Thiếu Nữ Xinh Đẹp Chốn Khuê Phòng

Chương 23




Dịch: Trâu Lười

Kinh nguyệt của A Kiều kết thúc, lúc sáng cô muốn đun ít nước ấm tắm rửa nhưng sau khi bà Triệu biết cô hết kinh nguyệt, bà chỉ bảo cô gội đầu trước, buổi tối lại dùng thùng tắm tắm sau.

Thúy Nương ở bên cạnh nên bà Triệu chỉ nói nửa câu, nhưng A Kiều hiểu rõ. Bà Triệu hy vọng cô và quan gia tắm cùng nhau để phát sinh chuyện gì đó.

A Kiều nghĩ mãi cũng không rõ, nếu như bà Triệu chỉ muốn chặn lại mấy tin đồn bên ngoài thì quan gia nạp cô, những tin đồn cũng tự động mất đi. Vì sao bà Triệu vẫn muốn đốc thúc gấp gáp như vậy nhỉ?

Nhớ lại buổi tối quan gia và bà Triệu cãi nhau, bà Triệu bảo cô không nên hỏi linh tinh. Bỗng nhiên A Kiều nhận ra, chắc chắn hai bà cháu nhà này có bí mật gì đó.

Buổi chiều Thúy Nương nhận lệnh của bà Triệu, cô rửa sạch thùng tắm rồi mang đến phòng phía đông.

Đến gần tối, Triệu Yến Bình về sớm hơn bình thường một chút. Vừa vào nhà chính thấy A Kiều và bà Triệu, hắn bình tĩnh phân phó A Kiều: “Sáng mai em theo tôi đến phủ thành, bây giờ thu dọn quần áo các kiểu đi, tôi mang hai bộ quần áo mặc trong, một bộ quan phục, một bộ mặc bình thường. Còn em tự chọn đi, mang quần áo hơi cũ một chút, đừng lộ liễu quá.”

A Kiều cực kỳ kinh ngạc: “Em… Quan gia thật sự muốn dẫn em đi sao?”

Bà Triệu cũng nheo mắt lại dò xét cháu trai.

Triệu Yến Bình gật đầu, hắn thúc giục: “Mau đi đi, nhân lúc trời chưa tối thu dọn cho xong.”

A Kiều nuốt nước bọt, cô vội vàng đứng dậy đi chuẩn bị.

Lúc này bà Triệu mới lên tiếng: “Không phải nói không đi rồi sao?”

Triệu Yến Bình bảo bà Triệu vào phòng phía tây, hắn đóng cửa lại rồi giải thích sự việc, sau đó hắn còn nhức đầu nói: “Bà nội, đại nhân là người công minh sáng suốt, sao ngài ấy có thể làm ra chuyện ô uế kia được chứ. Lần này ngài ấy thà phạm quy củ cũng muốn cháu dẫn A Kiều theo chứng minh cháu và ngài ấy không có cái gì cả, về sau bà đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Bà Triệu nửa tin nửa ngờ, bà quay tới quay lui vẫn trở lại vấn đề ban đầu: “Vậy tại sao cháu không muốn cưới vợ?”

Triệu Yến Bình vuốt trán, đột nhiên hắn nghĩ ra một cái cớ, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói: “Cháu còn muốn trèo lên cao hơn, đại nhân là con trai nhà quan Hầu, sớm muộn gì ngài ấy cũng về kinh làm quan. Nếu như cháu đi theo đại nhân, về sau ngài ấy sẽ kiếm giúp cháu một chức quan ở kinh thành, lúc đấy còn sợ không cưới được con gái nhà quyền quý sao? Con gái ở kinh thành giỏi giang hơn những người bà mối giới thiệu ở đây nhiều.”

Bà Triệu nhìn chằm chằm cháu trai: “Nếu đúng như thế thì sao cháu cứ trì hoãn không nói cho bà biết?”

Triệu Yến Bình nói: “Nếu cháu nói thì chắc chắn bà sẽ ra ngoài khoe khoang. Nhỡ chuyện không thành công, không phải chúng ta trở thành trò cười sao? Đại nhân còn 2 năm nhiệm kỳ, cháu có thể vào kinh thành hay không thì phải chờ xem hai năm sau.”

Bà Triệu tạm thời tin cháu trai mấy phần, bà ra vẻ ảo não nói: “Cháu nhìn việc này đi, nếu như cháu nói sớm cho bà biết thì sao bà phải tốn công tốn sức nạp thiếp cho cháu chứ? Chưa cưới vợ đã có một người thiếp xinh đẹp ở nhà, về sau truyền đi còn cô gái nhà ai dám gả cho cháu đây?”

Triệu Yến Bình không quan tâm nói: “Đợi cháu làm quan ở kinh thành thì mấy thứ này đều không phải là vấn đề.”

Bà Triệu kiêu ngạo vỗ vai cháu trai: “Vậy cháu đi theo đại nhân làm tốt vào, bà nội chờ cháu dẫn bà vào kinh thành hưởng phúc.”

Triệu Yến Bình cụp mắt nói: “Tự cháu sẽ tiến tới, nhưng về sau bà đừng làm chuyện như lần này nữa.”

Bà Triệu đáp ứng thoải mái, còn trong lòng bà nghĩ như nào lại là chuyện khác.

A Kiều thu dọn xong quần áo đi ra ngoài, cô thấy quan gia và bà Triệu ngồi trước bàn ăn cơm, quan gia vẫn biểu hiện nhạt nhẽo như trước, nhìn tâm tình của bà Triệu không tệ, trận cãi vã của hai bà cháu lần này cũng kết thúc rồi.

A Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ăn cơm, bà Triệu dặn dò A Kiều đi ra ngoài phải hầu hạ quan gia như thế nào: “Đại nhân không chê quan gia dẫn cháu theo nhưng cháu phải giữ gìn bổn phận của mình, nhớ kỹ lần này cháu đi theo là để hầu hạ quan gia. Đến phủ thành, quan gia đi theo đại nhân ra ngoài làm việc thì cháu phải ngoan ngoãn đợi ở trạm dịch của quan, không được đi ra ngoài gây chuyện cho quan gia được.”

A Kiều biết rõ việc quan gia dẫn theo mình không ổn, cô nghe vậy thì muốn đánh trống lui quân. Cô nhỏ giọng thương lượng: “Cháu… cháu không đi có được không? Không thì để Quách Hưng đi cùng quan gia đi.”

Triệu Yến Bình nhìn bà Triệu.

Bà Triệu nói:  “Bảo cháu đi thì cháu đi, bớt nói mấy câu vô ích đi.” Trong nội tâm, bà Triệu vẫn còn đề phòng cháu trai.

A Kiều nhận lệnh.

Sau bữa ăn, bà Triệu lại nói chuyện với cháu trai. Đến lúc chuẩn bị đi ngủ, bà Triệu bảo Thúy Nương đi đổ nước tắm.

“Đến trạm dịch của quan không tiện tắm rửa, vẫn nên tắm trước ở nhà đi.” Bà Triệu cực kỳ đứng đắn nói.

Triệu Yến Bình tưởng bà nội nghĩ như vậy thật.

Đóng cửa phòng, Triệu Yến Bình vẫn để A Kiều tắm trước.

Trong chuyện lừa gạt bà Triệu, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, nhưng hôm nay A Kiều mới hết kinh nguyệt, cô sợ làm bẩn nước tắm trong thùng nên múc một chậu nước ra rửa trước. Mặc dù cô ngồi xổm ở bên cạnh thùng tắm rửa nhưng thanh âm vẫn bị quan gia nghe thấy được, A Kiều xấu hổ đỏ bừng mặt.

Triệu Yến Bình chính là bộ đầu, lỗ tai thính hơn người bình thường nhiều, chỉ cần dựa vào thanh âm cũng biết A Kiều đang làm gì.

Nghe tiếng nước nhỏ giọt tí tách giống như một loại cực hình vậy.

Lúc A Kiều bước vào thùng tắm, đôi lông mày nhíu chặt của Triệu Yến Bình cũng giãn ra.

“Quan gia, em tắm xong rồi.”

Triệu Yến Bình nghe xong, vẻ mặt không biểu cảm tháo ga giường ngăn cách xuống.

A Kiều có chuyện sớm muốn nói, nhân lúc thời điểm thích hợp, cô cúi đầu đứng một bên nói khẽ: “Quan gia, nếu ngài đã muốn em làm thiếp cho ngài, ngài cũng không tặng em cho người khác, vậy từ sau chúng ta ngủ mỗi người đắp một chăn nhưng không cần dùng cái ga giường này nữa được không?”

Triệu Yến Bình nhìn cô.

Không biết cô vừa tắm xong hay là thẹn thùng mà lúc này gương mặt hồng hào mang theo nét quyến rũ hấp dẫn người giống như quả đào to mọng ngọt ngào hoặc là quả đào được rửa sạch sẽ. Một quả đào như thế, không nhìn còn kiên định ngủ được, nhưng mở mắt ra liền thấy, còn chạm tay vào được thì đối với Triệu Yến Bình đã thề mà nói, chuyện này chẳng khác gì giày vò cả.

“Cứ treo lên đi, sáng mai nhớ bỏ vào túi quần áo đấy.”

Triệu Yến Bình trực tiếp đi qua người cô rồi dặn dò.

Hắn từ chối nhanh chóng làm đầu A Kiều nổ ầm một tiếng, cả người cô nóng bừng lên, cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Cô… Cô chỉ muốn rút ngắn quan hệ với quan gia, không cần khách khí như trước nữa, không ngờ quan gia lại từ chối như vật. Bây giờ thì tốt rồi, quan gia sẽ nghĩ cô như thế nào đây? Ngài có thể chê cô không biết xấu hổ không?

A Kiều lấy tốc độ nhanh nhất trốn vào trong bên trong giường đã được ngăn cách, giờ phút này A Kiều thật sự cảm kích cái ga giường ngăn cách này vì cô không phải đối mặt với quan gia. Cùng lúc đó những suy nghĩ muốn câu dẫn quan gia của A Kiều giống như chồi non bị sự lạnh lùng giống mưa đá của quan gia phá tan nát, trong khoàng thời gian ngắn không thể gượng dậy được.

Sáng sớm hôm sau, A Kiều mặc một cái váy thô màu xanh lục hơi cũ, tóc mái cũng cố ý để xuống, cô tận lực ăn mặc giống như nha hoàn. Bà Triệu không cho phép cô khoa trương, dù sao hóa trang thành nha hoàn cũng không sao cả.

Triệu Yến Bình đã rửa mặt xong ngẩng đầu lên thì thấy A Kiều bước ra ngoài. Đã quen nhìn cách ăn mặc theo kiểu phụ nữ có chồng của cô nên đột nhiên thấy cô khôi phục lại cách ăn mặc như thiếu nữ, Triệu Yến Bình sửng sốt chớp mắt.

Bà Triệu rất hài lòng.

A Kiều đi ra sân sau rửa mặt, bà Triệu đi theo sau. Đầu tiên bà kéo A Kiểu ra phía xa rồi nhỏ giọng dặn dò: “Buổi tối cháu nhất định phải nhìn kỹ quan gia đấy, nếu như quan gia muốn ra ngoài thì cháu cứ lấy bà ra ép thằng bé, dù sao cũng không được để thằng bé ra ngoài.”

A Kiều ở kỹ viện hơn 4 năm, kỹ viện là nơi duy nhất mở cửa tiếp khách vào buổi tối nên vừa nghe thấy lời của bà Triệu, cô lập tức nghĩ đến kỹ viện. A Kiều kinh ngạc nói: “Bà lo lắng quan gia ra ngoài tìm gái sao?”

Bà Triệu lo lắng cháu trai chạy tới quấn lấy tên tri huyện mặt trắng kia thôi!

“Đúng vậy, nghe nói hai bên bờ sông ở phủ thành đều là nhà thổ, nhà nào cũng có kỹ nữ. Đàn ông không đi phủ thành thì thôi, chỉ cần có tiền, họ đều muốn đến đấy dạo chơi. Mặc dù nói quan gia nhà chúng ta là người đứng đắn nhưng vẫn phải đề phòng thằng bé bị người ta lừa đến chỗ đó, về sau sẽ làm hỏng thanh danh của quan gia nhà chúng ta.”

A Kiều gật gật đầu: “Vâng, cháu nhật định nhìn chằm chằm quan gia.”

Mang theo nhiệm vụ bí mật trong lời nhắn nhủ của bà Triệu, A Kiều và Triệu Yến Bình xuất phát.

Lúc này trời dần dần sáng, trên đường có rất ít người qua lại nhưng vẫn có người đi mở cửa hàng từ sáng sớm. Những người kia thấy đằng sau quan gia Triệu oai phong lẫm liệt có một cô gái nhỏ xinh đẹp trắng trắng mềm mềm thì đều dừng bước lại dò xét.

Sau khi A Kiều rời khỏi lầu Hoa Nguyệt, cô rất ít khi đi ra ngoài. Từng là kỹ nữ nên dù bản thân trong sạch thì trong lòng A Kiều vẫn cảm thấy tự ti. Lúc này bị một đám người nhìn chằm chằm dò xét, A Kiều không chịu được đi tới gần quan gia, cô muốn giấu mình ở sau tấm lưng rộng lớn của hắn.

Có người chỉ thấy tò mò, có người thì gan to hơn, bà cười hì hì hỏi: “Sao hôm nay quan gia không mặc quan phục, cô gái sau lưng ngài là ai vậy?”

Triệu Yến Bình không phải là người nói nhiều, nhưng cô gái sau lưng khẩn trương đến mức gần như áp sát vào người hắn, lo sợ khi bị người khác nhìn chằm chằm, lo sợ khi đi đi lại lại trên đường, Triệu Yến Bình lập tức cảm thấy thương tiếc. Cô chưa từng làm sai cái gì nhưng bị mợ bán vào trong kỹ viện nhiều năm như vậy, sau khi khôi phục thành dân thường vẫn sợ lời đồn đại nên không dám ra ngoài.

“Đây là thiếp của tôi, tôi đến phủ thành làm việc nên cô ấy đi theo chăm sóc.” Triệu Yến Bình nhìn thẳng đối phương trả lời.

Người hỏi ngẩn người tại chỗ, họ nghe nói quan gia Triệu nạp một người thiếp xinh đẹp, hóa ra là người trước mắt này sao?

Nhưng người thiếp này thực sự đẹp nha, cả người mặc váy vải cũng không che hết được dáng người yểu điệu thướt tha kia. Gương mặt vừa trắng vừa mềm phát sáng dưới ánh nắng sớm giống như có thể bóp ra nước. Thể nào người không gần nữ sắc như quan gia Triệu cũng bị cô ấy mê hoặc, đến nỗi đi phủ thành cũng muốn dẫn theo.

Phụ nữ ở trong cuộc đời này là vậy, gả cho đàn ông hèn nhát thì đi đâu cũng không được người khác kính trọng, gả cho đàn ông là anh hùng thì người phụ nữ cũng được nhờ.

Nếu như nói mấy năm sống trong lầu Hoa Nguyệt đã phủ một tầng bụi bẩn cho A Kiều thì bây giờ tầng bụi bẩn đó cũng bị sự chính trực trên người Triệu Yến Bình xua tan hết.

Phần lớn dân chúng đều kính trọng quan gia Triệu Yến Bình, A Kiều là người thiếp được quan gia cưng chiều thì những ánh mắt của nhóm người này cũng biến đổi, bớt đi sự khinh thường, thêm một phần cảm khái. Họ cảm khái vì cô tốt số, được quan gia bảo vệ.

Đến đoạn đường không có ai, đột nhiên Triệu Yến Bình quay người lại.

A Kiều không kịp thu chân nên đầu đụng thẳng vào người hắn.

Cái mũi vừa xót vừa đau, A Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh long lanh nước cực kỳ tủi thân nhìn quan gia không nói gì liền dừng lại đột ngột.

Triệu Yến Bình không hề bị lay động, hắn hỏi cô: “Vì sao cứ trốn ở sau lưng tôi? Có phải làm thiếp cho tôi nên em cảm thấy nhục nhã, không có mặt mũi gặp người không?”

A Kiều vội vàng lau sạch nước mắt, cô lắc đầu nói: “Làm sao thế được, em… em sợ mọi người nghị luận, liên lụy quan gia.”

Mặt Triệu Yến Bình càng lạnh hơn: “Em sợ họ nghị luận cái gì? Năm đó em tự nguyện vào kỹ viện sao? Người bán em vào vẫn dám đi nghênh ngang ra ngoài làm khách, em là người bị hại, vì sao không dám đi ra ngoài? Nếu ngay cả em cũng xem thường chính mình, người bên ngoài vừa nhìn một chút em liền muốn chui vào vỏ bọc trốn đi thì không có ai giúp được được em cả.”

A Kiều bị hắn nói đến mức đôi mắt mơ hồ, nước mắt lăn dài trên má, trong lòng ê ẩm đắng chát. Cô không muốn co đầu rụt cổ lại, cũng không muốn bản thân không có dũng khí, cả đời làm con rùa đen rụt đầu, cô không cam tâm.

A Kiều đứng trước mặt hắn dần dần khóc không thành tiếng.

Đột nhiên Triệu Yến Bình nắm cổ tay cô rồi kéo cô vào một cái ngõ nhỏ.

Thân hình nấp sau một cái cây mọc rậm rạp sát tường, Triệu Yến Bình thả cô ra để cô khóc.

A Kiều không có nhiều nước mắt như vậy, vì mệnh của mình mà cô khóc không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng hôm nay bị ép phải đối mặt với thực tế, cô mới không nhịn được.

Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, cố gắng kìm nén không khóc nữa.

“Này.”

Trước mắt đột nhiên có một cái khăn vuông màu xám, A Kiều lén nhìn chủ nhân của cái khăn rồi xoay qua chỗ khác lau mặt.

Bả vai cô gầy yếu, ngay cả cái cây non mọc bên cạnh cũng cao hơn cô. Đúng vào lúc này, nắng sớm cũng lan đến bên này, nó chiếu sáng ngọn cây non.

Triệu Yến Bình vỗ vai A Kiều.

A Kiều đỏ mắt quay ra nhìn.

Triệu Yến Bình chỉ vào cái cây kia rồi nhìn bầu trời trong xanh ở phía xa: “Sinh ra ở trong bùn mà em không muốn trèo lên thì cả đời này cũng chỉ có thể thối rữa ở trong bùn. Nếu em muốn trèo lên thì phải kiên trì, sớm muộn gì em cũng trở nên nổi bật.”

A Kiều ngẩng đầu lên thấy đỉnh cây non xanh mơn mởn tỏa sáng dưới ánh mắt trời.