai tay, bị giam chặt trong ngực hắn, nhận lấy mút căn đột nhiên mà mãnh liệt của hăn, không chút thương hương tiếc ngọc nào.

Hách Liên dung đào thoát thất bại chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, không cho hắn tiến thêm bước nào nữa, môi lại bị hắn mút cắn đến run rẩy đau đớn, hơn phân nửa rượu từ môi hắn theo sự giằng co của hai người chảy ra, theo cằm cùng cổ Hách Liên Dung chảy xuống bên trong áp nàng, giống như một cái kíp nổ, dẫn đến môi Vệ Vô Hạ lặng lẽ đi xuống, hôn lên cái cổ xinh đẹp của nàng.

“Nàng nói ta không biết cảm giác của ta với nàng là gì?” Ở bên gáy nàng không chút lưu tình để lại hồng ngân, Vệ Vô Hạ ngẩng đầu nhẹ thở hổn hển, tinh tế liếm liếm lỗ tai nàng, đem thân thể áp sát nàng, “Cảm giác được sao? Cảm giác của ta đối với nàng.”

“Là chiếm đoạt.” Hách Liên Dung căng thẳng cả người, buông tha cho việc giãy dụa vô ích, không biết từ khi nào thì nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, “Ngươi thầm muốn chứng minh, không có nữ nhân nào có thể kháng cự ngươi.”

Ánh mắt Vệ Vô Hạ tối dần, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn nước mắt trên mặt nàng, chậm rãi mím môi, “Không chỉ như vậy, ta biết…”

Lời nói của hắn biến mất trong ánh mắt oán hận của Hách Liên Dung. Tiếp xúc với ánh nhìn bi thương như vậy, tâm tình vốn rất rõ ràng của Vệ Vô Hạ đột nhiên trở nên do dự.

Là như vậy sao? Chính là như vậy sao? Hắn giam giữ nàng, chỉ bởi vị nàng không phục cùng kháng cự sao? Vẫn cảm thấy Vị Thiếu Quân không xứng với nàng. Vậy từ khi nào thì trở nên như vậy. Hơn nữa mong muôn nàng theo bên cạnh ta càng ngày càng trở nên khẩn thiết?

Biết rõ nàng là phụ nữ đã có chồng, rất rõ trong lòng nàng có kẻ khác, thậm chí cuộc hôn nhân ngự ban này cũng vượt quá tầm với của mình, nhưng hắn vì sao lại vẫn muốn quay lại Vị gia? Hao hết tâm tư khiến nàng cùng hắn ở một chỗ? Mọi hành động mấy ngày nay, nhìn đến tờ giấy kia thì nhụt chí thất bại… cùng với sự tâm phiền khí loạn kia là từ đâu mà đến. Đều chỉ bởi vì chứng minh bản thân mình không ai địch nổi sao?

Có thể… lúc bắt đầu quả thực như vậy. Hắn cũng coi đây là khiêu chiến. Nhưng từ sau khi nàng mặt không chút máu hỏi mình “có kinh hỉ sao”, hắn đã biết, nữ nhân này, vĩnh viễn không thể rơi vào trong vòng khống chế của mình.

“Ta sẽ không buông tay.” Hắn nói như vậy, chậm rãi buông nàng ra. “Ta kiên trì cho rằng ở bên cạnh ta, mới là điều tốt nhất với nàng.”

“Ngươi dám ép ta thì cứ thử đi.” Hách Liên Dung lạnh lùng đẩy hắn ra. “Để ta đi. Nếu không ngày mai ngươi sẽ phải khiêng ta ra ngoài.”

Vệ Vô Hạ lại lắc đầu, “Nàng sẽ không muốn chết, nàng dám nói như vậy, là bởi vì trong lòng nàng tin tưởng, bất luận thế nào ta cũng sẽ không để nàng chết.”

Thật sao… có lẽ đi.

Hách Liên Dung cuối cùng không thể hoàn thành tuyên bố hùng hồn của nàng, cũng không bị khiêng ra ngoài, ngược lại hoàn toàn bị theo dõi, vài bà vú cường tráng theo nàng, cửa phòng cũng không cho nàng bước ra nửa bước.

Mấy ngày nay Vệ Vô Hạ cũng không xuất hiện, không hề ở lại trong viện cùng nàng, mà chuyển trở về biệt viện hắn ở khi ban đầu làm khách.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hắn làm như vậy vì mục đích gì đâu? Không phải nói phải về kinh sao? Sao lại không chút động tĩnh? Vẫn là nói hắn còn đang chờ sự “cam tâm tình nguyện” của nàng sao? Chẳng lẽ hắn nghĩ cứ giam giữ nàng như vậy, nàng sẽ thay đổi chủ ý sao? Ý tưởng này không phải quá mức khờ dại sao? Mà ý tưởng khờ dại từ trước đến nay chẳng có một chút xíu quan hệ nào với Vệ Vô Hạ.

“Phu nhân đêm qua lại không chợp mắt, nhóm nha hoàn khuyên nàng ngủ một lúc, nàng vẫn không nghe.”

Nghe tin tức nha hoàn báo lại, Vệ Vô Hạ có chút phiền muộn, “Tìm đại phu, kê mấy loại dược liệu gây ngủ trộn vào trong cơm canh, đừng dùng quá nhiều, để nàng nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Nha hoàn nghe vậy rời đi, tay Vệ Vô Hạ phủ trên dây đàn lại không chút muốn gảy, vô ý ôm lấy một cây huyền cầm, “tranh” một tiếng, huyền bị bị hắn cố sức đánh gảy, đầu ngón tay truyền đến một cơn đau đớn, sượt qua tay, máu đỏ tươi theo đầu ngón tay chảy xuống, rơi xuống cầm.

“Hành động này của Vệ công tử thật phung phí của trời, tiếc cho một cây hảo cầm.”

Một giọng nữ thanh lệ từ nơi cánh cửa vang lên, Vệ Vô Hạ không ngẩng đầu, “Cầm không có tốt hay xấu, chỉ nhìn tâm tình thôi.”

“Vậy xem ra tâm tình Vệ công tử không tốt lắm đâu, tương phản với Yên nhi rồi.” Ngươi tới nhẹ nhàng lượn lờ tới trước bàn, ngồi xổm xuống, dùng khăn lụa hủy đi vết máu trên cầm, cẩn thận lau lau, ngược lại mặc kệ miệng vết thương trên tay Vệ Vô Hạ.

Vệ Vô Hạ hừ nhẹ một tiếng, “Nghiêm cô nương vượt qua sơ tuyển, chuyện bay lên đầu ngọn cây càng thêm gần, tất nhiên tâm tình sẽ thực tốt.”

“Này cũng may mà có Vệ công tử quan tâm, bằng không Yên nhi ngay cả tư cách sơ tuyển cũng không có đâu.”

Nhìn bộ dáng kính cẩn tươi cười của Nghiêm Yên, trong lòng Vệ Vô Hạ càng thêm muộn phiền, “Ngươi đến đây làm gì?”

Mặt mày Nghiêm Yên bừng sáng, “Ta nghĩ rằng công tử gần đây tâm trạng không tốt, cho nên đặc biệt đến làm bạn, vì công tử đàn một khúc thì thế nào?”

Vệ Vô Hạ liếc nhìn dao cầm trên bàn, “Cầm dứt dây mà ngươi còn có thể đàn?”

Nghiêm Yên cười cười, “Việc là do người làm.”

Nói xong nàng đứng dậy, tới trong thư phòng lấy lư hương, lại cầm lấy quyển sách trên bàn, quay lại ngoại viện thắp lên một mùi hương thơm ngát, giao sách cho Vệ Vô Hạ, “Sách thật nhiều bụi, công tử thật sự có tâm sự rồi.”

Vệ Vô Hạ không nói lời nào nhận lấy quyển sách, đứng dậy nhường ra chỗ ngồi, Nghiêm Yên cũng không từ chối, ngồi xuống trước cầm đem dây cầm bị đứt cẩn thận xuốn lại, suy tư một chút, tay thon nhẹ lướt.

Xung quanh một mùi hương thơm ngát, một khúc nhạc chưa bao giờ nghe lượn lờ bên tai, bỗng nhiên uyển chuyển lưu sướng, bỗng nhiên kích động tăng lên, một khúc đàn xong, mặc dù toàn bộ đều dùng đến dây đàn bị đứt, lại không nghe ra một chút nào về đoạn âm đứt đó.

Vệ Vô Hạ đứng dậy trước bàn, nhìn dung nhan nhỏ nhắn tinh xảo lại hết sức chăm chú của Nghiêm Yên, trong lòng nổi lên trào phúng, trước khi nàng thu tay đè lại huyền cầm, ngừng lại động tác của nàng, “Nghiêm cô nương quả nhiên là một tài nữ, nếu không phải tại hạ chính mắt nhìn thấy ngươi bán đứng thân nhân của chính mình như thế nào, thiếu chút nữa cũng sẽ bị vẻ ôn nhu tinh khiết thuận lương này lừa rồi.”

Nghiêm Yên nâng mi mắt lên, cười khẽ thành tiếng, “Sao nào? Vệ công tử nhưng không bởi vậy mà cảm tạ ta sao? Nếu không phải ta đem tờ giấy kia giao cho ngươi, ngươi làm sao biết Hách Liên Dung đối với ngươi giả vờ tín phục? Hay là Vệ công tử cảm thấy bản thân đã cầm chắc thắng lợi, hiện tại biết được sự thực như vậy, lại thúc thủ vô sách- chẳng có được lấy một biện pháp đâu?”