Mấy chục võ giả từ đấu hoàng trở xuống, cứ thế mà chết trong vòng hai chiêu thức, không có khả năng phản kháng.
Chuyện này thật khó tin, không ngờ rằng Kiều Vân vừa mạnh vừa bá đạo. Trông xinh đẹp, thánh thiện như vậy bất quá ra tay giết người quá tàn nhẫn, độc ác. Xem ra hai mẹ con này khó có thể xem thường họ.
“Ái da. Nãy giờ phân tâm để tên cầm đầu trốn thoát. Ta thật bất cẩn mà”. Kiều Vân thở dài một tiếng.
“Đa tạ ma pháp sư đại nhân đã ra tay cứu giúp chúng ta. Nếu không có ngài thì không biết giờ chúng ta sẽ ra sao rồi” ? Một lão nhân cung kính nói.
“Ban ngày ban mặt giám ra tay giết người, đúng là không biết trời cao đất dày. Ta chỉ định giáu huấn chúng chút thôi”.Trong mắt Kiều Vân hiện lên một tia hàn quang.
Thiên Tuyết Linh thích thú cười: “Cái đấy gọi là... là... hành... hành... ừm. Hành xác người vô tội ! Nhỉ” ?
“Nhỉ ? Cái gì mà nhỉ ? Hành hiệp trượng nghĩa chứ đồ ngốc. Nói như vậy không phải bảo ta là ác nhân rồi còn gì”. Kiều Vân nhẹ giọng.
“Còn không phải ư ? Giết người tàn bạo thế thì không phải ác nhân chắc là quỷ vương tái sinh quá”. Đa số người chứng kiến cảnh vừa rồi đều có chung một suy nghĩ như vậy nhưng không ai dám nói lời đó ra.
“Ta thấy đại tỷ tỷ này rất mạnh nha. Mạnh như vậy thì rất được xem trọng đó, còn được bao nhiêu là tiền tài, danh vọng. Liệu tỷ tỷ có thể làm sư phụ cho tỷ tỷ ta không” ? Nam hài tử mắt sáng ngời nói, giọng nói thập phần hâm mộ. Hi vọng Kiều Vân sẽ trở thành sư phụ nó, giúp nó tu luyện ma pháp, mạnh mẽ hơn.
Nữ hài kia lập tức kéo nam hài lại rồi mở miệng: “Vừa rồi thật sự cảm tạ đại tỷ đã ra tay tương trợ chúng ta. Ừm... ở đây có chút thành ý, mong tỷ hãy nhận lấy”. Nói rồi nữ hài ấy lôi ra một bọc vải nhỏ màu đen, trong đó có khoảng vài trăm đồng tiền vàng, dường như là số tiền tiết kiệm của nó.
“Thành ý” ? Kiều Vân cười nhạt, liếc nhìn bọc vải ấy, trong mắt lóe một tia hàn ý, lạnh lùng nói: ”Đường đường một cường giả ma pháp sư như ta ngươi nghĩ chúng ta thiếu tiền ư ? Số tiền ấy cứ giữ lại mà dùng”.
“Vậy thì... nói sao nhỉ” ? Nữ hài ấy giọng điệu ngập ngừng xen lẫn rụt rè, dường như có điều khó nói. Kiều Vân nhìn nàng chằm chằm làm hài nữ cảm thấy run sợ, cúi gằm mặt xuống, một lúc sau mới mạnh dạn nói: “Thật ra... Không giấu gì ma pháp sư đại nhân. Tỷ muội chúng tôi là con của vị thành chủ La Sương thành. Hôm nay trở về thăm cha bị ốm nặng đồng thời cho Tiểu Vũ kế vị ông. Bà mẹ kế tên Hồng Liên một mực muốn ám sát chúng ta để con của ả làm thành chủ. Chỉ e cha hiện tại lành ít dữ nhiều. Đường đến thành còn khá xa, không thể không nghi ngờ ả bố trí sát thủ khắp nơi. Chỉ mong ma pháp sư đại nhân bảo vệ chúng tôi đến La Sương thành”.
Nói rồi nữ hài quỳ xuống lạy nàng, bộ dáng vô cùng thành khẩn: “Cầu xin ngài !”
Những tùy tùng đi theo, cả tiểu hài tử thấy vậy cũng quỳ xuống theo nói: “Cầu xin ngài !”
Kiều Vân xua tay nói, giọng nói có chút bối rối: “Các ngươi đứng cả lên. Muốn ta giúp thì phải trả một cái giá xứng đáng”.
“Cái giá gì” ? Nữ hài ngơ ngác hỏi.
“Tính mạng của ngươi”. Kiều Vân trầm tư một lát rồi nói.
Lời Kiều Vân nói khiến đám người kia không khác nào tiếng sé giữa trời quang. “Muốn lấy mạng tỷ tỷ ta, ngươi đừng có đòi hỏi quá đáng”. Tiểu hài tử quát lên, sau đó quay ra nói với tỷ tỷ của nó: “Tỷ, mặc kệ ả, chúng ta đi”. Có vẻ như nó thực sự tức giận, gì chứ đòi lấy mạng người thân quan trọng nhất của nó, đương nhiên không thể được.
Nữ hài lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, nghĩ ngợi một lúc, nàng ta rút đoản kiếm giắt ở hông ra, hướng phía trái tim của nàng mà đâm tới. Đám người kia nhìn vậy cảm thấy sợ hãi, họ định đến ngăn cản, nhưng lại ở quá xa, dù phóng tới cũng không kịp.
Vụt.
Kiều Vân vung tay hất đoản kiếm đâm vào một gốc cây, nàng đưa mặt lại gần sát mặt của nữ hài, môi cách môi một khoảng 5cm, mỉm cười quyến rũ nói: “Ta chỉ nói đùa chút thôi mà ai ngờ ngươi định làm thật. Điều kiện của ta là, xong chuyện này, cho ta xin ngươi chút máu thôi. Đảm bảo an toàn cho cả đệ đệ ngươi và cả đám người này đổi lấy mộ ít máu của ngươi. Giao dịch này hời quá phải không” ?
Với vẻ đẹp kiều diễm, quyến rũ của nàng, nữ nhân cũng khó cưỡng lại chứ đừng nói tới nam nhân. Nữ hài này cũng không phải ngoại lệ, dính phải mị lực của Kiều Vân, mặt mũi đỏ bừng như trái cà chua. Vội lùi ra sau, lắp bắp đáp: “Vâng... vâng...”
Hai tỷ đệ này tâm địa lương thiện, nàng đã định giúp sức, đồng thời kiếm chỗ dừng chân, tá túc qua đêm. Nguyên nhân Kiều Vân muốn lấy máu đó là. Cơ thể nàng hiện tại bây giờ là huyết tộc, thời hạn ba tháng sắp hết. Nàng có thể đi giết và uống máu người khác. Nhưng loại chuyện táng tận lương tâm như vậy, nàng căn bản không làm được.
“Nếu theo tốc độ hiện tại, tối nay chúng ta có thể đến La Sương thành”. Nữ hài cười nói.
Nàng dắt Thiên Tuyết Linh lên ngựa ngồi, nữ hài cũng dắt tiểu hài tử lên ngồi theo. Trong xe khá rộng nên không lo chật chỗ. Trước khi lên ngựa nàng không quên tiêu hủy xác của tất cả sát thủ. Ngựa phi hành khá nhanh khiến cảnh vật nhanh chóng lướt qua mắt. Khoảng thời gian này Kiều Vân hỏi thêm một số thông tin khác. Biết được nữ hài tên Vương Lộ Phi, 14 tuổi, Pháp sư trung cấp thổ hệ. Nam hài tên Vương Đông, năm nay bảy tuổi, không có thiên phú ma pháp, hiện tại là cửu đoạn đấu khí, sắp đột phá đấu giả.
Đi xuyên qua con đường rừng gập ghềnh có thể thấy được tường thành của La Sương thành. Qua cuộc nói chuyện Kiều Vân cũng hiểu hơn về Quang Minh đế quốc, bất quá hai đứa chỉ là hài tử, quanh năm sống trong nhà nên không hiểu hết sự đời. Tính tình lương thiện như vậy thì khó sống tại nơi mà đấu tranh xảy ra liên miên, chẳng bao giờ có chỗ đứng cho kẻ yếu và người tốt.
Quang Minh đế quốc, diện tích lãnh thổ rộng lớn đồng thời kinh tế phát triển bậc nhất Bắc Đại Lục. Cấp bậc thành trì, cao nhất đương nhiên là Hoàng thành, dưới đó là thành trì của chín tỉnh lớn. Dưới thành là các trấn, dưới nữa là các nông thôn nhỏ.
La Sương Thành, một trong chín thành tỉnh lớn nhất đế quốc. Mà thành chủ nơi này, tu vi đạt đến Đấu Tông, năm nay mới 35 tuổi, chiến lực có thể tương đương với Paladin sơ cấp. Thân thể cường tráng, bánh bệnh bất xâm. Tuy nhiên lại mắc trọng bệnh, phải triệu tập các đứa con trở về tổ chức đại hội kế vị. Kiều Vân nhận thấy điều này thật bất thường, tuy nhiên không nói ra, sợ hai đứa nhỏ này lại lo lắng.
Thành trì này bức tường màu trắng, làm bằng thạch. Toàn bộ tường cao chừng 30 mét. Độ cao này không phải người thường thì rất khó leo tên, tuy nhiên vẫn thấp hơn tường của Hoàng thành tại Đại Việt quốc.
Tiến tới cổng thành, nhờ có kim bài của Vương Lộ Phi mà nhóm người Kiều Vân tiến qua dễ dàng.
Trên đường lớn của La Sương Thành, Vương Lộ Phi cùng Vương Đông nói là muốn tham quan, đi dạo một chút nên bảo tùy tùng tự động về thành. Kiều Vân, Thiên Tuyết Linh đi theo bảo vệ hai người. Nếu có kẻ muốn ám sát trong thành thì nàng phát hiện ra ngay. Bởi lực lượng tinh thần của Hiền triết vô cùng lớn, tinh thông ma lực nguyên tố trong không khí, chỉ cần một giao động nhỏ hay sát khí nàng đều phát hiện được, cho nên Kiều Vân mới nói với ba đứa rằng cứ vui chơi thỏa thích, không phải lo lắng nhiều.