Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 45






Tiêu Chính Phong đồng ý lấy vợ.



Tin tức này khiến cho toàn bộ Tiêu gia vô cùng phấn chấn. Lão phu nhân lập tức ngồi dậy, ngước đôi mắt già nua đẫm nước lên, cảm khái nói: “Ngươi đó, sớm đồng ý có phải tốt hơn không.”



Đám cháu dâu bên cạnh vội vàng đưa canh bổ đến, lão phu nhân cũng vội vàng uống cạn. Mọi người thở phào nhẹ nhõm.



Lão phu nhân vung ống tay áo lên, ra lệnh. “Nếu như thế, các ngươi mau mau giúp lão thân đi xem, bằng mọi cách phải chọn cho thằng cháu Chính Phong của ta một cô dâu nha.”



Lập tức, mọi người rối rít thảo luận. Có người đề nghị thiên kim Lý Minh Duyệt của Ngự sử gia, nói hôm đó Chính Phong nhà chúng ta đã ôm người ta rồi. Cũng có người phủ quyết, nói cô nương kia một lòng nhắm chọn Tề Vương, mấy ngày trước còn nghe nói vẫn vô tình cố ý gặp được Tề Vương ở trong phật đường.



Đang lúc mọi người nghị luận rôm rả, Tiêu Chính Phong lại cảm thấy toàn thân mệt mỏi không chịu nổi.



Hắn khó khăn đứng dậy, thẫn thờ từng bước rời đi.



Ra khỏi từ đường, hắn giương mắt nhìn về phía tây. Chỗ đó nắng chiều như lửa, bóng mây biến ảo thành những hình thù kỳ dị. Trong lúc mơ hồ, trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh cũ trong chùa Đại tướng quốc.



Nước hồ trong xanh như ngọc, sương mù như mạng che mặt, cô gái mặc bộ váy dài ngẫu sắc, phong thái yểu điệu. Mây khói lượn lờ hóa mặt hồ thành tiên cảnh, uyển chuyển như tranh, hàm súc sâu xa, dư vị dài lâu.




Hắn đang đi tới, bỗng nhiên đột ngột dừng bước, nhịn không được đưa tay ôm chặt trước ngực.



Là cái gì, cứ đè nén trong lồng ngực khiến hắn hít thở không thông, khiến hắn chỉ trong tức khắc không thể không gập người thở dốc?



Là vì biết rõ, đời này kiếp này, cùng nữ nhân kia vô duyên vô phận sao?



Tiêu Chính Phong cắn răng, sít sao nhắm mắt, toàn thân đều cứng ngắc, không thể động đậy.



Đường huynh chạy đến, thấy hắn khác thường như vậy, vội hỏi. “Chính Phong, đệ làm sao vậy, sắc mặt khó coi quá?”



Nhưng Tiêu Chính Phong không trả lời, chỉ khàn khàn lẩm bẩm câu gì đó.



Đường huynh cũng bị hắn hù, vội vàng đỡ lấy hắn. “Chính Phong, đệ nói gì thế, rốt cuộc là bị làm sao?”



Tiêu Chính Phong hít một hơi thật sâu, sau khi khống chế hơi thở, làm cho mình hòa hoãn lại mới từ từ lắc đầu.



Đường huynh chỉ thấy Tiêu Chính Phong khó khăn xoay người sang chỗ khác, từng bước một lần nữa quay lại từ đường.



Lúc này, lão phu nhân đang được mấy nàng dâu nâng đỡ ngồi lên kiệu mềm, tràn ngập niềm vui chiến thắng. Kiệu chuẩn bị lên đường lại trông thấy Tiêu Chính Phong đang ngược sáng đi đến.



Hắn đi cực kỳ thong thả, từng bước một, lại giống như đang vận hết khí lực.



Mọi người đều ngẩn người, lão phu nhân ngồi trên kiệu lại càng nhíu chặt hàng mày.



Tiêu Chính Phong quỳ xuống, cúi đầu, cất giọng khàn khàn mà kiên định. “Chính Phong xin được thu hồi lời nói mới rồi, không thể cưới vợ.”



Lão phu nhân lập tức nổi giận. “Ngươi muốn nói không giữ lấy lời sao? Sao ta lại có một đứa cháu bất hiếu như ngươi vậy hả!”



Tiêu Chính Phong vẫn cúi đầu nhìn chăm chăm vào thảm đá xanh trải đầy trên đất, trầm giọng nói. “Tổ mẫu, xin hãy cho Chính Phong ba năm. Ba năm su, nếu Chính Phong vẫn lẻ loi một mình, tất nhiên sẽ nghe theo sự an bài của tổ mẫu, cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường.”



Ba năm?



Tiêu lão phu nhân nhìn chăm chú đứa cháu quật cường của mình, đôi mắt lờ mờ của bà dường như bỗng chốc nhìn thấy hình ảnh của hai mươi mấy năm trước.



Một lúc sau, bà trầm mặt nói. “Ngươi thành thật khai báo đi.”



*****************




Dạo gần đây Văn Huệ hoàng hậu bệnh nặng, nếu bà ta thực sự qua đời, trong cả nước sẽ phải ngưng tổ chức tiệc mừng ca hát một trăm ngày, ngưng cưới gả một trăm ngày. E sợ hôn sự của Cố Vân sẽ vì thế mà trì hoãn, Trần gia liền phái người đến thương lượng, hy vọng sớm cử hành hôn sự.



Cố Tề Tu như được gãi đúng chỗ ngứa, ông đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, đương nhiên hy vọng có thể mau chóng gả con gái ra ngoài.



Vì vậy liên tiếp mấy ngày liền, A Yên đành phải gác chuyện học hành, ở nhà giúp Cố Vân sắp xếp đồ cưới, chuẩn bị các hạng mục công việc tiền hôn nhân. Lý thị thấy tỷ muội các nàng vội vàng bận rộn đến mức đôi khi chẳng màng ăn uống, ngược lại cũng có chút băn khoan, rảnh rỗi cũng sẽ chủ động chạy đến giúp đỡ.



Cứ thế bận rộn ba ngày, chính là đêm trước ngày Cố Vân xuất giá. Bởi vì quá vội vàng nên mọi sự chuẩn bị đều chưa thỏa đáng, chỉ là miễn cưỡng ứng phó mà thôi.



Đêm nay, thật hiếm khi Cố Tề Tu về nhà về từ sớm, cùng cả nhà ăn chung bữa tối. Ông dặn dò Cố Vân vài câu rồi đi vào thu phòng.



Lý thị nhìn Cố Vân, bỗng nhiên thở dài. “Kể ra thì trong nhà này, Chu di nương cũng thật may mắn.”



Bà được gả đến sau cùng, chỉ sinh được một đứa con trai là Cố Thanh, vẫn luôn mong ước có một đứa con gái làm tiểu áo bông tri kỷ lại không có phúc phận. Lúc bà vừa đến, đã từng có suy nghĩ sẽ đối đãi thật tốt với Cố Vân Cố Yên, thu về dưới trướng của mình, sắm vai từ mẫu hiền lành, vô công sinh thành vẫn có nữ nhi. Bất đắc dĩ, qua mấy ngày liền phát hiện Cố Vân đã bị Chu di nương vững vàng khống trong tay, sao có thể để bà dễ dàng hái trái trên cây. Còn về Cố Yên lại càng hết cách. Từ nhỏ nàng đã có dung mạo tuyệt mỹ, tài hoa hơn người, được Cố Tề Tu hết lòng yêu thích. Nàng còn nắm trong tay tất cả của hồi môn của Cố phu nhân, tài lực tràn đầy, dưới mắt không chứa bụi, làm sao có thể khuất phục bà cho được.



Từ đó, bà chỉ có thể cẩn thận giữ gìn bổn phận, không dám vượt một bước qua lôi trì, luôn e sợ chẳng may chọc giận Cố Tề Tu. Nhưng bà kiến thức nông cạn, suy tính không chu toàn. Mỗi lần nảy sinh chút suy nghĩ không an phận, những tưởng mình có thể tiến lên một bước, đạt được càng nhiều, thế nhưng thu được chỉ là càng thêm chật vật, trong mắt mọi người xung quanh đều là trò cười.



A Yên đương nhiên hiểu vì sao Lý thị đột nhiên là nói như vậy nhưng nàng không nhiều lời, chỉ nở nụ cười.



Chu di nương nãy giờ vẫn luôn có mặt ở đó, nghe được cũng chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói. “Phu nhân sao lại nói vậy.”



Cố Vân quay đầu nhìn Chu di nương, nhất thời cũng có chút buồn bã, lại chẳng biết tại sao lại buồn như vậy.



Trước đây không phải nàng chưa từng oán hận, nhưng đã ở cùng nhau tại Đông vượt viện nhiều năm như vậy, ngay cả đá cũng có tình cảm chứ huống chi đó là thân mẫu của nàng.



A Yên ngẩng đầu lên nhìn, cười nói. “Ta về nghỉ ngơi trước. Nhị tỷ, nếu tỷ có thời gian thì trò chuyện thêm với Chu di nương đi, sau này sẽ không thể dễ dàng gặp nhau như bây giờ đâu.”



Nói xong liền đứng dậy cáo từ, đi thẳng về phòng. Nàng tính đọc sách, nhưng cứ cầm quyển sách đảo tới đảo lui chứ chẳng có tinh thần mà đọc. Cố Vân đã sắp xuất giá, còn nàng, không biết hoa rơi nơi nào.



Sắc trời dần dần tối, Thanh Phong thu dọn đệm chăn, tiểu nha hoàn Yến Tỏa đến giúp nàng cắt hoa đèn, lại đi qua lò sưởi thả thêm ngân than không khói. Nó vừa làm vừa cười nói. “Năm nay trời lạnh nhanh thật. Mấy ngày trước còn chưa thấy gì, hôm nay lại giống như mùa đông đã đến, lạnh muốn run người.”



A Yên để quyển sách xuống, cười nhìn Yến Tỏa. “Trong phòng các ngươi đã có đủ than dùng chưa?”



Yến Tỏa lanh lợi cười một tiếng. “Đương nhiên ạ. Chuyện này tiểu thư đã dặn dò từ lâu, chúng em ra ngoài thu mua đủ rồi, không thiếu đâu ạ!”



Thanh Phong đã dọn giường xong, lê đôi hài bông vải đi đến, cười nói. “Cũng là tiểu thư tâm tính thiện lương, suy nghĩ chu toàn. Nếu không nhờ tiểu thư đoán biết năm nay mùa đông đến sớm, e là chúng ta đều phải chịu lạnh rồi.”




Phòng của các chủ tử như Chính phòng và Đông, Tây sương phòng… đương nhiên không thể nào thiếu hụt lửa than, chẳng những không thiếu mà còn phải dùng loại ngân than cực kỳ quý báu, cháy mà không sinh ra khói. Nhưng nếu mùa đông đến quá nhanh, không kịp chuẩn bị từ sớm, than trong thành Yến Kinh nhất thời cung không đủ cầu. Nhà nào không kịp thời thu mua, các phòng của hạ nhân chắc chắn sẽ phải chịu lạnh.



Đang lúc nói chuyện, Lục Khinh mang theo một hộp cơm đi vào. Bên trong có canh sữa bò trứng gà. Đây là Cố Tề Tu cố ý căn dặn, A Yên mỗi ngày trước khi đi ngủ đều phải uống khuya tẩm bổ.



Vừa mới vào cửa, tay chân Lục Khinh còn mang theo khí lạnh, nhưng nghe được lời nói của Thanh Phong và Yến Tỏa, cũng lập tức cười nói. “Theo em thấy, tiểu thư chúng ta thật đúng như thần, quả là có thể biết trước tương lai a.”



Thanh Phong và Yến Tỏa không rõ, nhưng Lục Khinh mỗi ngày đều đi theo tiểu thư, lại là muội muội ruột của Lam Đình, đương nhiên biết.



Năm nay, tiểu thư cố ý căn dặn cửa hàng bên ngoài, sai bọn họ sớm thu mua một lượng than lớn chuyển vào thành Yến Kinh. Chưởng quỹ cửa hàng bên ngoài băn khoăn không hiểu, lợi nhuận bán than không cao, nếu chuyển hàng về thành sớm như vậy, chỉ tìm kho chứa đã là một vấn đề.



Nhưng tiểu thư kiên quyết ra lệnh, bọn họ nhất định chuẩn bị trong vòng ít ngày phải xong. Chưởng quỹ không còn cách nào, đành phải làm theo. Ai ngờ mười xe than vừa mới chuyển vào thành, bên ngoài gió bắc đã thổi đến. Thời tiết nhanh chóng lạnh xuống, thậm chí đến nửa đêm là bắt đầu lạnh rét như đông.



Vì thế, mười xe than lập tức bán hết, còn bán được giá cao, kiếm được một khoản lời lớn.



Ngoại trừ than củi, cửa hàng may cũng được hạ lệnh may sẵn áo bông, lợi nhuận đem về chỉ hơn chứ không kém.



A Yên không nói gì. Lợi nhuận mang về cũng không lớn lắm, nhưng thật sự đang có nhu cầu thu mua, cho nên nàng tiện thể kiếm thêm một chút.



Điểm chính yếu là, trong thời gian thực hiện nàng đã âm thầm sai người theo dõi phủ Uy Viễn Hầu và Lý tiểu thư nhà Ngự sử đại nhân. Quản nhiên thấy bọn họ cũng đã hành động, mượn thời cơ tốt để kiếm tiền. Thậm chí, Lý Minh Duyệt còn len lén mở một cửa hàng bán tang phục, có vẻ như muốn kiếm lời từ cái chết của hoàng hậu.



Lúc biết tin, A Yên không khỏi buồn cười, thật đúng là bát tiên quá hải các hiển thần thông.



Bỗng nhiên nghe thấy Lục Khinh hô to một tiếng. “Oa, bên ngoài tuyết rơi rồi!”



Yến Tỏa cũng thò người ta ngoài cửa sổ mà nhìn, ngay cả Thanh Phong chững chạc tỉ mỉ cũng rất hào hứng.



A Yên cầm sách, hờ hững nói. “Tuyết rơi đúng lúc, năm sau có lẽ sẽ là một năm được mùa.”



Chỉ là, trong mùa đông này, bão tuyết còn mang lại một lợi ích khác. Sát lục chi khí, huyết tẩy thành Yến Kinh, đến lúc đó, phải hoàn toàn dựa vào bão tuyết để che dấu.