Sinh viên năm hai ở Đại học Z có cơ hội chọn ngành học thứ hai hoặc môn phụ. Tuy nhiên, trường cũng đặt ra một số yêu cầu. Nếu điểm năm nhất không đủ tốt, sinh viên không được phép chọn.
Điểm số của Giang Ly, Trần Oánh và Vệ Điềm Điềm tất nhiên đều dễ dàng vượt qua tiêu chí của trường. Những ngày gần đây, Vệ Điềm Điềm đang đau đầu không biết có nên chọn ngành phụ không, và nếu chọn thì sẽ học gì.
Vệ Điềm Điềm đã biết Trần Oánh chọn phụ học tiếng Nhật, vì Trần Oánh luôn yêu thích ngôn ngữ này.
Trần Oánh nói với Vệ Điềm Điềm, “Trước đây mình nghĩ tự học tiếng Nhật là được rồi, thoải mái hơn, muốn dự thính lớp nào cũng được mà chẳng ai đuổi mình.”
“Nhưng bây giờ, học kỳ đầu tiên gần kết thúc rồi, mình nhận ra tốc độ tự học quá chậm, đến giờ chẳng học được gì. Quả nhiên, không có áp lực thì không có động lực. Học qua loa thì kết quả cũng chỉ bình thường thôi.”
Trần Oánh đề nghị Vệ Điềm Điềm: “Mình nghĩ cậu cũng nên đăng ký một chuyên ngành thứ hai hoặc một môn phụ.”
Theo sự hiểu biết của Trần Oánh về Vệ Điềm Điềm, khả năng tự kiểm soát của cô ấy còn kém hơn cả Trần Oánh. Nếu không chọn một chuyên ngành thứ hai hoặc một môn phụ có hình thức kiểm tra đánh giá, việc tự học rất khó đạt được thành quả. Hơn nữa, Vệ Điềm Điềm rất thông minh, khả năng học tập dồi dào. Không học thêm gì đó trong thời gian đại học thật sự rất đáng tiếc.
Vệ Điềm Điềm vừa muốn học thêm, vừa sợ vất vả, sau khi hỏi ý kiến Trần Oánh, cô lại hỏi Giang Ly: “Giang Ly, cậu có định học chuyên ngành thứ hai không?”
Giang Ly lắc đầu: “Mình sẽ không đăng ký.”
Đối với cô, huyền học mới là chuyên ngành chính, những gì học trong trường đại học đã là chuyên ngành thứ hai của cô rồi.
Nghe câu trả lời của Giang Ly, Vệ Điềm Điềm gật gù: “Cũng đúng, cậu đã rất bận rộn với các video ăn uống rồi.”
“Haizz, hai cậu đều đã suy nghĩ xong cả rồi, chỉ còn mình vẫn chưa quyết định được. Dù sao cũng còn thời gian để chọn chuyên ngành thứ hai, để mình suy nghĩ thêm chút nữa vậy.”
Tháng Sáu, trước khi kỳ thi cuối kỳ của sinh viên năm nhất, năm hai và năm ba bắt đầu, lễ tốt nghiệp của các sinh viên năm cuối đã được tổ chức.
Trên đường đạp xe đến nhà ăn, Giang Ly đi qua cổng nhà thể chất và nghe thấy ai đó gọi tên mình: “Giang Ly!”
Cô quay đầu lại, thấy Nghiêm Phong. Anh đang đứng ở cổng nhà thể chất, mặc lễ phục tốt nghiệp và đội mũ học sĩ, cùng các bạn khác chụp ảnh kỷ niệm.
Nghiêm Phong vẫy tay với cô: “Thật trùng hợp! Chúng ta chụp chung một tấm đi?”
Giang Ly dựng xe bên đường, đi đến chụp ảnh chung với Nghiêm Phong. Cô nói: “Chúc mừng học trưởng tốt nghiệp!”
Trên mặt Nghiêm Phong có vẻ buồn bã, nhưng lại nhiều hơn cảm giác nhẹ nhõm: “Ừ, tốt nghiệp rồi.”
Giang Ly lúc này mới nhận ra, khi Nghiêm Trân Hương rời đi, lễ tốt nghiệp của Nghiêm Phong chỉ còn vài ngày nữa là đến.
Rõ ràng trước khi Nghiêm Trân Hương phát hiện mình bị ung thư, hai mẹ con đã bàn bạc với nhau rằng bà sẽ đến dự lễ tốt nghiệp của con trai, nhân tiện đi du lịch một chuyến.
Nhưng giờ đây, Nghiêm Trân Hương thậm chí không chờ thêm vài ngày, đã đi siêu thoát và đầu thai trước lễ tốt nghiệp của con trai.
Trong lòng Giang Ly có chút tiếc nuối thay cho Nghiêm Trân Hương, nhưng cô cũng hiểu rằng buông bỏ chấp niệm thực sự là như vậy. Nếu hôm nay Nghiêm Trân Hương muốn chờ lễ tốt nghiệp của con trai, ngày mai bà lại muốn chờ đến đám cưới của con trai… Và rồi lại giống như trước đây, hết chuyện này đến chuyện khác, mãi mãi không có hồi kết.
Mỗi người khi qua đời đều có những tâm nguyện chưa hoàn thành, nhưng người đã c.h.ế.t thì mọi việc cũng nên dừng lại, kiếp này kết thúc là kết thúc.
Nghiêm Phong thấy Giang Ly trầm ngâm suy nghĩ, tò mò muốn biết cô đang nghĩ gì. Từ ngày đầu tiên quen Giang Ly, anh đã cảm thấy cô là một người đầy bí ẩn. Chỉ là giữa anh và Giang Ly chỉ là mối quan hệ xã giao, dù anh có tò mò về bí mật của cô, anh cũng biết mình không nên hỏi.
Trong buổi thí nghiệm hóa học cuối cùng của học kỳ, Giang Ly nhanh chóng bước vào lớp học. Cô nhìn thấy phía trước có một chiếc áo khoác thí nghiệm màu trắng đang lơ lửng, liền khẽ nói: “Xin nhường đường.”
Vừa dứt lời, chiếc áo khoác thí nghiệm trắng trước mặt cô bỗng dưng nhấc cao lên ba tấc.
Giang Ly ngẩng đầu, thấy một gương mặt trẻ trung đầy kinh ngạc: “Cô đang nói với tôi à? Cô có thể nhìn thấy tôi? Cô là người có đôi mắt âm dương đúng không?”
Giang Ly: …
Cô vừa không để ý, không ngờ chiếc áo khoác thí nghiệm trắng giống hệt cái cô đang mặc lại không phải trên người một bạn học, mà là của một nữ quỷ trẻ tuổi.
Trong phòng thí nghiệm toàn là bạn học, Giang Ly không tiện nói chuyện với nữ quỷ, chỉ gật đầu với cô ấy.
Đôi mắt của nữ quỷ trong áo thí nghiệm sáng lên: “Tuyệt quá! Cô thực sự có thể nhìn thấy tôi! Đã mấy tháng rồi tôi không được nói chuyện với ai!”