Chúc Từ: “Anh chỉ ngửi thấy một mùi hương chua xót của tình yêu!”
Những ngày sau kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh, nhiệt độ cũng theo đó mà thay đổi, mùa thu lướt qua rồi tiến vào mùa đông, nước có ga và kem dường như mới ở ngày hôm qua.
Dư Dữ phải tham gia huấn luyện chuyên nghiệp, buổi tự học tối sau đó đều xin nghỉ, nhưng cậu vẫn sẽ đợi Chúc Tâm Khê tan học sau khi huấn luyện xong. Nam Thành năm nay cực kỳ lạnh, Chúc Tâm Khê đoán có khả năng sẽ có tuyết rơi.
Trời lạnh thích hợp nhất là ăn khoai nướng. Chúc Tâm Khê chạy qua bên đường mua một củ, khoai lang mới ra lò vẫn còn nóng bỏng tay, cô đổi tay nọ sang tay kia, bẻ khoai thành hai phần, hai người mỗi người ăn một nửa, chậm rãi đi trên con đường về nhà.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, Dư Dữ càng ngày càng bận, có lúc cả ngày đều không tới trường, Chúc Tâm Khê vẫn trong đêm Giáng Sinh nhận được một quả táo do cậu bảo Lâm Dịch mang tới cho cô.
Không biết từ bao giờ rộ lên phong trào đêm Giáng Sinh tặng táo, năm nay Chúc Tâm Khê sớm đã có dự phòng, mua trước rất nhiều táo ở tiệm hoa quả, vào đêm Giáng Sinh hôm đó xách túi đi phát lần lượt, cuối cùng còn dư mấy quả, lại tới văn phòng dạo một lượt, mang theo túi bóng không về lớp học.
Trên bàn cô bày rất nhiều quả táo được gói xanh xanh đỏ đỏ, túi bóng không lại được lấp đầy.
Nhạc Trác Vân gặm táo nói: “Các cậu biết không?”
Vương Lê tiếp lời: “Không biết.”
Nhạc Trác Vân: “… Năm ngoái tớ nhận được táo từ chỗ lớp trưởng, mang về quên không bỏ ra, mấy ngày sau mới mở ra, các cậu đoán coi sẽ ra sao?”
Mọi người vẻ mặt ghét bỏ.
“Không phải hỏng rồi chứ?”
Nhạc Trác Vân nói: “Không, quả táo kia thế mà không hề bị hư hỏng! Đây mới là khủng khíp nhất!”
Người đang gặm táo đều dừng lại, dọ dự có nên tiếp tục gặm không, chỉ có Nhạc Trác Vân vẫn tích cực gặm.
Buổi tối.
Dư Dữ đứng ở cái cây đầu tiên ở cổng trường đợi cô, lưng đeo vợt, tay xách túi giấy.
Chúc Tâm Khê vừa gặp là nhét cho cậu một quả táo, vừa nhét vừa nói cậu rơi vào cạm bẫy của chủ nghĩa hoang phí.
Dư Dữ nói: “Chỉ là muốn tặng quà cho cậu mà thôi.”
Cậu đưa túi giấy cho Chúc Tâm Khê: “Hôm qua đi đường nhìn thấy, cảm thấy rất hợp với cậu.”
Chúc Tâm Khê đón lấy nhìn nhìn, nhướn mày, lộ ra biểu cảm bất ngờ, Dư Dữ vẫn tưởng là cô không thích. Trong túi đựng một cái khăn quàng màu đỏ, khăn quàng vừa to vừa ấm, Chúc Tâm Khê quàng lên, chỉ lộ ra khuôn mặt. Da cô rất trắng, khăn quàng màu đỏ quàng lên cực kỳ giống người tuyết trong cửa hàng.
Chúc Tâm Khê chỉ chỉ cặp sách mình đang đeo sau lưng, Dư Dữ hiểu ý tháo ra, lấy ra một cái khăn màu đỏ giống vậy.
Chúc Tâm Khê nhìn cậu sửng sốt, cười nói: “Khéo thật, tớ cũng cảm thấy rất hợp với cậu.”
Xem ra bọn họ đều muốn đối phương ăn mặc thành người tuyết.
Dư Dữ mới tặng đi một cái, lập tức nhận lại được một cái: “Lúc nào thì tớ quàng khăn chứ?”
Chúc Tâm Khê nói: “Vậy giờ cậu có thể quàng rồi.”
***
Lịch yên lặng thay đổi, Dư Dữ đi thành phố F thi môn năng khiếu.
Chúc Tâm Khê vẫn lo tên nhóc này thi thố căng thẳng, trước khi đi còn nâng cao dũng khí cho cậu, kết quả Dư Dữ đến thành phố F hận không thể 24h phát trực tiếp cho cô, một tí không thấy điện thoại ý ới gì, lại gửi mười mấy cái tin nhắn, việc to việc nhỏ phải kể hết cùng cô, chẳng thấy căng thẳng chút nào.
Dư Dữ: Dậy chưa vậy? Tớ đã vào trường rồi.
Hình ảnh: Cổng trường đại học F.
Dư Dữ: Trường có 5 cái nhà ăn, cái này đồ ăn vặt nhiều nhất.
Hình ảnh: Cửa nhà ăn số ba đại học F.
Dư Dữ: Còn có cả cửa hàng hoa.
Hình ảnh: Cửa hàng hoa trong siêu thị dưới tầng hầm.
…
Dư Dữ: Điện thoại bị bắt rồi à?
Chúc Tâm Khê: Không có. Thi cử thế nào?
Dư Dữ: Cảm thấy vẫn được.
Chúc Tâm Khê: Ừm, không qua cũng không sao, dựa vào thành tích môn văn hoá của cậu thi đỗ cũng không phải vấn đề gì to tát.
Dư Dữ: Ừm.
Qua một lúc lại gửi một bức ảnh.
Ánh chiều tà rực rỡ dùng hết sức mạnh đốt cháy bầu trời phía xa thành ráng mây màu đỏ, gợn sóng lăn tăn trên mặt biển lấp lánh ánh sáng đẹp lạ thường, màu sắc rực rỡ ban sơ trong bức tranh sơn dầu mới có cũng tồi tại ở trong hiện thực.
Dư Dữ: Lạnh quá.
Chúc Tâm Khê lưu lại bức ảnh này, gửi tin nhắn: Mau về khách sạn!
***
Sáng sớm hôm giao thừa đã có tuyết rơi lất phất, Chúc Tâm Khê bị mẹ ruột gọi dậy, dụi dụi mắt, mới nhìn rõ tuyết trắng như bông liễu ngoài cửa sổ.
“Tuyết rơi rồi!”
Niềm vui của người phương Nam chỉ đơn giản thế này.
Chúc Tâm Khê phấn khởi từ trong ổ chăn chui ra, nhanh chóng rửa mặt đánh răng, mặc một bộ quần áo ở nhà màu hồng rồi chạy xuống lầu.
Bên ngoài lại vang lên âm thanh báo động của xe ô tô, có chủ xe từ cửa sổ nhìn xuống, thấy một người nhỏ nhỏ màu hồng đang vơ vét tuyết trên xe nhà họ.
Chúc Tâm Khê nặn xong đầu và thân người tuyết, vội vàng về nhà vẽ nốt mắt và miệng cho nó, lại bưng người tuyết vội vàng lên lầu.
“Đing đong —”
Dư Dữ đeo tạp dề ra mở cửa, mới sáng sớm cậu đã bị mẹ gọi dậy tới phòng bếp giúp đỡ.
Chúc Tâm Khê bưng người tuyết vừa mới ra lò tới trước mặt cậu, nét mặt hưng phấn nói: “Xem này xem này, làm người tuyết cho cậu!”
Mũi và tay cô đều bị lạnh đến đỏ bừng, nhưng dường như cô không hề có cảm giác, chỉ hưng phấn mở người tuyết trong tay ra cho cậu.
Làm sao đây?
Cô ấy đáng yêu quá.
Chúc Tâm Khê: “Cho chút phản ứng đi nào anh Cá.”
Dư Dữ cho cô phản ứng: “Đừng cử động.”
Chúc Tâm Khê:?
Dư Dữ cúi thấp đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái.
“Ai vậy?” Đỗ nữ sĩ trong bếp cất giọng hỏi.
Chúc Tâm Khê: “…”
Cũng đồng thời đáp lại như vậy, thua người không thua trận: “Dì à, là con!”
“Tiểu Khê hả, vào đây chơi!”
Chúc Tâm Khê đang định từ chối: “Không đâu…”
Dư Dữ kéo cô đi vào.
Dư Dữ: “Đi mở nước ấm ngâm tay đi.”
Chúc Tâm Khê lúc này mới có cảm giác hai tay bị đông cứng: “Ờ.”
Dư Dữ nhận người tuyết trong tay cô, định bỏ vào hộp giữ tươi rồi đặt trong ngăn đông.
Chúc Tâm Khê giơ giơ móng vuốt đỏ bừng chặn lại, nói: “Không được để trong tủ lạnh!”
Dư Dữ tiếc nuối dừng tay, mong chờ nhìn cô.
Chúc Tâm Khê hứa hẹn: “Sau này chỉ cần tuyết rơi, cậu đều sẽ có người tuyết!”
“Được rồi! Đừng tỏ ra như vậy nữa đi!”
Dư Dữ khôi phục bình thường, vẫn tìm một chỗ tương đối mát mẻ (ban công) đặt người tuyết.
Ba mẹ Dư Dữ nghe thấy đoạn đối thoại của hai người họ không nhịn được cười thành tiếng.
Chúc Tâm Khê ngâm xong tay tỏ vẻ mình phải đi về rồi, cô cũng phải giúp mẹ một tay.
Đỗ nữ sĩ lau lau nước trên tay, chỉ huy con trai: “Cá! Gói ít đồ ăn cho Tiểu Khê mang về!”
Chúc Tâm Khê theo thói quen từ chối hai câu: “Không được đâu dì, sao thế được… con chỉ đến chơi thôi.”
Đỗ nữ sĩ sớm đã nhìn thấu trò xiếc nhỏ của mấy đứa trẻ: “Đừng nhiều lời, sườn chiên và thịt bọc bột chiên gói nhiều cho con bé một chút.”
Hai món này Chúc Tâm Khê cực kỳ thích ăn.
Dư Dữ: “Con biết rồi.”
Thế là Chúc Tâm Khê cầm một người tuyết xiêu vẹo tới, xách được một đống đồ ăn ngon về.
Sinh viên đại học Chúc Từ vừa mới dậy đã nhìn thấy em gái xách một túi đồ ăn ngon trở về.
Chúc Từ: “Yo, đi đâu nhặt được cái túi lớn này vậy.”
Chúc Tâm Khê: “Nhà Dư Dữ.”
Chúc Từ: “Chậc.”
Chúc Tâm Khê: “Vậy anh đừng ăn.”
Chúc Từ: “Anh chỉ ngửi thấy một mùi hương chua xót của tình yêu!”
“Tên nhóc kia quả nhiên tâm địa bất lương.”
“Hừ!” Chúc Tâm Khê ôm đồ ăn vào trong ngực không cho anh, ánh mắt chột dạ lướt qua chỗ cửa sổ nơi bố mẹ đang ngắm tuyết.
Lý nữ sĩ và Lão Chúc vẫn dáng vẻ không nghe thấy.
Lão Chúc bùi ngùi: “Tuyết rơi đúng lúc một năm bội thu.”
Lý nữ sĩ: “Là điềm tốt.”
Vừa qua giao thừa tuyết đã ngừng rơi, băng tuyết lưu lại năm cũ, mang đến hi vọng về một mùa bội thu cho năm mới.