Thiếu Nữ Bệnh Thần Kinh

Chương 97: Mùa Hoa Nở - Chúng Ta Lần Nữa Gặp Nhau




Ánh nắng rực rỡ, mây trắng lung linh. Cánh én lượn một vòng trên khoảng không xanh ngắt, rồi xà vào tổ, mớm cho những đứa con của nó thứ thức ăn ngọt ngào của mùa xuân.


Gió nhẹ hiu hiu, thổi đung đưa những cánh của loài màu trắng dễ thương, gợn lên từng đợt sóng nhẹ lăn tăn trên mặt hồ xanh ngắt.


Cây lá rì rào thì thầm, rơi xuống từng chiếc lá xanh rì tươi mới, thướt tha với gió tạo thành một điệu nhảy yểu điệu, xoay rồi lại xoay.


Một chiếc lá nhỏ tinh nghịch chạm lên vầng trán mềm của người con gái nằm dưới tán cây râm mát. Khiến nàng tỉnh lại từ một giấc mộng dài.


Mí mắt nàng khẽ run rẩy, hai hàng lông mi tựa hai cánh bướm chớp động, như có như không để lộ cảnh sắc bên trong, lộ ra hai hồ nước thu trong veo mĩ lệ.


Một giọt nước mắt chảy xuống.


Levy ngơ ngác nhìn tán cây trên cao, cứng ngắc đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên đón lấy một chiếc lá, con ngươi vô thần nhìn vết bớt đỏ tươi trên cánh tay phải.


Cô...


vẫn chưa chết sao?


Vết bớt này...


Thật quen mắt...


.


..
..


Trong chớp mắt, Levy bất ngờ chống thân thể ngồi dậy, đồng tử dãn to, kích động nhìn một vòng xung quanh.


Khu vực này, cảnh sắc này,...


Đây chẳng phải là đồng cỏ phía sau viện cô nhi ngày xưa hay sao?


Điều này có nghĩa là gì?


Cô đã trở lại!!!


Voldy...có phải cô sẽ có cơ hội gặp lại anh ấy hay không?


Phải hay không?


Levy gấp không chờ được mà đứng thẳng người dậy từ dưới đất. Xác định phương hướng, liền phóng như bay về nơi ấy.


Bóng dáng của cô như một tinh linh, xinh đẹp và vui vẻ. Cô đi tới đâu, cánh hoa dường như rẽ lối tới đó, nhường ra một con đường rộng.


Vạn vật cây cối xung quanh dưới ánh nắng vàng như hò reo thay cô, cổ vũ cô, khuyến khích cô nhanh nhanh tìm đến tìm đến tình yêu của đời mình.


Gió dịu dàng mơn trớn qua làn da cô, qua mí mắt linh động của cô, khiến đôi mắt ấy thoáng phủ sương mù, tích lại thành những giọt ngọc nhỏ trong veo, vương lại phía sau, khẽ lóe sáng lên, lung linh tô điểm cho vạt váy trắng mềm mại đang bay bay của cô một màu thánh khiết.


Cảnh sắc trôi qua vun vút, Levy tung người nhảy qua một gờ đất của cánh đồng, thâm nhập vào trong khu vườn xanh mướt bao quanh một dãy nhà vuông vức màu trắng ngà.


Cô thả chậm lại cước bộ, cố ổn định lại hơi thở hỗn loạn.


Cây lá phủ lối, mỗi bước đi của Levy lúc này đều chứa đựng thấp thỏm cùng hi vọng.


Lại gạt thêm một lần cành lá.


Trước mắt Levy rốt cuộc cũng hiện lên khoảnh sân yên bình của viện cô nhi. Mà nơi ấy, có một bóng người đang cúi đầu quét lá rơi dưới sân.


Khoảnh khắc bóng dáng ấy rơi vào đồng tử của cô, hơi thở của cô hững lại, không dám lên tiếng, chỉ yên lặng chảy xuống một dòng nước mắt.


Con yêu, họ không cần con thì ta sẽ yêu con thay phần của họ, vì vậy hãy cố lên con nhé...


"Sơ...sơ ơi..."


Levy cảm thấy giọng của mình không còn là của mình nữa. Nó đặc quánh lại và nghẹn ứ.


Loẹt xoẹt...loẹt xoẹt...


Người ấy nghe tiếng, dừng lại công việc trong tay, quay người, để lộ ra một gương mặt phúc hậu hồng hào với biểu cảm kinh ngạc:


"Cô bé là ai vậy? Sao lại khóc thế kia?"


Levy tuôn trào nước mắt, mếu máo kêu lên:


"Sơ ơi!!!!"


Rồi sau đó cô thất thểu lao lại, ôm chầm lấy người phụ nữ.


"Sơ ơi, sơ ơi..."


"Ôi, đừng khóc, đừng khóc, cô bé xinh đẹp của sơ"


Murie dịu dàng ôm lấy cô gái trong lòng, xoa xoa mái tóc mềm của cô. Thật kì lạ làm sao, tuy bà không biết cô là ai, nhưng bà lại cảm thấy rất thương cô ấy.


"Sơ ơi, con nhớ sơ lắm, nhớ lắm, nhớ lắm...hức hức"


Levy vùi đầu vào hõm cổ của sơ Murie, nước mắt ấm nóng làm ướt một mảng lớn chiếc áo tu sĩ, thân hình còn cao hơn cả bà ấy lúc này khẽ khom xuống, yếu ớt như một con thú lạc cố nép vào người bà ấy tìm lại hơi ấm.


"Sơ ơi, chị gái này là ai vậy ạ? Sao lại khóc vậy ạ? Chị gái nhỏ ơi đừng khóc, em cho chị kẹo ngon nè"


Một cánh tay nhỏ xíu đột nhiên kéo kéo vạt váy của Levy, truyền tới phía sau là một chất giọng thơ ngây trong trẻo khiến bất kì ai cũng cảm thấy một trận mềm mại nơi tim.


Đám trẻ con trong viện cô nhi không biết là tự bao giờ đã xuất hiện trong sân, đầu to đầu nhỏ, nhốn nha nhốn nháo bao quanh hai người và dõi những ánh mắt tò mò nhìn vào Levy.


Trong đó, có một cô bé cao chừng đến đùi cô, đang giương lên một thanh kẹo màu trắng trắng, chân thành muốn dỗ cô bằng thứ quà ngọt lành này.


Levy đã rời khỏi hõm cổ của sơ Murie, xấu hổ cười cười nhìn bọn trẻ, khẽ lau đi nước mắt, còn không quên nhẹ nhàng đẩy lại món kẹo ngọt vào lòng của cô bé kia.


Cô ngồi xổm xuống dưới, đối diện với cặp mắt màu nâu xinh đẹp của của bé ấy. Rất nhiều cảm xúc trôi qua và còn có cả thảng thốt.


Mái tóc ngắn màu đen cá tính, đôi mắt màu nâu và vết bớt trên cánh tay.


Có lẽ cô biết cô bé này tên gì rồi.


Levy nhìn cô bé chuyên chú, động đậy ngón tay, cài lọn tóc mềm bị gió thổi loạn của cô bé ra sau tai nhỏ:


"Cô bé, em...rất xinh đẹp, cố lên nhé!"


Cô bé thoáng chốc có vẻ ngơ ngác, hơi nghiêng đầu. Nhưng sau đó lại gật đầu liên tục như giã tỏi.


Chị gái này đẹp quá. Chị ấy nói gì cũng đúng hết.


Levy nhìn bộ dạng này của cô bé, bật cười, đôi mắt híp lại thành hai vầng trăng nhỏ, gõ lên đầu nó, nói:


"Ngốc!"


"Sơ ơi, đã đến lúc cho lũ trẻ ăn tối rồi ạ"


Một giọng nói vọng ra từ viện, sơ Murie nghe thấy, khẽ rời ánh mắt ngày một kì lạ của bản thân từ Levy và cô bé nhỏ bé kia.


"Ừ, sơ biết rồi, các con mau mau đi ăn đi nào. Không là chú Voldy tét đít đó!"


"Con hông sợ!"


Cô bé kia le lưỡi với sơ Murie, tinh nghịch kháu khỉnh vô cùng.


"Nói cái gì đấy?"


Giọng nói lại lần nữa vang lên, lần này đã rõ ràng hơn.


Đó là giọng nói của mọi người đàn ông trưởng thành, vô cùng quyến rũ và trầm ấm.


Levy nháy mắt cứng người.


"Aaa! Là đại ma vương, chạy mau!!"


Bọn nhỏ nhanh như những chú sóc, nháy mắt ré lên chạy ào đi mất. Để lại Levy vẫn ở tư thế ngồi xổm ngốc ngốc.


Cô không dám nhìn người tới là ai. Xem nhẹ ánh mắt nóng rực đang dán lên người mình. Chỉ ngước lên hỏi sơ Murie.


"Sơ...sơ ơi, sơ vừa nói anh ấy là ai cơ ạ?"


Ánh mắt của cô sáng rực, trông chờ câu trả lời của sơ như là một lời chắc chắn cho bản thân.


"À, cậu ấy la..."


"Hừm, em thực sự làm tôi thất vọng đó, quên tôi nhanh vậy cơ à, Levy?"


Giọng nói bất thình lình tiến sát lại gần Levy, có chút giận dỗi.


Levy cảm nhận được, run rẩy nhìn lên người ấy.


"Vol...Voldy, là anh thật sao?"


Voldemort cúi đầu, giang hai cánh tay to rộng ra, mỉm cười.


"Là tôi đây, chào mừng em trở lại, Levy thân yêu"


"Voldy!!!"


Levy đứng dậy, cảm xúc vui sướng đến vô cùng trong tim khiến mắt cô ầng ậng nước.


Cả cơ thể cô giờ đây hoàn toàn là chi phối bởi cảm xúc, không nói một lời tung người lên, đột ngột chồm tới ôm cổ anh, hôn đến nồng nhiệt, nước mắt chảy dài.


Nắng chiều vàng cam, chiếu xuống khoảng sân nhỏ. Chiếu lên những con người ở nơi đây. Cánh chim chao lượn, mây hồng nhẹ lướt.


Cảm giác này chính là...


Ấm áp.
.
.
.
.
.
.
.
.


.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
---The End---
.
.
.
.
.
.
.


.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đùa thôi, vẫn còn rất nhiều ngoại truyện các nàng nhé và có cả H ^^


Cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành với Gỗ đến tận chương truyện này.


Cảm ơn những comment rất đỗi tuyệt vời của tất cả.


Gỗ biết truyện của bản thân còn nhiều thiếu xót lớn. Bởi vậy Gỗ rất biết ơn và rất hạnh phúc khi mọi người bằng lòng yêu quý bộ truyện được sáng tác và lên ý tưởng từ thủa mình còn là một cô nhóc choai choai này.


Mình sẽ vẫn tiếp tục đào hố và sẽ cố cải thiện văn phong lên ngưỡng tốt nhất có thể.


Xin lỗi vì khiến mọi người phải tiêu tốn thật nhiều thuốc trợ tim và mũ bảo hiểm ở chỗ này của tôi 😂😂


Tôi xin hứa, ở những hố khác cũng như các chương truyện khác, tôi vẫn sẽ tiếp tục phát huy nghề lái lụa của mình.🤘🤪🤘


Thân ái, chúc cả nhà một buổi chiều vui vẻ.


Gỗ.