Ngày đó, sau khi ăn xong cá nướng, A Yên trở lại chùa, cố ý niệm thêm mấy lần kinh đại bi, muốn thanh tẩy tâm tính, tiêu trừ tội nghiệt sát sinh ăn cá.
Lục Khinh ở bên thấy vậy nhịn không được, cười rộ lên: “Tiểu thư, ăn thì cũng đã ăn rồi, dù sao cũng ở tận hậu sơn, Phật Tổ đâu có biết!”
A Yên chậm rãi cảnh cáo nàng ta một cái, nàng ta mới miễn cưỡng nhịn cười.
Vì hôm nay là ngày cuối cùng ở lại chùa Đại Tướng Quốc, nên nàng mốn đi gặp trụ trì đại nhân, vừa là cáo biệt, vừa để cảm tạ ông đã tận tình chăm sóc mấy ngày nay, cũng muốn quyên tặng tiền nhang đèn.
Lúc từ chỗ trụ trì đại nhân đi ra, liền gặp Tiêu Chính Phong đang đứng hiên ngang trước cửa thiền viện, hờ hững ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Nhất thời nàng lại muốn cười, tất nhiên vì biết mình đến đây, nên hắn mới đặc biệt đứng chờ.
Quả nhiên, khi vừa thấy nàng bước đến gần, hắn đã vội nói: “Cố cô nương, nàng cũng đến tìm trụ trì đại nhân ư? Ta cũng muốn đến cáo biệt trụ trì đại nhân.”
A Yên sớm đã đoán được, nhưng vẫn như cũ, đáp: “Ừm, chẳng lẽ ngày mai Tiêu tướng quân đã phải rời đi rồi sao?”
Tiêu Chính Phong khẽ khụ một tiếng, nói: “Phải, Chẳng lẽ ngày mai cô nương cũng rời đi ư?”
A Yên cười khẽ, vuốt cằm nói: “Quả là trùng hợp.”
Tiêu Chính Phong nhìn ngắm nụ cười của nàng, lại cảm thấy lẫn khuất trong nụ cười là mấy phần thanh minh sáng tỏ. Hắn lập tức có chút không được tự nhiên, biết tâm sự của mình đã bị người ta nhìn thấu mất rồi.
A Yên nhịn không được, bật cười ra tiếng. Nàng cười mãi cho đến khi Tiêu Chính Phong đỏ bừng cả hai tai. Đến cuối cùng, hắn cũng không nhịn được, đành bật cười hùa theo.
Tiếng cười rộ của hắn nghe rất êm tai, thanh âm trầm thấp, dường như phát ra từ trong lồng ngực.
Lúc hắn cười, hai tròng mắt sáng ngời, toàn thân giống như đang tắm gội dưới ánh mặt trời, toát ra vẻ thoải mái cùng thân thiết khó tả.
Lúc này A Yên không cười nữa, nghiêng đầu quan sát hắn. Hình như, ngày đầu tiên đến hắn cũng ăn vận thế này? Cũng chính là tấm áo hắn đã khoác cho mình hôm đó, dường như đến bây giờ vẫn chưa từng thay ra?
Tiêu Chính Phong thấy nàng cứ nhìn mãi áo khoác của mình, vội hỏi: “Còn chưa kịp tạ ơn tiểu thư, hôm đó làm phiền tiểu thư giặt ủi sạch sẽ.”
A Yên nhướn mày cười khẽ. “Việc này không cần cám ơn ta, mà nên cảm tạ Lục Khinh mới đúng, là muội ấy giặt.”
Nhưng thật ra là do chính tay nàng ủi nóng, nhưng A Yên cố tình không muốn nhắc đến.
Nam nhân này đã như mũi tên căng trên dây cung, lại giống như loài chim khổng tước đực, không có lúc nào không xòe rộng chiếc đuôi xinh đẹp ra khoe mẽ. Nếu để hắn biết y phục do mình đích thân là ủi, không biết sẽ nghĩ gì nữa, thật sự sợ hắn sẽ trực tiếp phóng đến đây mất.
Một khắc khi được cho hay y phục của mình là do Lục Khinh giặt, Tiêu Chính Phong thật sự vô cùng thất vọng, cảm giác giống như mọi lời muốn nói đều như nước chảy về biển Đông, trở nên nhạt nhẽo vô nghĩa. Nhưng dù sao cũng là nhân vật tầm cỡ, hắn rất nhanh đã có thể suy nghĩ thấu đáo, vội nói:
“Đa tạ tiểu thư, bận rộn trăm bề vẫn có thể căn dặn Lục Khinh cô nương giúp Tiêu mỗ giặt ủi quần áo.”
A Yên thật sự bất ngờ, đầu óc người này sao có thể xoay chuyển nhanh như vậy, hơn nữa lại còn vô cùng lạc quan, mọi lúc mọi nơi đều có thể nghĩ theo chiều hướng tích cực, nhất thời không nhịn được, lại bật cười.
Sóng mắt lưu chuyển, nàng chăm chú nhìn tấm áo khoác, cuối cùng vẫn nhịn không được, hỏi: “Từ đó đến nay, ngươi có từng tắm không?”
A?
Tiêu Chính Phong khó mà nắm bắt được ý.
A Yên than nhẹ một tiếng, hỏi: “Mấy ngày qua ở trong núi, thấy ngươi ngay cả quần áo để thay đổi cũng không có, không lẽ chưa từng tắm?”
Nàng còn nhớ ngày đó hắn chạy đi lấy thuốc cho mình, mồ hôi đầm đìa trên trán, mà hình như sáng nào hắn cũng dậy sớm múa quyền?
Mỗi ngày đều đổ mồ hôi, không lẽ lại không giặt đồ? Nhất thời thật sự có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Cũng không phải là ghét bỏ gì hắn, chỉ là khó chịu thay hắn mà thôi.
Tiêu Chính Phong dù sao cũng không phải kẻ ngốc, nhanh chóng liền lĩnh ngộ được ý tứ của cô nương trước mặt, lập tức xấu hổ.
Kỳ thật mấy ngày nay, áo khoác xác thực chưa từng giặt lại. Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên áo, hắn cứ nuối tiếc. Cũng bởi vì lúc lên đường quá mức vội vàng, ngay cả một bộ quần áo cũng không mang theo.
Nhưng vì không muốn mang tiếng lôi thôi ở bẩn trước mặt A Yên cô nương xinh đẹp động lòng người, hắn vẫn tránh nặng tìm nhẹ, đáp: “Mấy ngày qua đã mượn tạm y phục trong chùa…”
Nói đến đây, hắn thật sự có chút lúng túng, liền thấp giọng: “Còn, còn mỗi ngày đều ra phía sau núi tắm suối…”
A Yên nghe thế, lập tức mặt đỏ như gấc chín. Chuyện tư mật như vậy, tại sao hắn lại nói với mình!
Nàng đỏ bừng mặt, cắn môi nói: “Đi thôi.” Nói xong cũng không chờ Tiêu Chính Phong trả lời, cung kính rời đi.
Tiêu Chính Phong thấy A Yên đột nhiên thay đổi sắc mặt, gò má ửng hồng tựa như tô son, đôi mắt như chứa sóng nước mênh mông mang theo một chút quẫn bách muộn phiền, cứ như vậy cắn môi, uốn vòng eo mềm mại như dương liễu mà đi thì lập tức ngây người, gấp rút muốn đuổi theo. Lại thấy Lam Đình đã đến, đứng ở đó sừng sững như cột đình, nhìn hắn đầy vẻ đề phòng.
Một lúc sau, hắn vẫn ngơ ngác đứng ở nơi đó, ngây ngốc suy nghĩ, rốt cuộc không biết lại chọc giận nàng chỗ nào, hay còn vì chuyện gì khác?
Suy nghĩ mãi, cũng không tìm được đáp án.
Đêm nay, Tiêu Chính Phong mới ý thức được sâu sắc một điều, lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển, thật vô cùng khó đoán. Chỉ tích tắc trước nàng còn thản nhiên cười nói chọc ghẹo hắn, vậy mà chỉ tích tắc sau nàng đã cáu giận phiền muộn xoay người bỏ đi, chẳng thèm nhìn hắn đến một cái.
Có điều, hắn đã bị nàng lấy mất trái tim, trầm mê trong đó không thể tự thoát ra được, cho dù nàng có hành hạ hắn trăm ngàn lần, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
**********************
Tiêu Chính Phong rút ra kinh nghiệm xương máu, cuối cùng phải cố nén đau thương, đem tấm áo khoác đã mặc hai ngày không thay đi giặt. Giặt thật sạch xong còn hơ trên lò lửa cho khô.
Làm thế rồi, nàng sẽ không còn ghét bỏ mình nữa đúng không?
Mặc áo khoác đã được giặt hong sạch sẽ vào, Tiêu Chính Phong để nguyên râu rậm đầy cằm, mở to một đôi mắt hằn tơ máu vì trằn trọc cả đêm, sáng sớm tinh mơ liền cáo biệt trụ trì đại sư, rời khỏi chùa Đại Tướng Quốc, phóng thẳng đến quãng đường mà hắn biết chắc xe ngựa sẽ đi qua, từ từ kéo cương, vừa chậm rãi nện bước vừa chờ đợi.
Mà đoàn người của A Yên, sau khi rời khỏi chùa Đại Tướng Quốc, trong sự vây quanh bảo hộ của thân vệ, chậm rãi hướng về thành Yến Kinh mà đi. Xe mới vừa đi chưa được bao xa, đã nhìn thấy phía trước một người một lối, nhàn nhã tự tại rảo bước.
Lục Khinh nghểnh cổ nhìn ra bên ngoài, thấy vậy liền bật cười: “Tiểu thư, Tiêu tướng quân lại đến kìa!”
A Yên nhắm mắt, hờ hững đáp: “Vậy cứ để hắn đi thôi.”
Nơi đây cách thành Yến Kinh cũng chỉ còn lộ trình một canh giờ nữa thôi, nàng sẽ không xuống xe, chẳng lẽ hắn còn dám bám theo về đến Cố Phủ hay sao?
Người này, nàng sẽ không gặp lại nữa.
Tiêu Chính Phong cưỡi ngựa, thấy phía sau Lam Đình dẫn theo mấy gã thân vệ cùng sai vặt đánh xe đi đến, vội lại gần cung kính chào. “Lam công tử”.
Đáng tiếc, Lam công tử hoàn toàn không muốn tiếp chuyện với hắn, vẻ mặt lạnh nhạt cực kỳ, lấy tư thế ‘ta cách xa ngươi ngàn dặm’ đáp lời: “Tiêu tướng quân.”
Nghe nói thế, Tiêu Chính Phong cũng hết sức biết điều, liền không nói gì nữa, chỉ cưỡi ngựa đi kèm bên cạnh, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn vào xe ngựa. Đáng tiếc, người trong xe dường như chưa một lần nào nhìn ra bên ngoài.
Hắn lại nghiêng tai lắng nghe, nhưng bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Cúi đầu nhìn áo khoác mình đã thức đêm giặt sạch, Tiêu Chính Phong khẽ nở nụ cười, mày kiếm tuấn mỹ nhúc nhích, thuận miệng ngân nga một bài hát.
Hòa lẫn với tiếng bánh xe lăn, vó ngựa nện, tiếng chuông trên nóc xe ngựa thanh thúy ngân vang là giọng hát trầm thấp thâm hậu, mang theo ca từ dị quốc lạ lẫm mà hàm súc.
Lam Đình nhíu mày, không vui nhìn qua Tiêu Chính Phong, y cảm thấy người này da mặt thật dày. Chẳng lẽ kẻ hành quân đánh trận đều không biết xấu hổ như vậy, cứ bám theo mãi không tha?
Trong xe ngựa, Lục Khinh lại rất có hứng thú nghiêng tai lắng nghe khúc hát, kéo A Yên hỏi: “Tiểu thư, đây là khúc hát gì vậy, thật dễ nghe.”
Trên mặt A Yên nổi lên một vùng hồng mỏng, hừ nhẹ một tiếng, lại không đáp lời.
Khúc hát này, nàng lại biết rõ.
Ở phương Bắc có một vùng đất liền kề biên cương Bắc Địch, một số ít là con dân Đại Chiêu, phần đông lại là dân tạp cư của nhiều tộc. Những người dị tộc này kết duyên cùng người Đại Chiêu, dần dần tạo thành một tộc mới, đa phần cư trú ở Lục Gia sơn nên người đời thường gọi họ là Lục Nhân.
Lục Nhân sinh sống bằng nghề săn bắn, thỉnh thoảng cũng tham gia những cuộc giao thương giữa Đại Chiêu và Bắc Địch, thường là trao đổi buôn bán vật phẩm của hai nước. Ví như chở gang và cây giống của Đại Chiêu đến bán cho Bắc Địch, lại mua ngựa và da thảo của Bắc Địch mang về Đại Chiêu.
Ở Đại Chiêu, Lục Nhân thường hứng chịu nhiều khinh bỉ, là người hạ đẳng, bởi vì trong lúc bôn ba tứ phương, ngẫu nhiên có kẻ gian và kẻ lưu vong trà trộn vào đoàn, gây ra nhiễu loạn như ăn cắp, lừa đảo, bắt cóc… Vì vậy, người bình thường càng thêm đề phòng bọn họ. Dần dần, mỗi khi trẻ con làm nũng hay khóc rống, bậc làm cha mẹ liền hù dọa chúng rằng: Nếu còn khóc, Lục Nhân sẽ đến bắt con đi; đám trẻ nghe thế liền nín khóc ngay lập tức.
Cứ như vậy, càng ngày mọi người càng có nhiều suy nghĩ dị đoan về Lục Nhân, đến nỗi rốt cuộc Lục Nhân thật sự là người như thế nào, cũng không còn ai quan tâm nữa.
Bình thường, chỉ khi cần buôn bán nô lệ người ta mới liên hệ với Lục Nhân, lại là với vẻ kẻ cả của người trên cao nhìn kẻ dưới thấp, không hề che giấu sự khinh bỉ.
Khúc hát mà Tiêu Chính Phong đang hát, chính là bài nam tử Lục Nhân thường hát để theo đuổi cô nương. Lời bài hát đại khái là: Ta nhớ nàng nhớ đến tim đau nhức, vì sao ngay cả liếc nhìn ta nàng cũng chưa từng; Khi nào ta mới có thể ôm nàng vào lòng, rước nàng về nhà, đặt nàng đến đầu giường, đặt nàng gần lò sưởi, yêu thương ân ái.
Ca từ phóng khoáng đến mức hạ lưu, ngay đến A Yên kiếp trước vốn đã là một phụ nữ có chồng cũng không thể không đỏ mặt.
Lục Khinh thấy nàng đỏ mặt lại cực kỳ kinh ngạc: “Tiểu thư, cô sao vậy, sao lại đỏ mặt như thế?”
A Yên cắn môi, vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng cười lạnh: “Để ý đến hắn làm chi!”
Phía ngoài, Tiêu Chính Phong mặc dù đang hát, vẫn nghe thấy đối đáp nho nhỏ của hai người trong xe. Cảm nhận được vẻ tức giận trong giọng điệu của nàng, hắn âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ nàng hiểu được ý tứ của khúc hát này ư?
Nhưng cũng đâu đến mức tức giận?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không thể hiểu được trong lòng nàng nghĩ gì. Nhưng ngẫm lại, chính hắn cũng bị ca từ hạ lưu của khúc hát kia làm cho mặt đỏ tai nóng.
Nên biết nơi này là thành Yến Kinh, chứ không phải là vùng biên cương không ràng buộc không kiêng nể. Nếu để mọi người hiểu được lời lẽ ý tứ của khúc hát này, e là ngay lập tức sẽ bị gán cho chữ “Dâm”, bị buộc vào danh xấu “Tay làng chơi”.
Lam Đình cưỡi ngựa, liếc mắt nhìn phía sau, lạnh nhạt nói: “Cuối cùng đôi tai cũng được thanh tịnh.”