Thiếu Nữ Toàn Phong 1: Ánh Sáng Ban Mai

Chương 7




Ánh hoàng hôn bao phủ khiến cảnh sắc trở nín êm, Khúc Hướng Namđẩy cửa bước ra, thấy Bách Thảo đang đứng bên ngoài, hình như đã đứng rất lâu.

"Thua cũng chẳng sao."

Mấy hôm trước ông đã nghe các đệ tử bàn tán, võ quan Tùng Báchđang tổ chức thi đấu chon đại diện tham gia cuộc thi giữa các võ quán toànthành phố, trong lòng cứ suy nghĩ vẫn vơ liệu con bé có thể làm nên điều gìchăng. Giờ nhìn vẻ buồn bả của nó, ông có thể đoán biết kết quả.

Ngồi trên ghế đá trong sân, ông nhẹ nhàng vỗ vai, an ủi cô, tronglòng cũng thấy buồn giọng nói có phần cao hơn bình thường: "Với một tuyểnthủ Teakwondo, nếu mọi việc quá thuận buồm xuôi gió cũng không phải là một điềutốt, vì như vậy dễ khiến người ta trở nênkiêu căng tự phụ, chỉ có thất bại mớikhiến người ra biết mình cần cố gắng hơn ở điểm nào"

Cô lặng lẽ ngồi nghe.

Rất muốn nói với sư phụ rằng cô không thua! Cô đã thắng, vốn dĩngười tham gia cuộc giữa các võ quán toàn thành phố phải là cô, nhưng người tađã trắng trợn cướp đi tư cách ấy! Nhưng nói ra những đều đó có ích gì, cuốicùng vẫn là không được tham gia thi đấu, nói ra chỉ khiến sư phu tiếc nuối, buồnphiền.

Nghỉ cả một buổi chiều.

Cuối cùng cùng cũng đã nghĩ thông.

Nhược Bạch đã chọn Tú Cầm cũng bởi thực lực của cô chưa đủ.

Trận chung kết hôm ấy, có thật là cô đã thắng? Nếu không phải domay mắn, nếu phút cuối Tú Cầm không bị phân tâm thì người thua phải là cô mớiđúng. Dù cô có thể tranh cãi với những đệ tử không công nhận chiến thắng củamình, nhưng rõ ràng thực lực giữa cô và Tú Cầm có khoảng cách, đó là điều hiểnnhiên. Nếu cô đại diện võ quán Tùng Bách tham gia thi đấu, chẳng qua cũng chỉlà ăn may. Nếu trong cuộc thi đó, gặp phải đối thủ như Đình Nghi…

Cô nói, giọng khàn khàn:

Sư phụ, con đã làm cho sư phụ thất vọng rồi."

"Ngốc ạ, đừng mất tự tin chỉvì thất bại đó. Con phải tin lờisư phụ, con có năng khiếu, có tư chất luyện Teakwondo, rồi sẽ có ngày con nổitiếng khiến mọi người ngưỡng mộ."

Có năng khiếu, có tư chất...

Lòng chua chát:

"Con sẽ tiếp tục cố gắng rèn luyện, để năm sau có thể thamgia thi đấu. Nhưng sư phụ ... con cảm thấy, có lẽ con không có năng khiếu haytư chất gì đâu."

"Sao?"

"Con chỉ có một chút sức mạnh thô lỗ." Cô cắn chặt môi,tiếp tục: " Nhưng trong thi đấu, chỉ có sức mạnh thì mãi mãi không đủ. Đốiphương có thể nhìn ra ý đồ trong mỗi lần tấn công của con, nhưng con lại hoàntoàn không nhìn ra ý đồ của họ! Giống như con mèo vờn chuột, con là con chuộtđang bị vờn giỡn...".

Nước mắt đọng lại giữa hai bờ mi Bách Thảo.

Cô cúi đầu, không dám để sư phụ nhìn thấy mình buồn. Đúng vậy, côchỉ là một đứa bé ngốc nghếch, hữu dũng vô mưu, chỉ biết những cách tấn côngngờ nghệch và ấu trĩ nhất, bị người ta cười nhạo, gặp người giỏi hơn một chútlà thua thê thảm.

Khúc Hướng Nam chau mày: "Con gọi sức mạnh của mình là thô lỗư?"

Không phải là thô lỗ thì là gì?

Cô im lặng không nói. Tất cả mọi người đều cười nhạo cô, cú đá củaĐình Nghi nhẹ nhàng như vậy lại khiến cô bất lực, không thể chống đỡ.

"Đối với một võ sĩ Teakwondo thì sức mạnh cơ thể là tố chấtcơ bản." Khúc Hướng Nam ngừng một lát:" Bách Thảo, trả lời ta, thắngK.O là gì?"

"Thắng K.O là một bên đánh ngã khiến đối phương không thể tiếptục thi đấu trong vòng mười giây, như vậy, dù trước đó tỷ số giữa hai bên thếnào thì người ngã sẽ bị xử thua." Chẳng cần suy nghĩ, cô cũng có thể trảlời.

Đây là kiến thức nhập môn của Teakwondo. Hầu như mọi võ sĩTeakwondo đều mong muốn chiến thắng đối phương bằng phương pháp này. Nói nhưvậy, hôm qua cô cũng thắng K.O với Tú Cầm.

"Vậy con có bao giờ nghĩ rằng tại sao người ta lại dùng luậtthắng K.O trong thi đấu chính thức không?", Khúc Hướng Nam nhìn cô chămchú rồi hỏi.

Người run lên.

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.

"Teakwondo vốn là một hình thức vận động rèn luyện thân thể,rất có uy lực trong chiến tranh và đấu tay không. Nhưng khi Teakwondo dần trởthành môn thi đấu chính thức, chỉ cần đánh trúng một bộ phận nào đó trên cơ thểđối phương là được tính điểm, điểm số quyết định kết quả thắng thua thì ngàycàng có nhiều võ sĩ Teakwondo quên mất tầm quan trọng của sức mạnh, chỉ chútrọng kỹ thuật", Khúc Hướng Nam chậm rãi nói, " Nếu chỉ cần đánhtrúng những bộ phận cơ thể có hiệu quả, mà không quan tâm thực ra sức mạnh củamình không hề có khả năng uy hiếp. Cứ như vậy Teakwondo sẽ trở thành màn biểudiễn khoa chân múa tay, đánh mất ý nghĩa vốn có của nó. Vì vậy mới xuất hiệnluật thắng K.O. Mục đích là muốn nhắn nhủ các võ sĩ: chỉ khi có đủ sức mạnh đánhngã đối phương mới có thể trở thành người chiến thắng thực sự".

"Các nữ tuyển thủ càng có nhiều người ngay từ đầu chỉ tậptrung rèn luyện kỹ thuật, rất thiếu rèn luyện sức mạnh, làm mất cái gốc củaluyện tập Teakwondo." vẻ mặt nghiêm túc, Khúc Hướng Nam hạ giọng nói:"Ngay từ lúc bắt đầu tập Teakwondo, con đã được rèn luyện theo hướng pháttriển thể lực và kỹ thuật cơ bản. Những năm gần đây, thể lực của con hơn ngườikhác rất nhiều. Bách Thảo, đây là điểm mạnh nhất lớn nhất của con, con nên tự hàovề điều này mới phải!"

Cô lắng nghe sư phụ nói.

Tâm trạng u uất nặng nề bỗng vơi đi.

"Có được thể lực mạnh mẽ và tri thức cơ bản vững vàng, conphải tiếp tục hoàn thiện kỹ thuật và tích lũy kinh nghiệm." Nói rồi, KhúcHướng Nam hạ giọng: "Khi con đã đến lúc nâng cao kỹ thuật và kinh nghiệmthi đấu thì sư phụ lại giúp con có cơ hội tham gia thi đấu, cũng không thể giữcon lại võ quán Toàn Thắng để hướng dẫn thêm kỹ thuật, để con lỡ mất cơhội..."

"Sư phụ!", cô thảng thốt gọi kêu lên.

"... Không sao, ở võ quán Tùng Bách, con cũng thích ứng khánhanh... Bên đó... người bên đó đều là rất tốt với con, lần này còn cho contham gia thi tuyển trong võ quán... chỉ có điều, thực lực của con chưađủ..." cố nén nỗi chua xót trong lòng, cô ngước nhìn sư phụ, mỉm cười:"Sư phụ không chê con ngốc nghếch, không trách con không được tham gia thiđấu lần này là con vui lắm rồi..."

"Con ngốc quá!" nhìn Bách Thảo đang cố mỉm cười, nhữngvẫn giấu được nỗi buồn, thất vọng nơi đáy mắt, Khúc Hướng Nam thở dài:"Thắng thua là lẽ thường tình, đừng để tâm chuyện đó. Sư phụ tin, năm saunhất định con sẽ được tham gia cuộc thi đó, con sẽ đứng trên võ đài thi đấuchính thức và sẽ giành chiến thắng".

"... Vâng, thưa sư phụ!" Thấy trên khuôn mặt già trướctuổi của sư phụ, hy vọng vẫn ngời trong ánh mắt, cô nói dõng dạc: "Con sẽđể sư phụ nhìn thấy ngày ấy".

Rời võ quán Toàn Thắng qua của ngách.

Hoàng Hôn đã hoàn toàn bị bóng tối đẩy lùi.

Cô bước chầm chậm, từng bước, từng bước một. Chiếc bóng cô đơn đổdài trên đường.

Mình không thể bỏ cuộc.

Không chỉ vì kỳ vọng của sư phụ, mà hơn thế, nếu lần này bị ngườikhác đánh bại về ý chí, thì chính mình cũng sẽ coi thường bản thân. Đây chỉ làmột khó khăn nho nhỏ, là khó khăn mà bất cứ võ sỹ Teakwondo nào cũng đều phảigặp phải, mình cần cố gắng rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn.

Bách Thảo cũng tự nhủ như vậy.

Cô tưởng đã thuyết phục được chính mình.

Nhưng khi đứng ở đầu đường, từ xa cô nhìn thấy Đình Nghi đang vuivẻ cười nói với Sơ Nguyên, Sánh vai cùng đi vào võ quán, nhìn thấy hai người họthành một cặp như hình với bóng...

Con tim lặng đi.

Sư phụ nói, chỉ cần cố gắng rèn luyện kỹ thuật và tích lũy kinhnghiệm thi đấu, nhất định sẽ tiến bộ.

Nhưng mình tiến bộ đến mức nào...

Mới có thể chiến thắng Đình Nghi?

***

Buổi sáng hôm sau, Bách Thảo lại lặng lẽ đứng vào hàng.

Hôm qua, cô rất kích động, lại côn thản bại dưới tay Đình Nghitrước mặt mọi người nên cứ nghĩ sẽ bị các đệ từ cười nhạo.

Nhưng...

Hiểu Huỳnh luôn ở bên cô, mọi người xung quanh không ai nhìn côvới ánh mắt khác, thậm chí Bình Bình còn khẽ túm áo cô, cười rất tươi khi côquay lại nhìn. Trước khi luyện tập, Nhược Bạch chỉ thoáng nhìn cô, không nói gìđến chuyện cô vắng mặt trong buổi tập hôm trước.

Cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chỉ có điều, kỳ thực đã có chuyện gì xảy ra?

Như thường lệ, sau khi tan học buổi chiều, Bách Thảo không về võquán, lưng đeo ba lô, một mình đi lang thang trên đường. Để chuẩn bị cho cuộcthi sắp tới, hôm nay Nhược Bạch sẽ đưa Diệc Phong, Tú Cầm và các đệ tử thi đấugiao hữu "khởi động" với một võ quán khác. Hiểu Huỳnh rất háo hức,vừa tan học là chạy ngay về, tuyên bố nhất định không bỏ lỡ bất cứ buổi đấugiao hữu nào, dù chỉ được đứng ngoài cổ vũ.

Cô không đi cùng Hiểu Huỳnh.

Cô biết, tâm trạng như thế này là không ổn, bây giờ cô đã là đệ tửcủa võ quán Tùng Bách, phải đặt danh dự của võ quán lên trên danh dự của bảnthân, nhưng nhìn mọi người háo hức đón chờ những buổi đấu giao hữu, nỗi buồnlại âm ỉ len lỏi trong lòng.

Cô đi thang lang trên phố.

Vừa hay thầy giáo tiếng Anh bảo phải mua thêm sách tham khảo, vậy thihôm nay đi mua thôi.

"Ái chà, Bách Thảo, lâu lắm không thấy cháu đến!"

Chủ hiệu sách cũ là một người đàn ông trung niên, tuổi chừng ngoàibốn mươi, đang ngồi trên ghế nghe radio, niềm nở chào cô. Đứng trước những dãysách cũ kỹ, thoáng mùi mực lâu ngày, Bách Thảo dần dần cảm thấy bình tâm trởlại, giơ tay với xuống từng cuốn sách trên giá, rồi lại đặt vào chỗ cũ. Hầu hếtsách tham khảo của cô đều mua ở hiệu sách cũ này, rẻ hơn sách mới rất nhiều.

Tìm được cuốn sách cần mua, trên giá có đến bốn, năm quyển, cô cẩnthận chọn lựa. Người ta thường thích những quyển sách mới, không bị ghi chúlinh tinh, cô cũng thích sách mới, nhưng không thích những quyển chả được ghichú chữ nào. Như quyển sách này rất đúng ý cô, người chủ cũ của nó hẳn rất cẩnthật, mỗi từ tiếng Anh phức tạp được ghi chú ngữ nghĩa và cách phát âm ở bên.

Cầm quyển sách trong tay, chuẩn bị ra cửa trả tiền, chân cô bỗngkhựng lại...

"Toàn phong thổi pháp1!" Giữa dãy sách tham khảo tiếngAnh bìa xanh, sự xuất hiện của cuốn sách này trở nên thật lạ lùng. Có lấy nó ravà lập tức cau mày. Cuốn sách rất bẩn, bìa dính đầy những vết dầu mỡ, nướctương, giấy đã cũ ố vàng , trở nên cứng giòn, góc đã quăn queo, bên trong đầynhững chữ cuồng thảo, không thể nào đọc được.

Bẩn quá.

Mặc dù hình vẽ các thế tấn công trong sách có vẻ rất thú vị, hìnhnhư thổi pháp trong võ thuật, một luồng gió thổi qua, các trang sách bị thổibật lên, những hình người trong đó như đang biểu diễn những cú đá cực mạnh mẽ,sống động.

Bỗng thấy tim đập mạnh.

Những cô vẫn rất do dự, một cuốn sách bẩn như thế này mà cũng phảimất tiền mua được ư? Mặc dù Dụ quán chủ và phu nhân rất tốt, cho ăn ờ miễn phí,những đủ thứ tiền lặt vặt như học phí, sách vở... đối với cô, cũng không phảilà nhỏ.

Trước đây, sư phụ không cho cô đi làm thêm, ông nói cô còn nhỏ,nên tập trung học hành, ngoài giờ học thì luyện tập Teakwondo cũng đủ chiếm hếtthời gian rồi.

Bây giờ...

Cô khẽ cắn môi, có lẽ vẫn nên tìm một công việc làm thêm thì tốthơn. "Đã chọn được sách chưa?"

Ông chủ đang xếp lại giá sách vừa bị một cậu học sinh để lộn xộn,thấy cô buồn bã đi về phía quầy tính tiền bèn gọi với theo. Cô bé này luôn nhưvậy, khi tập trung suy nghĩ là chẳng chú ý gì đến xung quanh, ông đang đứngngay cạnh đây mà cô bé còn đi ra phía quầy tính tiền.

Nhưng ông rất quý cô bé, cô luôn đặt những quyền sách vào đúngchỗ, không thể lung tung như những cô cậu học sinh khác khiến ông mất thời gianxếp lại.

"Cháu mua quyển này, bao nhiêu tiền ạ?"

Bách Thảo đưa cuốn sách tham khảo tiếng Anh cho ông, bỗng pháthiện trong tay mình vẫn là cuốn "Toàn phong thổi pháp" cũ nát, saumột lúc do dự, cô quyết định không mua, bèn nói với ông chủ:

"Quyển sách này hình như xếp nhầm chỗ, không biết nên để chỗnào? Cháu sẽ xếp lại cho bác."

" Hai đồng bốn hào hai." ông chủ giảm giá quyển sách thamkhảo tiếng Anh đến tám mươi phần trăm cho Bách Thảo, rồi liếc qua cuốn"Toàn phong thổi pháp", nói: "Bác thấy cháu cháu xem quyển nàymột lúc, chắc cũng thích phải không? Thế này đi, dù sao quyển sách này cũng bẩnrồi, cũng khó bán, cháu đưa bác hai đồng rưỡi, bác không phải trả lại tiền lẻnữa, cháu cầm quyển sách này đi, được không?".

Bách Thảo ngây người.

Vậy là cuộc mua bán đã thành công.

Ông chủ hiệu sách còn kiếm một tờ lịch cũ, giở lấy mặt trắng bọccuốn "Toàn Phong thổi pháp" rồi mỉm cười nói:

" Như thế này sạch sẽ hơn bao nhiều. Đúng rồi, Bách Thảo, nămnay cháu có tham gia cuộc thi giữa các võ quán không? Bác và bác gái mua đượcvé xem trận chung kết, mong là lúc đó có thể nhìn thấy cháu!"

Ra khỏi cửa hiệu sách cũ là một con ngõ hẹp, đầu ngõ có một chiếcô tô hai chỗ đen bóng đang đỗ. Cô không biết là xe của cửa hiệu nào, chỉ thấyxe đỗ trong con ngõ hẹp này có vẻ kỳ lạ, sẽ cản trở đi lại. Bách Thảo hơinghiêng người, đanh định lách qua chiếc xe thì cửa kính xe bỗng từ hạ xuống.

"Quả nhiên là Bách Thảo."

Chàng trai ngồi trước vô lăng đang nhìn cô mỉm cười, nụ cười nhẹnhàng nhưng rạng rỡ như ánh mặt trời mùa hạ. Ngẩn người mấy giây mới nhận ra đólà sư huynh Đình Hạo.

"Vừa nãy nhìn thấy em hình như em rẽ vào con ngõ này, gọi mãiem không nghe thấy." Đình Hạo mở cửa xe, nói: "Lên đi".

Sư huynh Đình Hạo đỗ xe trong con ngõ này đề chờ cô ư? Cô há hốcmồm, lại cảm thấy hỏi câu đó thì hơi vô duyên, trong lúc đứng ngây ra khôngbiết có nên lên xe hay không, Đình Hạo lại giục: " Mau lên, không tắcđường bây giờ".

"...Vâng."

Cô hấp tấp chui vào xe.

Mặc dù không biết nhãn hiệu gì, nhưng trực giác cho biết chiếc xenày hẳn là rất đắt, ghế ngồi mềm mại, rất thoải mái, trong xe lại có mùi gì dễchịu. Đây là lần đầu tiên cô được ngồi trong chiếc xe như vậy, để tiết kiệmtiền, đến xe bus công cộng cô cũng hiếm khi đi, chủ yếu là đi bộ.

Đình Hạo nhoài qua người cô, đóng cưa xe, lại giúp cô thắt đai antoàn. Cô đỏ mặt, hơi co người lại phía sau, trừ những lúc luyện tập, chưa baogiờ cô tiếp xúc với một người khác giác gần đến như vậy.

"Sao mặt đỏ thế, sốt hả?"

Đình Hạo nhìn, đưa tay áp lên trán cô, Bách Thảo vội ngả đầu tránhbàn tay anh thì "bộp" một tiếng, đầu đập vào lưng ghế.

"Ha ha!"

Anh cười vang, nổ máy khiến người cô lại đập vào lưng ghế. Nhưngcô không quan tâm, chỉ lo lắng nhìn về phía trước, sao lại có thể đi nhanh nhưthế trong ngõ, nếu có người đi bộ thì sao...

Phóng nhanh khỏi con ngõ hẹp, Đình Hạo mới giảm tốc độ, đi chầmchậm trên một đường phố sầm uất tráng lệ, liếc nhìn cô đang im lặng nhìn ra ngoàicửa xe, anh hỏi:

"Em cần đi đâu?"

"... Em tự đi được."

"Đi đâu?", anh nhắc lại.

"... về võ quán." Ngoài võ quán, cô không còn chỗ nào đểđi.

"Chiều nay có đấu giao hữu giữa Tùng Bách và Nhật Thăng? Saoem không đi?"

“…”

"Không được tham gia thi đấu nên mất hứng sao?"

“…”

"Nếu đã mất hứng với Teakwondo thì đi cùng anh một lát, vềsớm làm gì." Nói rồi, anh đánh vô lăng, không để ý đến phản ứng của cô, rẽtheo chiều ngược lại!

Quán cà phê vắng tanh.

Ngồi sát cửa sổ, Đình Hạo không cần xem thực đơn, nói luôn vớinhân viện phục vụ: "Một cà phê đen và một nước cam".

"Xin đợi một lát." Nói xong, nhân viên phục vụ đi vàotrong chuẩn bị đồ.

Quán bài trí rất đẹp, Bách Thảo chưa từng thấy bộ đồ uống trên bànbao giờ, sang bóng và long lánh. Còn chưa kịp ngắm nghía, nhân viên phục vụ đãnhẹ nhàng đặt ly nước cam trước mặt. Nước cam vàng óng cỏ mùi dễ chịu, trong cónhiều đá, và chiếc ly thủy tinh thì trong suốt hơn bất kì chiếc ly nào cô từngthấy, dùng chiếc ống hút khẽ quấy, đá va vào nhau thành những tiếng lanh canh.

Thật vui tai.

Không nén nổi nụ cười, cảm thấy không nỡ uống.

"Sao lại cười?"

Nghe thấy tiếng Đinh Hạo ờ phía đối diện, nụ cười nơi khóe miệngchợt dừng lại, cô ngẩng đầu, thấy anh đang nhìn mình chăm chú.

"Không phải vừa mới bị Đình Nghi đánh bại sao? Lại còn bịtước mất tư cách tham gia thi đấu nên chán nản không muốn đi xem giao hữu, saomột cốc nước cam lại có thể khiến em vui vậy?"

Cô lặng người.

"Chả trách em thua thê thảm đến thế." Anh nhấp một ngụmcà phê: "Một cốc nước cam là có thể quên đi nỗi buồn thảm hại, có thể vuinhư thường, người như em có được bao nhiêu tình yêu với Teakwondo?"

"Sư huynh Đình Hạo..."

Bách Thảo ngây người.

Trước đây, cô chỉ biết tiếng Đình Hạo qua báo chí, mấy hôm trướcnhìn thấy anh trong võ quán, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi, ấn tượng vềanh chỉ dừng lại ở bộ võ phục trắng như tuyết, dáng thanh thoát, khuôn mặt rạngngời, toát ra một thứ hào quang vương giả đầy quyến rũ của một người luôn chiếnthắng.

Nhưng sư huynh Đình Hạo đang ngồi trước mặt cô bây giờ, mặc áophông đen, áo vest đen cách điệu, quần bò đen mài trắng, đôi mắt đen long lanh,trông côn mạnh mẽ hơn cả khi vận võ phục. Nhưng có điều khiến cô băn khoăn là,tâm trạng của anh hơi bất thường, khi cười dường như đúng là sư huynh đinh Hạothường nhật, lúc không cười lại có một vẻ ức chế nặng nề.

Ðối diện với ánh mắt ngớ ngẩn dường như không biết nên phản ứngthế nào của cô, tâm trạng Đình Hạo bỗng trở nên thoải mái hơn, anh cười cúi đầuuống cà phê, nói khẽ:

" Đừng chấp nhé, hôm nay tâm trạng anh không được tốt."

"...Vâng!"

Vẫn không biết nên nói gì, cô lại lặng lẽ uống nước cam. Mặc dù bịchế giễu, nhưng anh đã xin lỗi rồi. À, mà lời anh vừa nói có thể coi là xin lỗikhông? Thôi được, cứ coi như lời xin lỗi vậy. Nước cam có đá rất lạnh, cô uốngtừng ngụm, không khí trầm lắng lạ thường, hai người im lặng hồi lâu.

"...Em uống xong rồi, cảm ơn sư huynh Đình Hạo."

" Cho em thêm một cốc dâu tây", Đình Hạo gọi người phụcvụ.

Cô nói ngay: "Em phải về rồi!".

"Về làm gì, mọi người đi xem đấu giao hữu cả rồi." Cũnggọi thêm một ly cà phê cho mình, không để ý cô đang giải thích phải về dọn dẹpvệ sinh, anh đăm đăm nhìn dòng người và xe qua lại ngoài cửa sổ.

Hình như sư huynh Đình Hạo đang có tâm sự.

Biết anh không nghe mình nói, Bách Thảo do dự nhìn khuôn mặtnghiêng nghiêng, tư lự của anh, cuối cùng quyết định ngồi lại. Như anh nói, dùsao võ quán lúc này cũng chẳng có ai, buổi thi đấu giao hữu chắc đang bước vàocao trào. Nước dâu tây cũng có đá, vào miệng mát lạnh, uống mấy ngụm, ngẩng đầunhìn sư huynh Đình Hạo, cô nghĩ thầm cùng lắm là nửa tiếng nữa phải về thôi.

Có tiếng chuông điện thoại.

Đình Hạo nghe máy, cau mày nghe mấy câu từ đầu dây bên kia, rồinói: "Được, tôi sẽ về ngay", cất điện thoại, nhìn cô, anh nói: "Anh có việc về trước, em tự bắt xe về được không?"

"Không sao, em về được", cô vội nói.

Ðình Hạo nhìn cô mỉm cười, trả tiền xong đi ra. Uống nốt cốc dâutây mát lạnh, đang chuẩn bị đứng lên thì nhân viên phục vụ đi đến.

"Tiền thừa của quý khách."

Tổng cộng hai mươi tám đồng.

Cô vội quay đầu nhìn qua cửa kính, chiếc xe của anh đã khuất tầmmắt. Đành để lần sau trả vậy. Cô cầm tiền thừa, cảm ơn phục vụ rồi đứng dậy rờikhỏi quán cà phê.

Nhưng đi được một lúc, bỗng thấy trong người mỗi lúc một khó chịu,toàn thân lạnh run, mồ hôi ướt đẫm lưng.

Chiếc xe hơi màu đen chạy như bay trên con đường rộng.

Cảnh vật hai bên vun vút lướt qua.

Một tay đặt trên vô lăng, Đình Hạo nhìn ghế bên cạnh trống rỗngnhớ lại vẻ trầm tư của cô bé lúc nãy.

Mình lại có thể ngồi lâu đến thế với một cô bé ít nói, âm thầm đếnmức có cảm giác như cô không tồn tại, thật kỳ lạ! Lắc lắc đầu, tăng tốc, anhphóng xe thật nhanh.

***

Quán cà phê vừa rồi Bách Thảo chưa từng đến, hỏi thăm mấy hàngquán xung quanh một lúc mới tìm ra đường về võ quán. Cô quyết định đi bộ, thầmnghĩ hơi khó chịu một chút có thể chịu được, không cần đi xe bus.

Nhưng càng đi, càng thấy khó chịu đến mức phải đi chậm lại. Lúcđầu tưởng là do uống đồ lạnh nên đau bụng đi, nhưng vào nhà vệ sinh công cộngthì không phải đau bụng đi ngoài, chỉ thấy bụng cứ quặn lên từng cơn.

Đường về võ quán chưa bao giờ dài đến thế.

Hình như không thể nào đi hết được.

Lê gót, cắn răng bước từng bước về phía võ quán Tùng Bách, nhìncảnh vật xung quanh dần trở nên quen thuộc, sắp về đến võ quán rồi, lúc này màcòn ngồi xe bus thì thật chả đáng. Cố giữ thẳng người, cô cắm cúi đi, cảm thấyhơi thờ mỗi lúc càng nặng nhọc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo!

Gió chiều xào xạc thổi qua những vòm cây ven đường, ánh nắng cuốingày bao phủ lên người, từng cơn ớn lạnh, đau thắt, quặn lên trong bụng, chânray bắt đầu lạnh dần.

Cuối cùng...

Đã nhìn thấy cánh cửa màu đỏ của võ quán Tùng Bách...

Chân bước càng chậm, đau đến không thể đi nổi, đau đến hoa cả mắt,vừa đau vừa lạnh, cơn đau từ bụng lan đến mọi ngóc ngách cơ thể! Ôi, cô cắnchặt môi, run rẩy khom người ôm bụng, cảm giác hoàn thân lạnh ngắt đầy mồ hôi.

"Em sao thế?"

Hình như có người dìu cô dậy, bàn tay người ấy tòa ra một hơi ấm,toàn thân run rẩy, trong cơn đau, cố ngước nhìn, nhận ra Sơ Nguyên.

"Em... em đau..."

Không biết do sự xuất hiện của anh, hay do quả thực quá đau, côrên lên, ôm chặt lấy bụng, nước mắt cũng trào ra! Sơ Nguyên chau mày, bế xốc côlên, sải bước dài, vội vã đi về phía võ quán. Cô miễn cưỡng vùng vẫy một lúc,nhưng bụng đau quá, đành ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh.

Vòng tay anh yên tĩnh.

Dịu dàng.

Tinh khiết.

Trong cơn đau, được vòng tay anh ôm chặt, lòng cô dần miên man mộtcảm giác khác lạ, nhưng cơn đau khiến cô không thể phân biệt được rốt cuộc đólà cảm giác gì. Cô vùi đầu vào vòng tay anh, cắn chặt môi, cái lạnh và cơn đaukhiến cơ thể ướt đẫm mồ hôi của cô co rúm lại, run rẩy từng cơn.

"Xoạch!" một tiếng, cánh cửa căn nhà gỗ bật mở.

Anh đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô. Cái lạnh và cơn đaukhiến người cô càng co quắp, trong lúc mơ màng cảm thấy hình như anh đặt tay lênbụng cô ấn nhẹ, sau đó anh vội rụt tay lại, đứng ngây bên giường giây lát.

Tiếp đó, nghe thấy tiếng chân gấp gáp đi lại trong phòng.

Một lúc sau, có vật gì nóng ran đặt lên bụng, hình như là một túisưởi, hơi ấm liên tục truyền qua bụng. Lại một chiếc khăn nóng lau sạch mồ hôitrên trán cô. Chầm chậm mở mắt, cô chỉ muốn ngồi dậy, thấy Sơ Nguyên cúi xuốngnhìn mình chăm chú, tay vẫn cầm chiếc khăn đang bốc hơi nóng, ánh mắt lo âu.Anh đứng rất gần, hơi thờ ấm áp cơ hồ chạm vào da mặt cô.

"Đỡ hơn chưa?"

Sơ Nguyên đỡ cô ngồi dậy, ngồi tựa vào thành giường.

"Em..."

Bách Thảo nhìn quanh, căn phòng vẫn như những lần trước cô đến, tủthuốc nhỏ đặt trên chiếc bàn kê sát tường, trên chiếc bàn sách kê sát cửa sổ lànhững chồng sách y học, dày cộp xếp ngay ngắn.

"...Không biết em bị làm sao?"

Tự dưng lại đau đến thế, đau tưởng sắp chết, cô cúi đầu, nhìn thấychiếc túi chườm đặt trên bụng mình.

"Uống cái này đi, em sẽ thấy khá hơn."

Đưa cho cô cốc nước đường nóng, cô đón lấy, cúi đầu uống vài ngụm,hơi nóng lan tỏa khắp dạ dày, quả nhiên dễ chịu hơn, cơn đau đang dịu dần.

"Lần nào em cũng như thế này à?"

Nhìn cô chậm rãi uống cốc nước đường, Sơ Nguyên ngập ngừng một hồirồi hỏi.

"Dạ?" Bách Thảo ngạc nhiên, không hiểu anh đang nói gì."Không, trước nay chưa bao giờ đau như thế này. Em bị bệnh rồi sao? Có lẽchiều nay uống đồ lạnh quá..." Hai cốc nước quả đều có đá, trước đây côchưa bao giờ uống những thứ đó.

"Hóa ra là thế." Sơ Nguyên mỉm cười: "Sau này phảichú ý, hằng tháng đến ngày này đừng uống chiều nước lạnh, cũng cố gắng đừngtiếp xúc nước lạnh, nếu không sẽ lại đau bụng đấy".

"Hằng tháng?"

Cô lặng người, một ý nghĩ lóe trong đầu, chợt hiểu anh đang nóigì, mặt đỏ bừng! Mình... mình đã "bị" rồi ư? Cúi nhìn xuống chân,phát hiện chiếc quần đồng phục đã bị nhuốm đỏ. Khẽ kêu một tiếng, cô vội kéochăn che kín người, hoảng hốt lén nhìn xuống giường, phát hiện ga giường mìnhđang nằm cũng dính máu.

"...Em...em..."

Cô ngượng đến mức chỉ muốn biết mất ngay lập tức.

Lúc nãy đi vào nhà vệ sinh rõ ràng không thấy, vậy mà bây giờ lạicó. Bỗng thấy hoảng sợ, đây là lần đầu tiên của cô, đã biết con gái ai cũng nhưvậy, thường vào năm cuối tiểu học, đã thấy bọn chúng lén lút dùng băng vệ sinhtrong nhà vệ sinh. Lên đến trung học thì bọn con gái hầu như đứa nào cũng có,chỉ mình cô là chưa thấy. Không dám hỏi Hiểu Huỳnh, càng không dám hỏi sư phụ,nhưng không thể ngờ, lần đầu tiên, thật xấu hổ, lại xảy ra khi có mặt sư huynhSơ Nguyên.

"Xin lỗi, em... sẽ giặt sạch." Lóng ngóng che vết máutrên ga trải giường, cô muốn về phòng thật nhanh, nhưng người toàn máu, làm thếnào đi khỏi đây? Cô ngượng ngùng cúi mặt, không dám nhìn Sơ Nguyên.

"Không sao, đừng bận tâm." Sơ Nguyên cũng bối rối:"Có cần gọi Hiểu Huỳnh đến không?".

"Hình như Hiểu Huỳnh cũng chưa về."

"... chưa về..." Anh nhắc lại, ngập ngừng một lúc, nếucứ liếp tục hỏi thế này thật không tiện, nghĩ đến vẻ hốt hoảng của cô lúctrước, anh khẽ ho một tiếng: "...Trước đây, em chưa từng thế này à?".

Cô ngỡ ngàng, cúi đầu trả lời: "Vâng!".

Dường như khám phá ra một bí mật, anh càng bối rối. "Đừng lo,chỉ đau thế này vào ngày đầu tiên thôi, sau này sẽ không thế nữa đâu." Sựcnhớ ra mình là bác sỹ, anh nói thật tự nhiên, nhưng hai tai đang đỏ ửng lại tốcáo điều ngược lại.

"...Vâng!"

"...Em có băng vệ sinh chứ?"

"... Không có."

Sao cứ phải hỏi đáp kiểu này, mặt cô đỏ như tôm luộc, giá có cáihố để chui xuống.

"... Đêr anh tìm cho..."

"Không cần đâu, em..." Cô ngần ngại nói, nhưng khôngbiết phải làm thế nào, tại sao lại là ngày hôm nay, nếu vào một ngày khác, nhấtđịnh Hiểu Huỳnh sẽ giúp cô.

"...Cám ơn."

Sơ Nguyên đầy cửa vào, tay cầm cái túi vừa tìm được, thấy BáchThảo đã ra khỏi giường, đang lấy áo khoác đồng phục thắt ngang eo, che vết máu.Cái chăn đã được gấp gọn gàng, cô đang quay lưng lại về phía anh, loay hoaytháo tấm ga gưỡng.

Nghe tiếng bước chân, cô quay người lại, liếc nhìn gói băng vệsinh trên tay anh, nói: "Anh còn ga giường để thay không? Cái này phải đemđi giặt".

"Để anh giặt. Mấy ngày này em không nên động vào nướclạnh."

"Em làm được mà", cô vội nói, ôm tấm ga giường, cô nóitiếp: "Cùng lắm, em sẽ dùng nước nóng".

Thấy thái độ kiên quyết của cô, Sơ Nguyên cũng nhượng bộ, anh đưagói băng vệ sinh: "Đây là của Sơ Vy, em cứ dùng đi".

Bách Thảo ngượng nghịu nhét vào ba lô: "Vậy... em đi đây...Cám ơn sư huynh Sơ Nguyên".

Nhìn theo bóng cô chạy vụt đi, Sơ Nguyên nói với theo:" Mấyngày này ít vận động ít thôi!".

Rời khỏi căn nhà gỗ, lẫn vào ánh hoàng hôn chan hòa, mặt cô vẫn đỏbừng bừng, đi vài bước rồi chạy thục mạng như bị con hổ đói theo sau.

Ngày hôm sau, đi học về Bách Thảo mang trả ga giường đã được giặtsạch, Sơ Nguyên đang đứng bên bàn trước cửa sổ tập châm cứu trên mô hình.

"Sư huynh Sơ Nguyên, em đã giặt sạch rồi!"

Bách Thảo nói thật nhỏ để không làm phiền anh. Cô đã giặt thật kỹtấm ga dính máu đến mức hai tay vừa ngứa vừa đau rát, đến khi tấm ga giườngtrắng tinh không còn dấu vết.

"Để trên giường ấy." Anh ngẩng đầu, rồi xếp kim vào hộp,ngước nhìn cô, thấy cô đã khá hơn nhiều, anh mỉm cười, hòi: "Không côn đaunữa phải không?".

"Vâng, hết đau rồi!"

Tuy vẫn còn e ngại, nhưng đã tự nhiên hơn nhiều, cô tò mò nhìn môhình vẽ đầy sơ hồ huyệt đạo, hỏi:

"Anh học Đông y à?"

Nhưng hình như trên bàn có sách Tây y.

"Không, anh học Tây y nhưng rất thích Đông y nên học thêm vàimôn Đông y", anh mỉm cười trả lời.

" Hóa ra là thế."

"Sao?"

"Không có gì" Cô khẽ chớp mắt: "Em thấy tên anh rấthợp làm nghề bác sỹ".

"Ồ, sao lại thế?"

"Sơ Nguyên, không phải là "Xuất viện*" haysao?" Cô nhẹ nhàng nói: " Làm bệnh nhân của anh, chắc chắn sẽ mauchóng khỏi bệnh và xuất viện".

"Ha ha!" Sơ Nguyên cười ngất, tiếng cười vẫn thật ấm áp."Đúng, đúng là tên anh rất hợp với bác sỹ."

Sơ Nguyên không giận vì bị đọc trật tên, trái lại còn cười rất vuikhiến Bách Thảo cũng cười theo, mắt sáng bừng, long lanh.

"Thực ra tên của em cũng rất hay." Sơ Nguyên xoa đầu côcười: "Hy vọng em sẽ luôn mạnh mẽ như cây cỏ ngoài kia, không ngã gụctrước bất kỳ khó khăn nào".

Biết anh đang muốn nói về cuộc thi lần trước, cô lắc đầu nói:"Lúc đó, em hơi ngông cuồng, em không được tham gia thi vì chưa đủ nănglực".

"Đừng nghĩ nhiều thế, nếu năm nay không được tham gia thì cứcoi đỏ là một kỳ nghỉ, và hãy tận hưởng nó."

"Một kỳ nghỉ ư?"

Sơ Nguyên nhẹ nhàng nói với cô ban nhỏ có đôi mắt đen láy đứngtrước mặt mình: "Có một mục tiêu, con đường để hướng tới là điều rất tốt,nhưng không có nghĩa em phải dốc hét sức lực, khi nào qua mệt em hãy dừng lainghỉ ngơi và suy nghĩ một chút, nó sẽ làm em tiến bộ rất nhanh".

Cô lặng yên nghe anh nói.

Thấy Bách Thảo im lặng nhìn mình, Sơ Nguyên nhẹ nhàng vuốt tóc cô,mỉm cười: "Em là cô bé thông minh, nhất định em sẽ làm được những gì mìnhmuốn".

***

Sơ Nguyên nói cô là người thông minh…

Tối hôm đó, sau khii làm xong bài tập, Hiểu Huỳnh ra ngoài xem tivi, trong phòng chỉ có mình Bách Thảo. Cô ngồi vào bàn, vừa lơ đãng lật giởcuốn "Toàn phong thổi pháp" mua hôm trước, ngay người suy nghĩ.

Nghĩ đến là đỏ mặt, dường như vânnx còn cảm thây bàn tay anh dịudàng vuốt tóc mình, giống như một người anh.

Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu.

Cô bỗng nhận ra, có thể anh làm thế chỉ là để an ủi mình. Nếu côthông minh thật, cô đã không thất bại thảm hại trước sư tỷ Đình Nghi như thế.

Quả là thảm bại.

Gục đầu xuống bàn, đúng là cô không hề thông minh chút nào, côkhông nhìn ra sư tỷ Đình Nghi ra chân như thế nào, còn tất cả những gì cô địnhlàm hầu như đều bị Đình Nghi đoán biết. Không, hình như cả sư tỷ Tú Cầm cũngđoán được.

Sao lại thế?

Đây có phải là điều mà sư phụ đã nói, cô thiếu kinh nghiệm và kỹthuật thi đấu? Phải làm sao đây?

Gió lùa vào từ ngoài cửa sổ.

Bách Thảo ngây người, cuốn "Toàn phong thổi pháp" bị gióthổi lật qua lật lại, từng trang giấy vàng ố, mỏng dính, từng dòng chữ nhảymúa. Cô cứ nhìn mãi những dòng chữ đó, rất lâu sau, mới chớp chớp mắt, nhìn sátvào những dòng chữ đó…