Thiếu Nữ Toàn Phong 4: Tình Yêu Đích Thực

Chương 19




"...Bách Thảo sao thế?"

Gần như không dám nhìn, Mai Linh buồn bã lẩm bẩm.

Diệc Phong cũng cau mày.

Một Bách Thảo khác thường như thế, anh cũng chưa từng nhìn thấy. Nhưng Nhược Bạch đâu, tại sao Nhược Bạch không có bất cứ chỉ dẫn nào cho Bách Thảo, tại sao ống kính máy quay khi hướng vào khu vực của huấn luyện viên lại không hề thấy bóng dáng Nhược Bạch? Bên cạnh im như tờ, không nghe thấy tiếng ồn ào của Hiểu Huỳnh như trước.

Diệc Phong bất giác ngoái đầu.

Ngẩn người...

Hiểu Huỳnh đang lặng lẽ khóc, mặt đầy nước mắt, mặt mũi đỏ ửng, nhưng cố nén không bật ra thành tiếng.

"Khóc cái gì?"

Diệc Phong thở dài, gõ vào trán cô.

"Nếu sớm biết... nếu sớm biết thế này", Hiểu Huỳnh sụt sùi, nước mắt lại trào ra, "... thì không để Bách Thảo ra nước ngoài thi đấu...Bách Thảo không tự tin, trận đấu này sẽ hủy hoại Bách Thảo...''

Trong nhà thi đấu.

"Tuýt...!"

Hiệp một kết thúc.

4:0

Trong tiêng hoan hô rầm rập của khán giả, G.Katou trở về chỗ nghỉ bên cạnh sàn đấu như một nữ anh hùng. Huấn luyện viên và trợ lý vây quanh, thảo luận chiến thuật tác chiến hiệp sau, đưa nước, khăn mặt rồi xoa bóp cho cô.

Ở một góc khác.

Bách Thảo ngồi lặng lẽ một mình.

Mồ hôi ướt đẫm võ phục, ngực hổn hển, cô nhắm mắt, cố bình tĩnh lại. Cô không biết vừa rồi mình bị làm sao, trong hiệp vừa rồi, dù tấn công hay phản kích cơ hồ đều không được, không những không được điểm lại khiến Katou thuận tay hơn, thể lực dường như tiêu hao mấy phần, nếu hiệp một còn tiếp diễn, có lẽ cô còn bị mất điểm nữa.

Hơn nữa...

Đáng sợ là cô khôngthể tập trung tinh thần.

Một sân đấu rộng như vậy, không khí tưng bừng, khán giả hò reo huyên náo, cô đã chuẩn bị tâm lý rất tốt. Dẫu bao nhiêu người cổ vũ cho đối thủ, chỉ cần có Nhược Bạch bên cạnh cô sẽ chẳng sợ gì!

Nhưng, không thấy anh đâu.

Trong nhà thi đấu thênh thang chỉ có một mình cô. Khi đứng trên sàn đấu, bên ngoài không có ai quan sát cô, không có ai bình tĩnh nói cho cô biết, cô sai ở đấu, phải sửa thế nào. Đột nhiên như bị mất mục tiêu, không biết nhìn đi đâu, không biết nên nghe cái gì. Lúc này cô mới hiểu, thì ra bấy lâu nay cô đều dựa vào bóng người lạnh lùng đó, dẫu anh yên lặng không nói.

"Này...!'

Một giọng bực tức từ mé sàn đấu vang lên, một mình nhắm mắt ngồi im, Bách Thảo không ngoái đầu, mãi đến khi gọng đó lại tức giận nói to hơn:

"Này, Thích, Bách, Thảo! Tôi ra lệnh cho cô, cô không được thua!'

Từ từ mở mắt, mới dần nhìn rõ Kim Mẫn Châu như con báo gấm nhảy chồm chồm cách đó hai mét.

"Cô! Định hạ nhục tôi, phải không?"

Mặc Mân Thắng Hạo phía sau gõ thước vào đầu, Kim vẫn nói to:

"Cô, có thể, đánh bại tôi! Là có thể đánh bịa Katou! Cô là người duy nhất, ngoài Lý Ân Tú, có thể đánh bại tôi! Không cho phép sợ! Không cho phép làm mất mặt tôi! Cô nhát gan, làm sư huynh tức giận bỏ đi! Còn nhát gan nữa tôi sẽ, coi thường cô!'

Làm sư huynh tức giận bỏ đi...

Giống như đột nhiên bị kim chích vào người, Bách Thảo giật mình, lòng thắt lại. Ngây người nhìn Katou được huấn luyện viên và trợ lý chăm sóc. Đúng, cô đã khiến Nhược Bạch sư huynh tức giận bỏ đi. Bởi vì chiếc kẹp tóc đó, Nhược Bạch sư huynh trong lúc tức giận đã bỏ cô một mình trên sàn đấu...

"Nếu, cô thua! Sư huynh cô, không bao giờ thèm nhìn mặt cô nữa! Tôi cũng mãi coi thường cô!", dẩu môi, kim Mẫn Châu bất bình nói to.

Mím môi.

Bách Thảo lặng lẽ cúi nhìn ngón chân mình.

"Nước! Cho chai nước!"

Cùng với tiếng gọi của Kim Mẫn châu, một chai nước tung vè phía cô, những người xung quanh nhìn thấy giật mình, lúc chai nước sắp rơi xuống, Bách Thảo nghiêng đầu, giơ tay đón được, nắm chặt lấy.Đứng ở mé sàn, nhìn Bách Thảolặng lẽ mở nắp chai nước, uống mấy ngụm, bỗng Kim Mẫn Châu cảm thấy Thích Bách Thảo thậtđáng thương, bất bình nói với Mân Thắng Họa.

"Sư huynh cô ta cũng ác thật, dù bỏ đi, ít nhất cũng để lại cho cô ta chai nướcvà khăn mặt! Dù cô ta vôdụng đến mấy, sư huynh cũng không nên bỏ mặc cô ta lúc lâm trận! Mân Thắng Hạo sư huynh, nếu huynh cũng đối xử với tôi như thế, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho huynh!"

"Cộc!!"

Mân Thắng Hạo gõ vào đầu cô, nghiêm mặt nói:

"Đừng bàn chuyện người ta, sắp đến lượtcô ra sàn rồi đấy!"

Nếu cô thua.

Sư huynh sẽ không thèm nhìn mặt cô...

Trong nhà thi đấu sáng như ban ngày, trọng tài ra hiệu hiệp haibắt đầu. Không gian như tĩnh lặng, không nghe thấy tiếng khán giả cổ vũ từ tứ phía, Bách Thảo đi ra giữa sàn đấu, đầu quay cuồng chỉ suy nghĩ câu nói đó của Kim Mẫn Châu.

Trên bảng điểm.

4:0

Trên sàn đấu sáng chói ánh đèn, Bách Thảo nhìn Katou.

G.Katou rời khỏi huấn luyện viên và trợ lí, đi về phía sàn đấu.

Từ sau khi Nhược Bạch bỏ đi, đám sương mù rối ren bám riết đầu cô bắt đầu tan đi, tầm nhìn mỗi lúc một rõ, Bách Thảo nhìn Kaotu đang đi đến.

Ngây người.

Trong ánh đèn sáng choang, Bách Thảo đột nhiên phát hiện Katou trước mặt không phải là Katou mình đã gặp trong trận đấu Hoa hậu Taekwondo thế giới: Mặt trang điểm rất kĩ, mắt đeo đôi kính ''làm duyên" như Hiểu Huỳnh nói, mi giả vừa đen vừa dày, môi tô rất đậm, móng tay cũng sơn bóng và gắn đá lóng lánh.

Còn G.Katou lúc này.

Mặt sạch sẽ, không hề trang điểm, khi cô nhìn Katou, cô ta cũng đang nhìn cô, mặc cho khán giả hò reo, hai mắt Katou vẫn trầm tĩnh chăm chú, không một dấu hiệu buông lỏng do thành tích dẫn trước bốn điểm ở hiệp một.

Lòng Bách Thảo chìm xuống.

Dường như cô chợt hiểu, tại sao hiệp đầu mình thua. Katou đã dốc mười hai phần lực vào trận đấu, tập trung tinh thần, nghiêm túc và chăm chú.

Còn cô...

Trọng tài tuyên bố hiệp hai bắt đầu!

"Hây...!'

Trong nhà thi đấu, khán giả ngồi chật ních khán đài. Trên nệm đấu màu xanh thẫm, Bách Thảo mang áo bảo vệ màu đỏ, nắm chặt hai tay, hét to! Đúng, Kim Mẫn Châu nói đúng, nếu cô thua trận này, Nhược Bạch sư huynh sẽ không thèm nhìn mặt cô!

Cô đã thua bốn điểm!

Không thể nghĩ đến chiếc cặp tóc dâu tây đó nữa!

Không thể nghĩ vẩn vơ, tại sao mình nhầm tưởng là của Sơ Nguyên sư huynh tặng, lại còn nói những lời làm tổn thương Nhược Bạch sư huynh, cho dù sự cảm kích bấy lâu vì chiếc kẹp đó, bỗng nhiên phát hiện là cảm kích nhầm người. Cho dù trong cô, có một cảm xúc lạ lẫm không thể khống chế đang sụp đổ, đang tái tạo...

Nhưng bây giờ..

Là lúc thi đấu!

Cô đã bị thua bốn điểm, không thể suy nghĩ vẩn vơ được nữa, cô nhất định đánh thắng trận này! Nếu không Nhược Bạch sư huynh sẽ không thèm nhìn cô nữa...

Trong nước.

Tại quán internet.

"Mau nhìn xem!"

Mắt mở to, Mai Linh khấp khởi nhìn màn hình nói:

"Bách Thảo hình như và sống lại!"

Hít mũi, Hiểu Huỳnh rút khăn giấy lau nước mắt, thấy Bách Thảo bắt đầu chủ động tấn công, nói trong tiếng nấc: "Phải thế chứ, đó mới là Bách Thảo của chúng ta, hiệp vừa rồi Bách Thảo bị trúng tà. Nhưng đã bị dẫn đến bốn điểm, không biết có gỡ lại được không".

"Ừ!", Mai Linh băn khoăn, "cũng không dễ. Nếu Katou phòng thủ chặt, chỉ còn hai hiệp nữa, ngộ nhỡ Bách Thảo nôn nóng muốn gỡ điểm..."

"Đúng!"

Hiểu Huỳnh cuống lên:

"Nhược Bạch sư huynh rốt cuộc đi đâu? Lúc nghỉ giải lao hiệp một cũng không thấy! Tại sao đúng lúc quan trọng thế này, Nhược Bạch sư huynh lại chạy đi? Tại sao không ở bên Bách Thảo?! Bình thường như hình với bóng, sao lúc quan trọng như thế, lại không thấy đâu, Nhược Bạch sư huynh thật là..."

"Im đi!"

Diệc Phong lườm Hiểu Huỳnh

Nhưng cảm giác bất an trong lòng anh mỗi lúc một tăng.

Đêm trước hôm đi Nhật, Nhược Bạch đột nhiên sốt cao.

Để không ảnh hưởng đến hành trình hôm sau, Nhược Bạch bất chấp phản đối của anh, uống rất nhiều thuốc hạ sốt. Nằm trên giường, người đẫm mồ hôi như vừa từ dưới nước lên, khi trời sáng, mặc dù đã hạ sốt nhưng người rất mệt.

Một trận đấu quan trọng như vậy Nhược Bạch lại không có mặt.

Lẽ nào...

Không dám nghĩ tiếp, lòng nảy sinh một dự cảm không lành.

"Hây...!"

Trong nhà thi đấu, sau mấy giây thăm dò, Bách Thảo sốc lại tinh thần, hơi lùi lại hét to, xoáy người vọt lên không!

Bóng thân như lốc xoáy!

Sàn đấu như biển ánh sáng, bóng người mang sức mạnh như cơn lốc hung hãn vọt lên cao, hình ảnh như ngưng lại thành bức họa! Đã bị dẫn bốn điểm, tích tụ sức mạnh toàn thân, từ trên không xoay người rơi xuống, chân trái Bách Thảo nhằm vào Katou đá mạnh...

"Toàn phong tam liên đả...!"

Ở khu vực dành cho giới truyền thông, phóng viên Lưu xúc động reo lên!

Cuối cùng đã được chứng kiến! Trong khoảnh khắc Bách Thảo hét lùi vè sau, trực giác mách bảo, cuối cùng anh đã có thể nhìn thấy cú xoáy gió vọt lên, xoay người trên không thực hiện ba cú đá liên hoàn lừng danh của Bách Thảo...

Trên nệm đấu màu xanh.

Trong nháy mắt Bách Thảo vọt người lên không, Katou hơi ngẩn mặt, thần sắc thoáng sững sờ. Trên không trung, bóng chân mang sức mạnh ngàn cân xoáy gió lao đến, hướng thẳng đến ngực của Katou.

"Ôi...!'

Trước màn hình, Hiểu Huỳnh hét lên, tiếc là không thể truyền tất cả sức mạnh của mình cho Bách Thảo! Toàn phong đả! Toàn phong đả vô địch! Bách Thảo cuối cùng đã lấy lại tinh thần, cuối cùng đã vận dụng toàn phong đả trứ danh của mình.

Trong tích tắc...

Katou né ra ngoài!

"Bịch!"

Chân trái đá vào không khí, trên không trung, Bách Thảo đang chờ đá cú song phi phản kích thứ hai, chợt ngây người.

"Ôi...!"

Trước màn hình, Diệc Phong trố mắt.

Anh đã nhiều lần chứng kiến Bách Thảo sử dụng toàn phong tam liên đả. Khi Nhược Bạch giúp Bách Thảo tập luyện, anh cũng thường đứng xem. Toàn phong tam liên đả không đơn giản như bề ngoài, không chỉ là đá liền ba cú.

Khi chân trái Bách Thảo đá ra cú thứ nhất, do góc độ và lực quán tính buộc dối phương giơ chân phải về phía cô, vậy là lọt đúng vào phạm vi để chân phải Bách Thảo đá cú thứ hai!

Còn Katou...