Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 47: Thẳng thắn




Ngọn lửa trong lòng Tần Hữu Bân vì câu nói lạnh băng của anh mà bị dập hơn nửa, nhưng cậu ta vẫn tức giận trừng mắt với Lạc Nham như muốn thiêu đốt anh.

“Ngồi xuống.” Giọng nói anh lạnh lẽo.

Tần Hữu Bân không động.

Lạc Nham nhướng mày: “Tần Hữu Bân, chúng ta nói chuyện đi.”

“Nói chuyện gì?” Tần Hữu Bân mơ hồ hỏi.

“Nói về Giản Nhất.”

“Không có gì để nói hết, cô ấy không liên quan đến anh!”

“Phải không?”

“Đúng.”

“Vậy hôm qua cậu diễn với anh để làm gì?”

Tần Hữu Bân cả kinh.

Giọng điệu Lạc Nham vẫn như cũ: “Hữu Bân, mười sáu tuổi anh đã mở tiệm net kiếm tiền, mười bảy tuổi tham gia các cuộc thi game chuyên nghiệp, năm nhất đại học thiết kế trò chơi và thành lập công ty game nhỏ của riêng, thu hút nhân tài trong năm thứ hai, bây giờ cũng được tính là không kém với Tần thị của ba cậu. Nếu vở kịch nhỏ của cậu hôm qua có thể gạt được anh, cậu cho rằng anh còn có thể bình thản mà ngồi ở chỗ này sao?”

Tần Hữu Bân sững sờ, ngây người nhìn anh tựa như không thể tin được, rõ ràng phản ứng ngày hôm qua của anh giống như cậu ta dự đoán, tại sao bây giờ lại…

“Bởi vì chúng ta là anh em, dù rất bất ngờ trước cách làm của cậu, anh vẫn sẽ coi như cậu còn nhỏ mà bỏ qua.” Lạc Nham bình tĩnh nói với Tần Hữu Bân: “Ban đầu anh còn nghĩ làm cách nào để có toàn vẹn hai bên mà không làm ảnh hưởng đến cậu, sau đó anh nghĩ lại cậu không còn nhỏ nữa, mười tám tuổi đã đủ để trưởng thành, anh có thể thẳng thắn và cởi mở nói chuyện với cậu.”

“Còn có chuyện gì để nói?” Tần Hữu Bân càng nghĩ đến lại nhịn không được mà ai oán, lớn tiếng chất vấn: “Nói anh thích Giản Nhất, sau đó Giản Nhất cũng thích anh sao?”

Theo quan điểm của cậu ta cái “đến trước” mới là đương nhiên, còn “cái sau vượt cái trước” chính là chiếm đoạt tình cảm.

Trông thấy Tần Hữu Bân như vậy, Lạc Nham bất giác nhíu mày, sau đó nói thẳng: “Đúng vậy, anh thích Giản Nhất.”

Tần Hữu Bân lại sững sờ.

“Thích chính là thích, từ trước đến nay anh chỉ biết thành công và thất bại, không biết cái gì gọi là từ bỏ.”

Anh vừa dứt lời, Tần Hữu Bân dường như cảm nhận được cảm giác áp bách cùng nguy cơ mạnh mẽ, tưởng chừng chỉ một giây sau Giản Nhất sẽ bị cướp đi, lập tức hoảng loạn: “Anh, anh…”

“Đừng nói cái gì mà Giản Nhất thích cậu đến phát điên này nọ, lời này ngoài việc làm tổn thương cô ấy, cậu có gì đáng để kiêu ngạo.”

Câu này như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu Tần Hữu Bân, dập tắt lử giận trong lòng cậu ta, Tần Hữu Bân cả người vừa thẹn vừa xấu hổ. Đáy mắt rời rạc dần tụ lại dừng trên gương mặt Lạc Nham, nặng nề hỏi: “Anh muốn thế nào?”

“Cạnh tranh công bằng.” Lạc Nham gằn từng chữ.

“Chúng ta là…”

“Chính vì là anh em cho nên trước khi thi đại học anh sẽ không quấy rầy đến tâm tư của cậu, cũng sẽ không tỏ tình với Giản Nhất.”

“Thi đại học xong anh sẽ thổ lộ?”

“Đúng.”

Tần Hữu Bân hoảng hốt, buột miệng: “Giản Nhất sẽ không đồng ý ở bên anh, mẹ em đã khiến nhà cô ấy bị phá sản, cô ấy hận nhà chúng ta, mẹ em cũng sẽ không chấp thuận.”

Lạc Nham giật mình sửng sốt, còn có những chuyện như vậy, một lúc sau anh mới lấy lại vẻ tự nhiên: “Hữu Bân, việc cậu không làm được, không có nghĩa anh cũng vậy.”

Mặt Tần Hữu Bân lập tức không còn chút máu nào, đây cũng không phải là điều anh muốn, nhẹ giọng hơn: “Hữu Bân, nếu thật sự thích một người, cậu sẽ không nỡ làm cô ấy khó xử.”

Tần Hữu Bân ngây người nhìn anh.

Anh nói tiếp: “Mà là dốc hết toàn lực để xứng với cô ấy, đúng không?”

Tần Hữu Bân im lặng không nói.

Lạc Nham đứng lên vỗ vai Tần Hữu Bân: “Đừng trẻ con như vậy, cậu đã trưởng thành rồi, là một thằng đàn ông phải biết chịu trách niệm. Cậu không phải luôn muốn vượt qua anh sao? Anh chờ.”

Tần Hữu Bân thất thần ngồi trên giường.

Lạc Nham cúi xuống thu dọn những thứ vương vãi trên đất, đặt ngay ngắn lên bàn học, sau đó kéo cửa đi ra ngoài, phòng ngủ lại trở về trạng thái yên bình sạch sẽ.

Tần Hữu Bân vẫn ngồi trên giường không động, đại não như trống rỗng.

Lạc Nham đi xuống nhà, người làm giữ anh lại ăn cơm trưa, anh từ chối, vừa bước ra phòng khách đã gặp Tần phu nhân trở về.

“Lạc Nham hả.” Tần phu nhân cười gọi.

“Dì nhỏ.” Lạc Nham mỉm cười chào hỏi.

“Trưa nay ở lại ăn cơm đi.”

“Không được rồi, con còn có việc.”

“Vậy thì tối qua đây ăn cơm.”

Anh ngẩng đầu nhìn bà, sau đó mỉm cười từ chối: “Để khi khác ạ.”

“Ồ, bận thật hay bận giả? Có phải đi hẹn hò với bạn gái không?” Tần phu nhân cười giỡn: “Khi nào thì dẫn bạn gái đến gặp dì đây?”

Lạc Nham” “Thời điểm tốt sẽ dẫn đến đây ngay.”

“Được rồi, đến lúc đó dì sẽ cho cô ấy lì xì thật lớn.”

“Được ạ.” Anh gật đầu: “Dì đừng an gian đấy.”

“Dì khi nào gian dối con hả?”

Lạc Nham cười nhẹ.

“Về đi, đi đường cẩn thận nhé.”

“Dạ.”

“Phải ăn cơm trưa đấy.”

“Con biết rồi.”

Lạc Nham lái xe ra khỏi Tần gia, trong lòng nhẹ nhõm không ít, nhưng vẫn có chiều lo lắng, nếu Giản Nhất không thích anh, cũng không thích Tần Hữu Bân thì sao? Suy cho cùng trong mắt cô bây giờ chỉ có người nhà, chẳng lẽ cô thật sự không hề động tâm với anh một chút nào? Anh thấy thật ra anh cũng có điểm ưu tú mà? Giản Nhất hẳn cũng sẽ có cảm giác với anh đúng không?

Trong khi Lạc Nham đã nghĩ vẩn vơ đến Giản Nhất thì cô đang ăn trưa cùng mẹ Giản và Cố Tiểu Đồng, Cố Tiểu Đồng vương nước sốt ra khóe miệng, Giản Nhất duỗi tay lấy khăn giấy lau đi rồi nói: “Tiểu Đồng, ăn cơm đừng làm bẩn quần áo.”

Cố Tiểu Đồng gật đầu tiếp tục gặm đùi gà.

Giản Nhất sờ đầu cô bé, ngẩng đầu hỏi mẹ Giản: “Nếu chủ nhiệm lớp con sắp kết hôn, con có nên mừng tiền không mẹ?”

“Cô giáo Đường của con kết hôn hả?” Mẹ Giản khá ngạc nhiên.

“Còn chưa, do hôm nay Đinh Văn Văn đi dạo phố bắt gặp cô ấy và một người đàn ông nắm tay nhau đi mua sắm ấy mà.”

“Biết người kia là ai không? Con trai thầy Lương hả?” Thi thoảng Giản Nhất sẽ tán gẫu với mẹ Giản những chuyện trong trường học, cho nên bà cũng đại khái biết một số việc.

“Dạ, Đinh văn Văn còn nói thầy Lương phát hiện ra chạy đến gây chuyện, con trai ông ấy vẫn luôn che chở cho cô Đường, dọa Đinh Văn Văn phải trốn vào góc tường. Thầy Lương và cô Đường vẫn luôn khắc khẩu căng thẳng với nhau, Đinh Văn Văn nói theo tính cách của cô Đường, không chừng sẽ tìm một người theo đuổi mình mà nhanh chóng kết hôn, sao có thể vì con trai thầy Lương mà phải nhẫn nhịn ông ấy.”

“Không nên như vậy.” Mẹ Giản nói.

“Tại sao ạ?”

Mẹ Giản lau khóe miệng cho Cố Tiểu Đồng: “Để tìm được một người mình thích cũng thích mình không phải dễ. Dù là huyết hải thâm thù ở kiếp trước nếu hóa giải được thì thật tốt, dùng tâm để thay đổi lòng người, nhất định sẽ có cuộc sống hạnh phúc.”

Giản Nhất gật đầu đồng ý: “Vậy nếu cô Đường kết hôn, chúng ta có góp tiền không? Đinh Văn văn muốn chi đấy.”

“Các con còn đi học, mua quà là được rồi.”

“Được ạ. Nói không chừng lúc cô giáo Đường kết hôn, bọn con đã thi đại học xong.”

“Ừ.”

Nói đến thi đại học, quả thực không còn bao lâu nữa. Nửa đêm mùng năm tết, Đinh cùng bàn bất ngờ gọi điện cho Giản Nhất hỏi liệu hắn có thể thi đậu vào đại học không, nói hắn bị người thân bạn bè vây quanh, nếu không thi đậu đại học cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa nữa.

“Cậu có thể đặt đại học chính quy làm mục tiêu không?” Giản Nhất hỏi.

Đinh cùng bàn trả lời: “Không thể, thi đại học xong tôi sẽ đi thắp hương ngay.”

“…Đừng căng thẳng, vẫn còn 120 ngày nữa mà.”

“Oa, chỉ còn hơn một trăm ngày nữa, ngắn quá, tôi không nói với cậu nữa, phải đi đọc sách đây.”

Cúp máy xong hắn thật sự đi đọc sách.

Giản Nhất ôm Cố Tiểu Đồng bình yên ngủ say, Like.Giản sẽ mở cửa đầu năm, nhưng nhân viên đến mùng tám mới đi làm, cho nên ngày mùng sáu ba người đã dẫn nhau đến Like.Giản.

Mẹ giản dọn dẹp cửa hàng nhỏ, còn Giản nhất dẫn Cố Tiểu Đồng đi sang quán hai tầng, mới bắt đầu dọn dẹp Lạc Nham đã đến, cô pha một ly cà phê cho anh uống xong, bắt đầu cùng cô quét tước dọn vệ sinh.

Cố Tiểu Đồng đội chiếc mũ đỏ, chạy nhảy đùa giỡn với tiểu bạch cẩu trong khu đất trống trước tiệm hai tầng. Bây giờ tiểu bạch cẩu đã lớn hơn một chút, Cố Tiểu Đồng lại mặc quần áo quá dày, muốn ôm cún con cũng không được.

Giản Nhất nói vọng ra ngoài: “Tiểu Đồng, chạy chậm thôi kẻo ngã.”

“Vâng ạ.”

Giản Nhất thu hồi ánh mắt, quay sang hỏi Lạc Nham: “Hôm nay anh không bận à?”

“Không bận, nhưng buổi trưa phải sang nhà dì nhỏ ăn cơm.” Anh hỏi lại: “Đúng rồi, khi nào em đi học lại?”

“Mùng tám.”

“Em họ tôi cũng mùng tám đi học.” Nhìn qua thì sắc mặt anh vẫn bình thường, nhưng trong lòng lại rất thận trọng, lúc đầu anh không biết mối quan hệ giữa cô và Tần Hữu Bân, bây giờ biết rồi anh cũng không muốn gạt cô.

“Em họ anh cũng học lớp 12 sao?”

“Ừ, năm nay thi đại học.”

“Học trường nào vậy?”

“Nhất trung Nam Châu.”

“Ồ, trùng hợp quá, tôi cũng vậy.” Giản Nhất vừa cười vừa rửa sạch cái ly, quay đầu hỏi: “Tên gì vậy, nói không chừng tôi lại biết đấy.”

Lạc Nham nhìn cô, hôm nay cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu be, lộ ra chiếc cổ thon dài như tuyết đẹp đến chói mắt, cô khẽ cúi đầu chăm chú rửa chiếc ly. Đáy mắt anh tập trung trên gương mặt cô, nói từng chữ: “Tần Hữu Bân.”

Anh vừa dứt lời, động tác trên tay cô chợt dừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách qua cái ly.

Tim Lạc Nham đột nhiên đập mạnh.