Thiếu Phu Bất Lương

Chương 139: Công việc yêu thích (1)




Thật kì lạ, về nhà của mình mà cũng bị coi là lén lén lút lút. Hách Liên Dung bình thản bước vào sân viện lên tiếng chào: “Mộ Dung cô nương, cô đến rồi!”

Mộ Dung Phiêu Phiêu hừ một tiếng đáp: “Đừng nói mấy câu vô nghĩa, ta vốn dĩ đang ở đây, không phải đã đến rồi hay sao!”

Con người này cũng thật quá đáng sợ, đối với người ngay từ đầu đã để lại ấn tượng tốt với cô ta thì thế nào cũng được, còn với người vừa nhìn đã ghét thì nói câu gì cũng bị châm chọc, bới móc. Có điều lời cô ta nói cũng không sai, câu vừa rồi nàng nói cũng chỉ là chào hỏi khách sáo, bình thường chẳng biết nói gì mới đem ra đối phó lấy lệ. Hách Liên Dung bận rộn suốt một ngày cũng không có hơi sức đâu mà tiếp đón cái người thích huyên thuyên, lảm nhảm, chẳng qua cô ta là em chồng Vị Thủy Liên, vừa là khách vừa là họ hàng thông gia, dù gì cũng cần phải giữ mặt mũi cho Vị Thủy Liên nên cô ta thích phô trương, khoe mẽ thế nào thì cũng đành mặc kệ, cuối cùng thì cũng chỉ làm khách một thời gian rồi cũng phải đi mà thôi.

Hách Liên Dung chẳng lên tiếng thì thôi, còn Vị Thiếu Quân thì đã không nhịn được nữa rồi, truớc đó nghe Vệ Vô Hạ nói Mộ Dung Phiêu Phiêu tỏ rõ địch ý với Hách Liên Dung hắn cũng không tin lắm bởi nàng có đắc tội gì với bà cô này đâu. Nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến, lại thấy Hách Liên Dung nhíu chặt mày tỏ rõ sự mệt mỏi, uể oải khiến hắn vô cùng đau lòng, giọng nói tỏ rõ ý bực bội đuổi khách: “Đây là nhà nàng ấy, cô mới là kẻ không mời mà đến, đi đi.”

Thái độ này khác hắn với một Vị Thiếu Quân lúc nãy tuy có hơi khó chịu nhưng vẫn thoải mái châm chọc, chỉ từ giọng điệu thôi cũng biết hiện tại hắn đang vô cùng tức giận, Mộ Dung Phiêu Phiêu bĩu môi, định nói gì đó lại thôi, cuối cùng cũng chỉ nói: “Có một số người là cao thủ che giấu bản chất, lúc không có ai mới lộ ra bộ mặt thật, trên cương vị là bạn tốt ta cũng chỉ muốn cảnh tỉnh huynh thôi, cận thận một chút.” Cô ta nói xong thì vênh mặt thị uy với Hách Liên Dung rồi mới ngúng nguẩy bỏ đi khỏi Thính Vũ Hiên. ( TMD, muốn ném dép con điên này quá =_=/// )

Đôi vai Hách Liên Dung lúc này mới rũ xuống, thở dài mệt mỏi, lắc đầu ngao ngán, cái cảm giác này cũng thật quái lạ. Vị Thiếu Quân ôm eo dìu nàng vào phòng, vừa đi vừa hỏi: “Nàng xui xẻo đắc tội gì với bà cô đó vậy?”

Hách Liên Dung nhún nhún vai, dựa toàn bộ thân mình vào Vị Thiếu Quân, Bích Liễu đi sau kể lại tường tận sự việc ngày đó, nói xong một lượt vẫn thấy bất mãn tiếp tục chỉ trích: “Cô ta vốn chẳng biết gì hết cứ nhất quyết coi thiếu phu nhân là người xấu, nếu không phải thiếu phu nhân đang chưởng quản đương gia, ai lấy bát cơm nào trong phủ thiếu phu nhân cũng chẳng buồn quan tâm.”

Vị Thiếu Quân lại thở ngắn vắn dài, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Hách Liên Dung: “Nàng đó, đúng là không hợp làm cái chức vụ này, làm việc tốt thì phải lưu danh tiếng, người khác chỉ sợ đại danh của họ chưa đủ vang xa, nàng phạt nha hoàn kia, sau đó còn giúp đỡ, người ta cảm ơn còn chưa hết, kẻ khác nhìn vào lại chỉ thấy sự nghiêm khắc của nàng mà thôi.”

- Ừm!

Hách Liên Dung từ trước vẫn biết bản thân mình không hợp làm cái chức vụ đương gia này giờ lại nghe Vị Thiếu Quân nói lần nữa càng cảm thấy năng lực của mình có vấn đề, trong lòng không khỏi trỗi dậy cảm giác thất bại liền xoay người ôm cổ hắn, một bước cũng không muốn nhấc chân nữa, lười biếng dựa vào ngực Vị Thiếu Quân làm nũng.

Vị Thiếu Quân bắt được tín hiệu liền cúi người ôm ngang nàng trong lồng ngực mình bước vào phòng. Hắn yêu chết đi được một Hách Liên Dung như thế này, trước đây lúc nào nàng cũng dùng ánh mắt dửng dưng quan sát, đánh giá mọi thứ, như thể không quan tâm đến thế giới xung quanh mình nhưng thực tế lại yếu đuối mong manh như ngọc lưu ly. Nhưng hiện tại nàng lại không ngại ngùng thể hiện rõ ưu buồn, yếu đuối trong mình với hắn, làm nũng với hắn, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.

- Nàng cứ dứt khoát buông tay không quản gì nữa đi, để Vị phủ này náo loạn vài ngày, bà nội không chịu nổi nữa cuối cùng cũng phải tìm người khác tiếp quản vị trí này thôi.

Vị Thiếu Quân đề xuất ý tưởng của hắn với nàng.

Hách Liên Dung lắc đầu: “Nếu bà nội có sự lựa chọn tốt hơn đã không để ta làm đương gia. Huống hồ… cái chức vị oai phong rực rỡ như vậy…” Nói đến đây này thì thầm hạ thấp giọng như sợ người khác nghe thấy: “Ta cũng có chút hư vinh chứ!”

Vị Thiếu Quân cười khẽ, lồng ngực không ngừng chấn động, ôm Hách Liên Dung đặt lên giường xong mới nhéo nhẹ mũi nàng, dưới đáy mắt ẩn chứa đầy sự yêu chiều: “Vậy lại để tướng công ta đây phải lao lực một chút làm quân sư quạt mo cho nàng vậy.”

Hách Liên Dung lại lắc đầu: “Chàng còn bận công việc của mình, ta muốn tự mình tìm trợ thủ. Đúng rồi, hôm nay chàng đi xem cửa hàng thế nào rồi?”

- Cũng tạm được, diện tích đủ lớn, khu vực kinh doanh cũng đông đúc, tối nay tên tiểu tử họ Vệ kia sẽ chuẩn bị khế ước bàn giao, sáng mai mới kí. Chỉ có điều nội thất trong đó quá cũ kĩ, ta cũng đã tìm người đến sửa sang lại rồi.

Đây mới chính là Vị Thiếu Quân, nếu đã muốn làm việc gì thì không để lỡ giây phút nào, có điều hiện tại hắn lại cảm thấy có hứng thú với việc khác hơn: “Nàng định tìm ai làm làm trợ thủ?”

Hách Liên Dung đáp: “Không phải chàng khoe đã tìm được cho ta rồi hay sao?”

Vị Thiếu Quân do dự gật gật đầu, về Vị Đình Ngọc, hắn quyết định trong khoảng thời gian này nếu Hách Liên Dung đề nghị hắn sẽ đáp ứng được nhưng chỉ giới hạn trước kì thi đình, sau đó nếu Nhược Vân được đề tên trên bảng vàng chỉ sợ đó là lúc Vị Đình Ngọc trở mặt báo thù. Vị Thiếu Quân hi vọng trong vòng hai, ba tuần này Hách Liên Dung có thể phủi tay bỏ quách cái chức vị này đi, đến lúc đó mới là vạn sự như ý. Đó cũng là nguyên nhân vì sao hắn dặn dò Hách Liên Dung không nên dễ dàng nhờ vả cũng như tin cậy Vị Đình Ngọc, nếu như là Vị Đình Ngọc tự ra tay giúp đỡ thì may ra lòng hận thù hoặc bất mãn của bà cô đấy mới bớt đi chút ít.

-Nếu Thiếu Dương mau chóng thành thân, không biết chừng đến lúc đó ta mới có thể thoải mái được.

Hách Liên Dung chỉ nói ra suy nghĩ của mình với Vị Thiếu Quân, không phải tọc mạch chỉ là có hơi hiếu kì: “Hôm qua đại tỷ nói bóng nói gió có phải sau này Nghiêm Yên sẽ gả cho Thiếu Dương đúng không?”

-Đại khái là vậy.

Đối với vấn đề này Vị Thiếu Quân hoàn toàn không có hứng thú quan tâm đến , chỉ là khi Hách Liên Dung thản nhiên nói đến chuyện hôn nhân đại sự của Thiếu Dương khiến tim hắn có chút nhảy nhót. Từ sau lần trước khi Vị Thiếu Dương vô tình để lộ tâm ý của hắn, trong lòng Vị Thiếu Quân như thể có gì đó lo lắng không dứt. Cảm giác này không giống với Vệ Vô Hạ – hắn vừa có sự đề phòng vừa châm chọc, đả kích, nhưng đối với Vị Thiếu Dương hắn hoàn toàn không an tâm chút nào, sợ cho dù bản thân mình có cố gắng đến mấy cũng đều vô ích. Nhưng hiện tại thì khác rồi, Hách Liên Dung thản nhiên nhắc đến chuyện thành thân của Vị Thiếu Dương, thường những chuyện này chỉ có bậc trưởng bối mới bận tâm đến, điều này cho thấy cái gì đây? Cho thấy rõ rằng trưởng tẩu như mẫu thân a, Hách Liên Dung đặt nàng vào vị trí bề trên của Vị Thiếu Dương mà quan tâm, lo lắng!

Vẫn còn may Hách Liên Dung không đọc được tư tưởng của Vị Thiếu Quân nếu không nhất định sẽ phát điên mất, nàng liếc nhìn hắn bĩu môi nói: “Ta vẫn còn nhớ rõ người mà Nghiêm biểu muội thích là chàng đó.”

-Đó là trước đây thôi.

Vị Thiếu Quân vội vàng thanh minh: “Lúc còn nhỏ ai mà chả thích những đứa trẻ hoạt bát, thông minh, đáng yêu như ta. Lớn lên rồi thì lại khác, đều chỉ thích người có sự nghiệp lẫy lừng, gì mà chín chắn chững chạc vân vân mây mây các kiểu…”

Nếu như Hách Liên Dung không phì cười lúc này không biết chừng Vị Thiếu Quân sẽ tự sướng nói một tràng giang đại hải ngôn từ hắn tự nghĩ ra vậy. Vị Thiếu Quân thấy nàng bật cười khanh khách thì hơi lúng túng, đá giày ra rồi hung hăng bổ nhào lên giường: “Ta nhắc lại chuyện này với nàng là vì ăn dấm chua đó, nếu không phải…”

Vị Thiếu Quân còn chưa kịp nói ra mấy câu nạt nộ uy hiếp đã thấy Hách Liên Dung ngẩng đầu lên, có vẻ không vui nói: “Ta cũng ghen đó, Nghiêm biểu muội so với ta còn tốt hơn nhiều.”

Vị Thiếu Quân cẩn thận quan sát ánh mắt nàng thấy vẫn còn gì đó ngập ngừng chưa nói hết ra liền thúc giục: “Còn nhưng nhị gì nữa không?”

Hách Liên Dung hít sâu một hơi rồi kiên định gật gật đầu: “Nhưng chàng đã trêu chọc phải ta, ta nhất định sẽ không buông tay đâu, trừ phi… trừ phi chàng là người buông tay trước.”

-Đây là câu ta ghét nhất.

Vị Thiếu Quân vừa nói vừa hôn lên môi Hách Liên Dung, dùng lực mạnh mẽ vừa cắn vừa mút như muốn trừng phạt nàng, Hách Liên Dung kêu nhỏ một tiếng còn chưa kịp chống cự lại thì lực tấn công trên môi đã giảm xuống, Vị Thiếu Quân hơi tách ra ngắm nhìn nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi sưng mọng của nàng, khẽ thở than một tiếng rồi lại cúi đầu xuống nhưng vô cùng dịu dàng hôn nàng, từ đôi môi rồi lại chuyển lên hai má, cần cổ rồi thì thầm bên tai: “Hôm nay có vẻ không mệt lắm đúng không?”

-Hửm?

Hách Liên Dung khẽ thở gấp mở to đôi mắt, nhìn thấy rõ dục vọng đang rục rịch trỗi dậy trong mắt Vị Thiếu Quân, quay đầu đi cười trộm: “Lát nữa còn phải đi ăn tối.”

- Không ăn một bữa cũng chưa chết được đâu.

Vị Thiếu Quân vừa nói vừa nhanh chóng cởi y phục của mình, một tay mạnh mẽ giữ chặt hai tay Hách Liên Dung nâng cao qua đầu, tay còn lại mò mẫn trong áo nàng: “Hôm nay là ngoài ý muốn…”

Cốc cốc cốc…

Cả người Vị Thiếu Quân lúc này cứng ngắc một lúc, đang muốn giả bộ như không nghe thấy thì giọng nói của Bích Liễu từ ngoài của vọng vào: “Nhị thiếu gia, có người đến tìm thiếu gia, nói là đốc công của cửa hàng người gặp hôm nay, có việc gấp lắm.”

- Có cái gì mà gấp chứ…

Vị Thiếu Quân tức tối lầm bầm một câu, không hề có ý định ra ngoài gặp khách, dựa vào người Hách Liên Dung hai tay tiếp tục sờ mó lung tung. Hách Liên Dng cười khúc khích đẩy đẩy người hắn ra: “Mau đi xem sao đã, chúng ta hãy còn nhiều thời gian, không có việc gì quan trọng người ta đã chẳng đến tìm vào lúc sắp cơm nước thế này, tối nay đại tỷ nói muốn đi dạo phố, ta cũng còn phải đi cùng tỷ ấy nữa.”

Vị Thiếu Quân vô cùng ấm ức bất mãn! Cực kì bất mãn! Tại sao hết người này đến người khác kéo đến đối địch cản trở hắn vậy? Hắn cũng chỉ muốn hưởng thụ chút ngọt ngào ân ái vợ chồng, điều đó có gì là sai chứ?

-Tốt nhất đừng có việc gì cấp bách!

Vị Thiếu Quân bực bội vò đầu bứt tai nhấc người dậy. Thấy hắn định cứ thế mà ra ngoài, Hách Liên Dung vội vã gọi lại: “Y phục.”

Vị Thiếu Quân nhìn lại bản thân, lại đi về phía giường đứng giang hai tay để Hách Liên Dung giúp hắn chỉnh đốn y phục, sau đó lại nâng cằm nàng lên hôn chụt một cái vang dội: “Tối này dạo phố cứ giả vờ đi một tí cho có rồi về, đừng về muộn quá đấy.”

Hách Liên Dung mỉm cười gật gật đầu, trong giọng nói ẩn chứa đầy mờ ám: “Nếu chúng ta đều cùng về sớm hay là để Bích Liễu chuẩn bị sẵn nước tắm.”

Đôi lông mày Vị Thiếu Quân hơi nhếch lên đầy phấn khích, lại nhéo nhéo hai má nàng, gật đầu thỏa mãn: “Cứ như vậy đi.”

Vị Thiếu Quân đi rồi liền nuốt luôn lời, đến nửa đêm tối mịt cũng chưa thèm mò về, mấy ngày nay khiến hắn ngứa ngáy tâm can, tinh lực khó nhẫn nhịn được nữa, vậy mà còn có việc gì khiến hắn chưa thể thoát thân quay về nữa đây.

Đợi đến quá nửa đêm, Hách Liên Dung mệt mỏi chuẩn bị đi ngủ, trong lòng không ngớt lo lắng Vị Thiếu Quân gặp phải chuyện phiền phức, vừa mới ngả lưng chưa lâu chợt cửa phòng bị bật mở hung bạo, một bóng người nhanh như cắt vọt đến, Hách Liên Dung chưa kịp thét lên thì người đó trong nháy mắt đã đến bên giường, giọng nói đầy hoan hỉ của Vị Thiếu Quân vang lên: “Liên Dung, nàng…