Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 39






Xe ngựa đi thẳng ra ngoài thành, đến trước mộ địa, đã thấy chỗ đó có người đang đốt vàng mã. Xa xa nhìn sang, là một người thân hình thấp bé, bên cạnh còn có vài tùy tung theo hầu.



A Yên đi đến gần mới nhận ra, không phải ai khác mà chính là Thẩm Việt của Tấn Giang Hầu phủ. Thẩm Việt gầy nhỏ, mặc một bộ áo dài trắng như tuyết tung bay trong gió thu, cũng có vài phần phong lưu hàm súc giống thúc thúc hắn Thẩm Tòng Huy.



Thẩm Việt thấy A Yên đã đến, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ đứng dậy cười khẽ. “Cố gia tỷ tỷ.”



Những người còn lại cũng nhận ra Thẩm Việt, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Bởi vì Thẩm Việt mới đến Yến Kinh, cũng không mấy liên quan đến Cố gia, vì sao lại chạy đến bái tế trước mộ phần của Cố phu nhân? Mà hôm nay đúng lúc lại là ngày giỗ của bà.



A Yên lặng yên nhìn giấy tờ vàng bạc đang đốt trước mộ phần, hương khói lượn lờ, trong lòng đã hiểu. Thẩm Việt nhất định vẫn nhớ tâm sự của mình kiếp trước, cho nên muốn thay mặt mình đến tế bái.



Cũng khó cho hắn, vậy mà còn có thể nhớ được.



Nhưng A Yên vẫn tỏ vẻ thanh đạm, hơi nhăn mày, hỏi Thẩm Việt: “Thẩm gia tiểu công tử, sao hôm nay lại đến đây?”



Thẩm Việt tiến lên, cung kính nói: “Hôm nay ra ngoài du ngoạn, vô tình đi ngang qua đây trông thấy một mộ phần cô quạnh, bỗng nhiên nhớ đến sức khỏe suy nhược của mình, khó tránh đến một ngày nào đó không gượng nổi, cũng sẽ như ngôi mộ này bị cỏ khô che phủ, liền sinh lòng cảm khái, nên sai người mua giấy tiền vàng bạc đến tế bái.”



Nói dối vụng về như thế, mọi người ở đây cũng không có lấy một người tin tưởng, huống chi là A Yên.




Trong lòng nàng biết hắn tất nhiên trong lòng đã có chút nghi ngờ mình, thử ý dò xét, lập tức cũng không nói gì khác, chỉ nhàn nhạt tiếp lời: “Đây chính là mộ phần của mẫu thân đã khuất, hôm nay ta đến, là muốn tế bái mẫu thân. Thẩm gia tiểu công tử nói cái gì mà mộ phần cô quạnh, thật sự khiến Cố Yên ta hổ thẹn.”



Chuyện là, bởi vì Cố Tề Tu vốn là một cô nhi nên không có pần mộ tổ tiên, sau khi Cố phu nhân mất, ông mới mua mảnh đất này chuyên dùng làm nghĩa địa của Cố gia. Bây giờ trong nghĩa địa cũng chỉ chôn cất một mình Cố phu nhân. Tuy bốn phía sạch sẽ gọn gàng, không có cỏ dại, nhưng quả thật rất trơ trọi.



Thẩm Việt nghe vậy làm như đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng áy náy mà nói: “Hóa ra là âm trạch của Cố gia phu nhân, thật sự là Thẩm Việt lỗ mãng rồi.”



Miệng tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt đen sâu thăm thẳm của hắn lại nhìn chằm chằm vào A Yên.



A Yên vẫn tỏ vẻ thong dong, không hề khách khí chút nào. “Thẩm gia tiểu công tử, đã biết lỗ mãng, vậy xin mời đi đi cho.”



Lời nói vô cùng thẳng thắn, Thẩm Việt bất đắc dĩ cắn môi, đôi con mắt sáng trong ánh lên vài phần ủy khuất. “Cố gia tỷ tỷ, ta tự biết mình sai, vẫn hy vọng tỷ có thể tha thứ cho ta trẻ người non dạ, đừng để trong lòng.”



A Yên cười khẽ, nhưng nụ cười lại không lan được đến ánh mắt. “Vốn cũng không có gì, làm sao dám nói hai chữ tha thứ.”



Lời vừa thốt ra, lại làm cho đôi con ngươi trong sốt của Thẩm Việt chấn động, kinh ngạc nhìn A Yên, miệng lẩm bẩm. “Hóa ra Cố gia tỷ tỷ cảm thấy vốn không có gì? Chưa bao giờ từng để trong lòng?”



A Yên thấy vậy, nhịn không được bật cười. “Thẩm gia tiểu công tử cũng chỉ đốt giấy tiền vàng bạc cho gia mẫu mà thôi, chẳng lẽ ta lại muốn truy cứu tiểu công tử làm sao chỗ nào?”



Thẩm Việt thấy A Yên cười thật thoải mái, nhất tời có chút hoảng hốt, một lúc sau mới gật đầu. “Tỷ tỷ nói đúng.”



Trong đáy mắt lại là sự mất mát, nhưng hắn vẫn dẫn đoàn tùy tùng rời đi. A Yên liền cùng Cố Vân tiến lên tảo mộ, tế bái.



Cố Vân đối với mẹ cả, trong lòng cũng rất kính nể. Cố phu nhân là người dịu dàng hiền hậu. Ngay khi Chu di nương sinh hạ Cố Vân không bao lâu thì bà cũng mang thai, cho nên bà cảm thấy, dường như Cố Vân chào đời cũng dẫn theo A Yên đến tặng cho bà. Vì vậy, bà cũng rất thương yêu trìu mến Cố Vân.



Năm đó Cố Vân và A Yên đều được nuôi dưỡng trong phòng của Cố phu nhân. Ước chừng đến năm Cố Vân bốn, năm tuổi, lớn lên môi hồng răng trắng, cái miệng nhỏ nhắn lại rất lanh lợi, thông minh, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, lúc này Chu di nương mới đỏ mắt, muốn sống muốn chết cũng làm ầm ĩ lên đòi người.



Mặc dù Cố phu nhân không hề lo sợ một ả di nương, nhưng đến cùng cũng là cốt nhục thân tình không thể dứt bỏ, liền trả Cố Vân về cho Chu di nương nuôi dưỡng.



Chỉ là khi đó, Cố Vân đã bốn, năm tuổi, cũng hiểu chuyện. Nàng được Cố phu nhân dưỡng dục đã quen, bây giờ buộc phải theo Chu di nương rời đi, vẫn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ khóc rống một hồi.



Khóc suốt mấy ngày, Chu di nương ở bên cạnh thao thao bất tuyệt kể lể bên cạnh nàng bấy nhiêu ngày. Biết được mình không phải con ruột của Cố phu nhân, biết mình cũng không phải là tỷ tỷ ruột của A Yên muội muội, gia đình dòng tộc có phân chia đích thứ, nàng chỉ là con dòng thứ xuất – Chu di nương.



Vài năm sau đó, Cố phu nhân vẫn rất quan tâm chăm sóc hai mẹ con Chu di nương, chưa từng bạc đãi. Nhưng Chu di nương dù sao cũng chỉ là kẻ xuất thân nha hoàn, không biết chữ cũng không kiến thức, ngày ngày chỉ biết lải nhải phàn nàn với Cố Vân bé nhỏ.




Thời gian trôi đi, vốn là một cô bé thông minh đáng yêu, dần dần bị dưỡng trở nên ngây ngốc nhu nhược, cũng chẳng thích nói cười, thậm chí là ít nói. Đến tuổi đi học, nàng cũng được cho học cùng một tiên sinh, đọc cùng một loại sách, nhưng trình độ tiếp thu kiến thức lại không sao bì được với A Yên nhỏ hơn nàng một tuổi.



Ban đầu, Cố phu nhân rất thương nàng, thỉnh thoảng gọi nàng đến hỏi thăm chuyện học hành, chuyện sinh hoạt thường ngày. Nhưng về sau, bà bắt đầu mang bệnh, nằm triền miên trên giường không sao dậy nổi, ngày cả A Yên cũng chẳng còn hơi sức quan tâm đến.



Cố phủ đương nhiên không thể tránh được chuyện kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu. Ngày thường Cố gia nghênh cao đạp thấp, ví như Vương má má ngày đó, ỷ vào thế sủng của A Yên mà chưa từng xem Cố Vân ra gì.



Trong suốt chuỗi ngày Chu di nương phàn nàn cùng đám đầy tớ vắng vẻ, Cố Vân dần dần trưởng thành. Ban đầu nàng vẫn luôn nuôi hy vọng Cố phu nhân sẽ đón mình trở về, nàng sẽ trở lại là Nhị tỷ tỷ của A Yên, sẽ có thể nũng nịu, sẽ được cưng chiều.



Đáng tiếc, càng hy vọng, điều nàng nhận được chỉ là càng thêm hiểu rõ thân phận thứ nữ của mình ý vị thế nào. Đến năm tám tuổi, hy vọng kia cũng hoàn toàn bị bóp tắt.



Năm đó, Cố phu nhân qua đời.



Cố Vân quỳ gối trước mộ phần Cố phu nhân, nhớ đến mẹ cả xinh đẹp dịu dàng thế nào, nhớ lại khi còn bé bà đã yêu thương mình thế nào, đôi mắt chợt đỏ lên.



Lúc Cố phu nhân qua đời, Cố Vân bị Chu di nương dụ dỗ đi ngủ, đến khi tỉnh lại mới biết tin dữ. Ngay cả hài cũng không kịp mang, nàng để chân trần trong thời tiết giá lạnh ấy, chạy đến chính phòng. Đến nơi đã thấy bọn nha hoàn đều đang nén lệ, A Yên quỳ gối trước giường khóc thút thít.



Nàng thậm chí không có cơ hội nhìn mặt người mà nàng vẫn luôn xem là mẫu thân ấy lần cuối, nói lời từ biệt.



Càng nhớ lại, Cố Vân càng mím môi, lặng lẽ lau nước mắt.



A Yên lại không khóc, nàng chỉ quỳ ở nơi đó, lặng yên đốt giấy tiền vàng bạc.



Hôm nay A Yên mặc váy dài một màu trắng tinh khôi, bên ngoài khoác thêm một lớp áo choàng lông vũ màu trắng. Nhung vũ trắng tinh mềm mại nhẹ nhàng lay động trong gió thu, khi có khi không quét lên dung mạo tuyệt mỹ của nàng.



Đáy mắt bình tĩnh, thần tình lạnh nhạt, cứ lẳng lặng như vậy đốt giấy tiền vàng bạc.



Cố Vân nhìn sang, âm thầm thở dài. Tất cả cảm giác trong lòng bỗng chốc vọt lên, không nói thành lời.



Nhìn thấy dáng vẻ A Yên như vậy, Cố Vân không khỏi phỏng đoán, trong ngày giỗ của mẫu thân, trong lòng A Yên có lẽ cũng rất khổ sở.



*****************************



Ngày đó sau khi tảo mộ xong về đến nhà, A Yên vừa xuống xe đã thấy Lam Đình đang nói chuyện với một gã hầu.




Lam Đình thấy tiểu thư đã về, bỗng nhiên hơi đỏ mặt, nhưng cũng đi đến, đem tất cả sự tình bẩm báo lại A Yên.



Hóa ra, võ Vệ tướng quân Tiêu Chính Phong kia đến, nói muốn đưa thuốc trị thương cho tiểu thư. Gã hầu kia vốn còn nhớ chuyện hôm trước, đang định đuổi tướng quân đi. Phải biết đây là trước cửa phủ Tể tướng, quan tam phẩm gã còn chẳng ngại, nói chi đến võ vệ tướng quân tứ phẩm, gã vai sặt cần gì phải nể mặt hắn chứ.



Ai ngờ đúng lúc đó, Cố Tề Tu vừa vặn về đến, thấy là Tiêu Chính Phong thì lập tức mời hắn vào nhà, chiêu đãi trong chính phòng.



A Yên nghe kể không khỏi nhíu mày, liền hỏi thăm hiện giờ Tiêu Chính Phong đang ở đâu, gã sai vặt kia liền đáp: “Nói chuyện với lão gia hồi lâu, vừa mới rời khỏi.”



Biết hắn đã đi rồi, A Yên cũng không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay là có chút mất mát nữa, cười nhạt một tiếng, không nói lời nào đi thẳng vào sân trong.



Vừa vào cửa A Yên liền bị phụ thân sai người gọi đến thư phòng.



Cố Tề Tu trông thấy con gái thướt tha nhẹ bước đi tới, không khỏi cười nói: “A Yên, vi phụ thấy, con người của Tiêu Chính Phong kia, cũng không tồi đâu.”



A Yên nghe phụ thân nhắc đến ba chữ Tiêu Chính Phong, không hiểu sao tai lại nóng lên, lập tức vội vàng che dấu, nhìn sang bức tranh chữ trên tường, cố ra vẻ bình tĩnh. “Thưa cũng không tệ lắm.”



Cố Tề Tu nhướn mày, chăm chú nhìn con gái. “Mấy ngày trước nghe nói ở chùa Đại tướng quốc con đã gặp hắn mấy lần? Ta còn nghe nói, hắn không ngừng dây dưa đeo bám lấy con?”



A Yên lập tức hiểu ra ý tứ của phụ thân, cổ họng bỗng chốc nóng ran, nhưng nàng vẫn ra vẻ thản nhiên, nói: “Cái gì mà dây dưa đeo bám, theo con thấy, chỉ là một tướng quân ngây ngốc mà thôi.”



Cố Tề Tu cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói. “Hiện thời, tuy nói hôn sự của con không thể tùy tiện định đoạt, nhưng thật ra vi phụ cũng đang âm thầm lựa chọn. Lúc nào cũng muốn tìm cho con một vị hôn phu thành thật ổn định, xứng đáng giao phó cả đời.”



A Yên lại lắc đầu, nghiêm túc nói. “Phụ thân, cha con cần nghĩ nữa. Với Tiêu tướng quân, nữ nhi không có duyên phận. Huống chi mấy ngày trước, con ở học viện từng nghe mọi người đồn đãi, một nữ sinh trong học viện có liên quan đến hắn, có lẽ mấy ngày nữa sẽ được định ước xong hôn sự.”



Cố Tề Tu lựa chọn vị hôn phu cho con, đương nhiên muốn tím một người dòng dõi trong sạch, bản thân lại càng phải trong sạch. Hiện tời nghe nàng nói vậy, lập tức nhíu mày. “Nếu đã như vậy, quả thật có chút không ổn.”



Lập tức cũng không nhắc lại chuyện này nữa.