Thiếu Phu Bất Lương

Chương 130: Đương gia Liên Dung (2)




-Phụ trách phòng bếp không phải là Mãn thúc sao? – Hách Liên Dung nhìn về phía Bích Liễu lên tiếng hỏi.

Bích Liễu gật đầu đáp: “Một đoạn thời gian trước bệnh cũ của Mãn thúc tái phát nên xin nghỉ, chưa biết bao giờ mới trở lại nên hiện tại do Lý Minh quản lí phòng bếp.”

-Nếu đã là tạm thời phụ trách thì càng không nên làm ra những chuyện như vậy, nếu tất cả những người có trách nhiệm trong Vị phủ đều nhồi nhết hết người quen của mình vào đây thì Vị phủ có giàu cỡ nào cũng sớm không chống đỡ nổi.

Lý Minh nghe Hách Liên Dung nói vậy trên mặt lúc đỏ lúc trắng, vị nữ đầu bếp kia lại tiến đến trước mặt Hách Liên Dng nịnh nọt thêm vài câu: “Thiếu phu nhân nói chí phải, làm kẻ dưới nào có đạo lý không biết nghĩ cho chủ tử, Lý Minh ỷ vào hắn là đồ đệ của Mãn thúc nên vô pháp vô thiên, không cần biết đến trên đầu hắn là ai nữa rồi.”

Hách Liên Dung vẫn giữ nguyên thái độ nhìn vị nữ đầu bếp này một chút mới lên tiếng hỏi: “Bà… họ Cao đúng không?”

-Trí nhớ thiếu phu nhân thật tốt, sáng nay mới nói qua một lượt người đã nhớ hết. Chồng nô tì họ Cao, bình thường mọi người hay gọi là Bình tẩu.”

-Được, Bình tẩu, bà nói chuyện này nên giải quyết thế nào bây giờ.”

-Thiếu phu nhân hỏi ta?

Bình tẩu vô cùng ngạc nhiên xen lẫn vui sướng, suy nghĩ một chút mới lên tiếng trả lời: “Thiếu phu nhân, ta nghĩ cần phải phạt thật nặng, trước tiên phải cách chức Lý Minh, sau đó cắt tiền tiêu vặt một tháng của ông ta và Nhị Tâm, giết gà dọa khỉ, cũng để cảnh cáo những kẻ khác!”

Hách Liên Dung gật đầu: “Phạt thì đương nhiên phải phạt rồi.”

Nghe xong lời này Nhị Tâm vội vã dập đầu: “Thiếu phu nhân, nếu muốn phạt xin hãy phạt nô tì, đừng phạt Minh Thúc.”

Bình tẩu hừ lạnh một tiếng: “Phi, ngươi có thân phận gì hả, dám sai bảo thiếu phu nhân hay sao?”

Nhị Tâm lại bị vu thêm tội danh nữa nên càng hoảng lại muốn dập đầu, Hách Liên Dung nâng tay ý bảo con bé ngừng lại động tác, ngược lại hỏi Lý Minh: “Nếu ta phạt ông, trong lòng ông có thấy không phục hay không?”

Lý Minh đứng ở cạnh cửa, cúi đầu không trả lời, Hách Liên Dung cũng không vội cứ như vậy nhìn ông ta. Lý Minh cuối cùng cũng không nhẫn được nữa đành nhỏ giọng đáp: “Tiểu nhân biết mình sai, xin thiếu phu nhân cứ trách phạt.”

Tuy mồm nói vậy nhưng Hách Liên Dung cũng nghe ra trong lòng ông ta không phục, không biết là do chuyện ông ta cho Nhị Tâm mang đồ ăn thừa về mà không cam lòng hay do Hách Liên Dung làm đương gia mà chuyện bé xé ra to mà bất mãn.

-Như vậy đi.

Hách Liên Dung lạnh nhạt nói: “Cho dù có phải là ông vi phạm lần đầu hay không thì dù sao đây cũng là lần đầu tiên bị bắt gặp, ta cũng không phạt nặng ông làm gì, chỉ cắt tiền tiêu vặt ba tháng của ông và Nhị Tâm. Trước khi Mãn thúc trở về ông vẫn giữ chức vị phụ trách phòng bếp.”

Lý Minh “vâng” một tiếng đáp lại, cho dù ông ta không nói gì thêm những tựu chung lại vẫn có chút không phục, Bình tẩu cũng không hài lòng, bĩu môi nói: “Thiếu phu nhân có phải đã phạt quá nhẹ rồi không? Nếu như sau này có kẻ cũng làm theo như vậy sẽ ngày càng nghiêm trọng.”

-Bởi vậy ta muốn cho bà làm quản đốc.

Hách Liên Dung nhìn bà ta cười cười: “Sau này việc trong phòng bếp bà chịu khó để tâm nhiều một chút. Nếu có những chuyện như vậy tiếp tục phát sinh bà liền báo cho ta biết. Tuy nhiên cũng không phải bắt bà làm không công, về phần tiền tiêu vặt ta sẽ cùng Thanh cô thương lượng sau, để xem tăng thêm cho bà bao nhiêu là hợp lý.”

Bình tẩu đầu tiên là sửng sốt sau đó thì hỉ hả vô cùng, liên mồm đảm bảo: “Xin thiếu phu nhân cứ yên tâm, người cứ yên tâm!”

Bình tẩu lại cáo trạng thêm một đống việc bất chính khiến Lý Minh căm tức bội phần, khuôn mặt lộ rõ sự tức giận cũng không buồn che giấu liền kéo Nhị Tâm vẫn đang lúng túng không biết làm gì, nói cũng không buồn nói một câu liền xoay người ra khỏi phòng bếp. Bình tẩu không biết có phải do được thăng chức tăng tiền hay không mà lòng độ lượng cũng lớn thêm chút ít liền nói đỡ cho Lý Minh: “Thiếu phu nhân đừng lấy làm lạ, tính hắn vốn vậy, bình thường đều giả điên cho xong chuyện, khi tức giận lên thì càng quái dị, ta vẫn hay khuyên Mãn thúc nên thu thêm một đồ đệ khác nhưng ông ấy lại không chịu.”

-Vậy sau này càng phải cần Bình tẩu thêm lưu tâm rồi.

Hách Liên Dung cũng không nói nhiều, giao phó cho Bình tẩu nổi lửa, dặn dò những nguyên chính mình cần đến, Bình tẩu đương nhiên tận tâm tận lực, nhanh chóng hoàn thành trọng trách, sau đó lại bị Hách Liên Dung hỏi: “Vừa rồi Lý Minh nói bà mang đến một nha đầu mới, không biết là ai vậy?”

Tay Bình tẩu chợt chậm lại một chút, cố nặn ra một nụ cười gượng đáp: “Thiếu phu nhân ngàn lần đừng nghe hắn nói bậy, đó là Thanh cô…”

-Bà không phải căng thẳng.

Hách Liên Dung cười khẽ nói: “Sáng nay không nghe thấy việc phòng bếp thiếu người, ta lại hay tò mò nên muốn hỏi qua một chút.”

-Chút việc nhỏ đấy đâu cần phiền thiếu phu nhân phải bận tâm.

Bình tẩu quay người tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu, sau khi bưng bê ra bàn xong mới đáp tiếp: “Nếu thiếu phu nhân còn lo lắng ta sẽ đuổi nha đầu đó đi, ngày mai đợi Thanh cô có thời gian rảnh liền tìm nha đầu khác đến thay.”

-Không cần phiền phức vậy đâu, nhớ mai đưa nha đầu đó đi tìm Thanh cô kí khế ước.

Nghe Hách Liên Dung nói vậy, Bình Tẩu vội vã vâng dạ, cái dáng vẻ đắc ý đó khiến Bích Liễu nhíu mày liên tục.

Hách Liên Dung ngược lại như không nhìn thấy, để Bích Liễu bưng thức ăn rồi cùng quay đi. Bình Tẩu nịnh nọt tiễn Hách Liên Dung ra khỏi phòng bếp, lúc ra đến sân thấy Lý Minh cùng Nhị Tâm đang đứng nói chuyện, Nhị Tâm nức nở lau nước mắt, một nha hoàn khác ở bên cạnh an ủi nó, thấy Hách Liên Dung bước ra, Nhị Tâm đang định lên tiếng liền bị nha đầu kia kéo tay. Nha đầu đó nhìn Hách Liên Dung chằm chằm, không có chút sợ hãi, ngược lại thể hiện rõ sự bất mãn lẫn thách thức.

Hách Liên Dung nhìn nha đầu này thấy lạ mắt, lúc vừa rồi cũng không thấy ở trong sân phòng bếp, hơn nữa tuy ăn mặc theo kiểu nha hoàn tam đẳng, nhưng da dẻ trắng trẻo, béo tốt, đôi mắt hạnh thể hiện rõ cuộc sống sung sướng kiêu căng. Bình tẩu nhìn thấy dáng vẻ hỗn hào của nó vội vã đứng trước mặt che nó lại, lấp liếm: “Thiếu phu nhân có cần cho người bưng thức ăn đến không?”

Hách Liên Dung phất tay cũng nhớ đến chuyện trước mắt cần làm nên không quá để ý. Đối với nha hoàn kia tuy cũng hơi hiếu kì nhưng đợi xử lý hội kia xong sẽ quay lại hỏi sau, nếu cô nhóc kia đã mặc đồ trong phủ thì trong một thời gian ngắn cũng chưa thể bị bán đi được.

Bích Liễu sau khi bước ra khỏi sân bếp liền vội lên tiếng: “Thiếu phu nhân, chức vị quản đốc phòng bếp đâu nhất thiết cần Bình tẩu làm, bà ta là người của đại phu nhân, sợ rằng…”

Hách Liên Dung cười cười đáp lại: “Nghe bà ta nhắc đi nhắc lại cái tên Thanh cô thì cũng đủ biết chỗ dựa vững chắc của bà ta là ai rồi. Đằng nào cũng vậy, cho dù bà ta không làm quản đốc thì cũng gây chuyện khắp nơi, không bằng cho bà ta chút quyền lực danh chính ngôn thuận, hơn nữa cái ông Lý Minh nổi danh cổ quái kia cũng chưa chắc sẽ để yên cho bà ta đâu.”

Bích Liễu càng thêm mơ hồ: “Thiếu phu nhân cũng không thực sự muốn giao cho bà ta chức vị đốc quản này?”

-Mỗi nơi đều có quy tắc ngầm riêng, cũng không phải có hai người đốc quản là yên chuyện, dùng Bình tẩu chỉ đơn giản để cảnh cáo những kẻ xung quanh, để phòng ngừa bọn họ hùa theo làm chuyện xấu, đối với việc quản lý cũng có chút tác dụng.” Hách Liên Dung nói xong cũng dừng bước, ra hiệu cho Bích Liễu dừng lại, nhìn trái phải không một bóng người liền vươn bàn tay vẫn giấu dưới ống tay áo ra, thừa lúc không ai để ý rắc rắc đống muối trong tay lên chỗ thức ăn. Bích Liễu kinh ngạc vô cùng, vốn dĩ dùng chỗ thức ăn chẳng ra làm sao này để đãi khách đã quá không phúc hậu nay lại trộn rắc linh tinh thế này… Bởi Hách Liên Dung nói rõ nàng muốn làm người xấu nên Bích Liễu cũng không dám hỏi nhiều, hiện xem ra Hách Liên Dung còn có thêm dự định khác.

-Được rồi.

Hách Liên Dung đối với việc mình làm cũng không giải thích gì thêm, xoay người đi trước: “Nhớ qua vài ngày sau đưa nha đầu Nhị Tâm kia đến Thính Vũ hiên làm nha hoàn nhị đẳng.”

Bích Liễu gật đầu, trong lòng đầy khó hiểu: “Nếu thiếu phu nhân thương xót nha đầu kia sao không trực tiếp nói với nó, nó chắc chắc sẽ biết ơn mà tận tâm tận lực với người, giờ không biết chừng lão Lý Minh kia trong lòng đang không ngừng oán hận người.”

-Biết ơn cũng được, oán hận cũng không sao, bọn họ sai thì cũng sai rồi, thương xót cũng không phải lý do thoái thác sai lầm…” Hách Liên Dung dứt lời quay đầu lại nhìn Bích Liễu: “Thế nào? Vừa rồi ngươi thấy ta phạt bọn họ có nặng hay không?”

-Cũng không phải gì quá nghiêm trọng, có điều Mãn thúc là người khi lão phu nhân vào phủ mang đến, tuy rằng một mức chỉ quản lý phòng bếp nhưng lại rất được lão phu nhân tín nhiệm, vì vậy đối với kẻ dưới ông ta cũng có chút uy quyền. Lý Minh lại là đồ đệ của Mãn thúc, không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, chuyện ngày hôm nay người chỉ cần trách mắng hai ba câu cũng coi như xong.

Hách Liên Dung lắc đầu: “Từ việc nhỏ mà nhìn ra việc lớn, nếu ngay từ lúc đầu ta đã mập mờ không rõ ràng, thả lỏng bọn họ, để quyền lực trong tay bọn họ không hạn chế, chưa chắc bọn họ đã tận tâm tận lực vì Vị phủ, trái lại khiến bọn họ không tự biết phương hướng, trọng trách của mình. Quyền lực khiến con người ta suy thoái, hủ bại, không phân lớn nhỏ, từ quan chức tai to mặt lớn cho đến cái phòng bếp nho nhỏ này nhà chúng ta, nơi nào mà chẳng như nhau.”

Bích Liễu nghe nàng nói xong cái hiểu cái không gật đầu, Hách Liên Dung biết nàng chưa hiểu hết nhưng cũng không tiếp tục giải thích, cùng nàng trở về đình.

Vị Thiếu Quân đã sớm đứng ngồi không yên, thấy Hách Liên Dung trở lại rồi thấy đồ ăn bưng trên tay Bích Liễu lại không khỏi có chút thốn. Sớm biết Hách Liên Dung đã không có thiện chí mời bọn Phương đại thiếu ăn uống, giờ hắn cũng chẳng dám nhiều lời, im lặng xem kịch là tốt rồi, đỡ đến lúc cơn tức giận của nàng chưa trôi hết lại tóm lấy mình tính sổ. Thế nên bằng hữu là để làm gì? Đương nhiên là để bán đứng thôi!

Bọn Phương đại thiếu đã sớm sốt ruột chờ chiêu của Hách Liên Dung, thấy nàng bước vào đều đứng lên nghênh tiếp, đợi Bích Liễu đặt đồ ăn lên bàn xong bọn họ liền vây quanh xem, vô cùng hoài nghi nhìn nhau, Phương đại thiếu ngạc nhiên hỏi: “Tẩu tử, đây là món ăn sở trường của tẩu sao? Cơm rang trứng?”

Hách Liên Dung cười cười: “Thực ra cũng không phải món sở trường của ta, mà là quy củ đãi khách của nước ta. Người Tây Việt ta vô cùng chú trọng trong việc ăn uống, chú trọng thức ăn phải tương ứng với thân phận của mỗi người, chỗ cơm rang trứng này còn là quá phận với các vị rồi đó!”